Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

82f0e368bd471dd69540045e035da160

Ảnh sưu tầm

Buổi sáng Kim Tắc Thái đi làm, lúc mười giờ hơn có một cuộc điện thoại gọi đến.

“Luật sư Kim, có Quách tiên sinh gọi điện đến tìm anh.”

“Ồ, giúp tôi nối máy.”

Người gọi đến là Quách Kỳ.

“Có chuyện gì không?” Kim Tắc Thái hỏi.

Bên trong ống nghe điện thoại truyền đến giọng điệu vô lại của Quách Kỳ, “Thế nào, không có việc gì thì không thể gọi điện hỏi thăm cậu sao?”

“Ồ, vậy thì cảm ơn rất nhiều.” Kim Tắc Thái cười rộ lên, nửa đùa nửa thật nói cám ơn, còn nói thêm, “Có rảnh không? Đi ăn cơm trưa với tôi.”

“Quên đi, không ăn với cậu. Cậu toàn đến mấy cái nơi cần phải đồ tây giày da mới có thể vào, ông đây là kẻ nghèo hèn, không đến mấy chỗ đó, ngồi ở đó khó chịu.”

“Tôi dẫn cậu đến quán nhỏ bán đồ ăn ngon, đảm bảo cậu đến một lần sẽ muốn đến lần thứ hai.”

Quách Kỳ cùng Kim Tắc Thái quen biết nhiều năm, hắn biết rõ Kim Tắc Thái có chút nghiên cứu về mỹ thực, chỗ anh giới thiệu bình thường đều sẽ không sai, vậy nên mới đồng ý, “Ừ, vậy thì được. Tôi thay quần áo rồi đến tìm cậu.”

“Ừ, tôi chờ cậu.”

Tán gẫu cả nửa ngày, Quách Kỳ bên kia điện thoại mới nói tới chuyện chính, nói cho Kim Tắc Thái biết đã có thêm thông tin về người quản lý cùng với hoạt động cho vay nặng lãi của ngân hàng tư nhân ngầm, đã thu thập được một ít chứng cứ, “Tôi đã sắp xếp chỉnh lý lại rồi, sẽ gửi đến chỗ công ty cho cậu sau.”

“Cám ơn cậu.”

Nói thêm vài câu, trước khi cúp máy Quách Kỳ nói với Kim Tắc Thái, “Này, lão Kim, có chuyện này, cậu có muốn biết không?”

“Chuyện gì?”

“Nói trước, tôi cũng không phải cố ý, cậu đừng giận tôi. Tôi đến cùng vẫn cảm thấy cái người mà cậu nói với tôi — thằng nhóc bạn của An Nhiên ấy — là một tên lừa gạt, cho nên tôi đã điều tra cậu ta một chút. Loại người bên lề xã hội này thật sự rất khó tra, không có địa chỉ cố định, không có bạn bè cố định, thậm chí không có cả tên cố định. Nhưng mà,…. tôi cũng tra ra được một chút.”

Kim Tắc Thái nghe xong cảm thấy lạnh người, ngay sau đó dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói với Quách Kỳ: “Không, tôi không muốn biết cái gì hết.”

Đúng vậy, Kim Tắc Thái hoàn toàn không muốn biết về quá khứ của Sở Tĩnh. Đã gọi là quá khứ, thì chính là những chuyện cũ đã qua, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Kim Tắc Thái chỉ quan tâm đến Sở Tĩnh và tương lai của cậu.

Quách Kỳ nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của Kim Tắc Thái, hắn liền dừng lại. Quách Kỳ nhân tiện điều tra Sở Tĩnh, hoàn toàn là bởi vì chữ “Thích” nghe được từ miệng Kim Tắc Thái, lo lắng bạn bè bị mắc lừa, cho nên Quách Kỳ muốn tìm hiểu thử một chút xem nhân phẩm của Sở Tĩnh thế nào. Tất nhiên, kết quả khiến cho Quách Kỳ hết sức kinh ngạc, hắn cảm thấy bạn mình rất có mắt nhìn, không chọn lầm người.

Sau khi trầm mặc một hồi, Kim Tắc Thái cười nói, “Tiểu Quách, đừng để ý. Có điều, cậu thật sự không cần nói cho tôi biết.”

Quách Kỳ cũng cười nói: “Không có gì, tôi cũng chỉ là lúc cùng người ta tán gẫu thuận miệng hỏi thôi. Tôi sẽ không nói với cậu cái gì hết. Nhưng mà, ba của thằng nhóc kia – Sở Gia Hào lại có chút tiếng tăm, điều này khiến tôi thật sự rất bất ngờ. Năm xưa, có một tay cơ quét ngang Tây Cửu Long, biệt hiệu Thường Thắng Hào, là một cao thủ bi-da lỗ. Có một người phụ nữ sống chung với ông ta một thời gian tương đối dài, hình như tên là Lộ Lộ, chính là mẹ của thằng nhóc này. Mẹ nó bệnh chết, Sở Gia Hào thì mất tích.”

Nghe đến câu cuối cùng, Kim Tắc Thái thốt lên: “Mất tích?”

“Đúng vậy, mất tích, bốc hơi khỏi nhân gian. Sau khi vợ chết ông ta một mình nuôi con khoảng vài năm, sau đó đột nhiên vứt lại đứa nhỏ mà bỏ đi biệt tích, tìm không thấy. Lúc bị vứt bỏ đứa nhỏ kia chắc là khoảng mười ba tuổi.”

Cúp điện thoại, hai chứ “Mất tích” cứ quanh quẩn trong đầu Kim Tắc Thái, “Bị vứt bỏ”, đây chính là nguyên nhân tạo nên tính cách hiện tại của Sở Tĩnh sao? Kim Tắc Thái cảm thấy tâm tình phức tạp, anh dùng tay chống đầu, yên lặng thở dài: “Tiểu Tĩnh….”

Buổi chiều, Kim Tắc Thái sắp xếp xong công việc, sau đó về đón Sở Tĩnh như đã hẹn. Lúc nhìn thấy Sở Tĩnh, ánh mắt Kim Tắc Thái nhiều thêm một mạt thương tiếc. Phát hiện ánh mắt hôm nay Kim Tắc Thái nhìn mình không giống với trước kia, chan chứa nhu tình, Sở Tĩnh cảm thấy có hơi gò bó, cúi đầu lảng tránh đối mặt với Kim Tắc Thái.

Xe lái vào một con hẻm nhỏ. Sở Tĩnh ngồi trên xe có hơi bất ngờ, cậu cũng không có nói cho Kim Tắc Thái đường đến đây, vậy mà Kim Tắc Thái lại biết rõ. Điều này cho thấy anh đã chuẩn bị rồi mới đến. Nghĩ vậy, Sở Tĩnh cảm thấy an tâm hơn.

Đậu xe xong, Kim Tắc Thái đi ở phía trước. Sở Tĩnh rất quen thuộc với nơi này, tháng nào cậu cũng phải đến, cậu rất chán ghét chỗ này, ở đây để lại quá nhiều ký ức thống khổ cậu không dám nghĩ lại. Tâm tình hạ thấp đến cực điểm, bước chân Sở Tĩnh cũng trở nên nặng nề. Kim Tắc Thái nhìn thấy Sở Tĩnh bị tụt lại phía sau, liền dừng bước lại đợi Sở Tĩnh, sau đó nắm tay cậu.

Kim Tắc Thái không nói gì, chỉ mỉm cười một cái. Sở Tĩnh được nụ cười tràn đầy khích lệ làm cho cảm động, không nhịn được siết thật chặt tay Kim Tắc Thái, theo sau anh tiếp tục đi về phía trước. Bàn tay to lớn ấm áp và mạnh mẽ, đi theo anh, nhất định không cần phải sợ hãi.

Ngân hàng tư nhân ngầm nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, chiếm hết nửa tầng, một cánh cửa lớn bằng kim loại đóng thật chặt. Ngân hàng tư nhân ngầm này đăng ký với nhà nước là một công ty tài chính, không có bất kỳ logo hay bảng hiệu nào, khiến cho người không hiểu rõ tình huống hoàn toàn không biết được phía sau cánh cửa này chứa đựng những gì.

Chuông cửa vang lên, không bao lâu, trên cửa lớn mở ra một ô cửa nhỏ. Bên trong là một gã đàn ông mặc áo khoác da màu đen. Gã đàn ông ban đầu dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét Kim Tắc Thái, đến khi gã nhìn thấy Sở Tĩnh đứng bên cạnh, liền thò tay kéo cửa lớn ra.

Kim Tắc Thái ngay lập tức hiểu được, gã đàn ông này biết Sở Tĩnh.

Bước qua cánh cửa, Kim Tắc Thái liền cảm thấy trước mắt sáng ngời. Anh cứ tưởng bên trong cánh cửa nặng nề này phải là một mảnh u ám, hóa ra lại không phải. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, một tấm kính mờ màu xanh nhạt cao tới trần nhà ngăn thành một sảnh ở phía trước. Sảnh trước đặt một chiếc bàn dài đối diện với cửa lớn, trên bàn có mấy chiếc điện thoại, cạnh đó còn có một chậu cây cảnh màu xanh lá, bên hông có một hàng ghế ngồi chờ đặt dựa vào tường, chỗ này giống như quầy lễ tân của một công ty bình thường. Khác biệt chính là ở đây không có nữ nhân viên xinh đẹp mỉm cười tiếp đón, mà là mấy gã đàn ông mặt mũi bất thiện.

“Tiểu Tĩnh!”

“Ồ…, là Tiểu Tĩnh!”

Qua lời chào hỏi, người ở chỗ này rõ ràng đều nhận ra Sở Tĩnh. Kim Tắc Thái nghiêng đầu nhìn về phía Sở Tĩnh. Cậu đứng ở phía sau anh, biểu tình trên mặt nhìn vào rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự hoảng sợ, giống như bé thỏ con gặp phải rắn độc.

“Tiểu Tĩnh, dạo này mày chạy đi đâu vậy? Tại sao không nhìn thấy mày ở quán bar?”

“Tiểu Tĩnh, nghe nói mày đến hộp đêm làm việc à?”

Một người lại một người liên tiếp đặt câu hỏi, Sở Tĩnh im lặng, không có trả lời.

“Này, Tiểu Tĩnh, tại sao không nói chuyện?”

“Là tới trả tiền sao? Hôm nay trễ rồi, phải thêm tiền lãi.”