“Uy , thật là bủn xỉn, một người sống bán cho ngươi chỉ có như này bạc? Giao dịch lần này ta tốn công sức rất nhiều đấy!” Hắc y nhân lúc này đang đứng ở Khoái Hồng Lâu một căn phòng riêng bên trong, trong tay ước lượng tú bà đưa cho hắn một trăm hai mươi lượng bạc, nhẹ giọng oán trách: “Trách sao thanh lâu này lại là nơi làm việc rất khá! Dù có nghèo cũng có chỗ kiếm tiền dễ!”
“Công tử này nói rất đúng chuyện này?” Tú bà cười theo mặt nói : “Này bên ngoài nhìn phong cảnh, bên trong thì khó khăn lắm . . . . . .”
“Tốt lắm tốt lắm, ai có rảnh nghe ngươi nói mấy câu vớ vẩn này.” Hắc y nhân không kiên nhẫn không muốn nghe tú bà lải nhải, vừa lấy tiền xong, hắn ngồi xuống bàn, vỗ tay một cái mạnh nói: “Đưa rượu thịt lên đây, tốt nhất là có cô nương! Hắc hắc hắc, ta cũng muốn bất quá hưởng thụ cảnh xuân tại thanh lâu ngày xưa!”
Tú bà nghe vậy vui vẻ, thu hồi lượng bạc trên mặt xuất hiện vẻ ân cần, hướng về phía sau quát lớn: “Mau, đem cô gái này dẫn đi.” Nói xong, lại giương đầu hướng rèm ngoài kêu: “Cấp vị công tử này rượu thịt ngon nhất, đem cô nương tốt nhất tới bồi hắn”.Bên ngoài có người một bên lên tiếng trả lời một bên lại lại đem nói truyền đi xuống.
Hắc y nhân gật gật đầu, trong đôi mắt toát ra tràn đầy đắc ý. Hắn đỉnh đạc hướng ghế ngồi xuống, kéo tấm khăn trên bàn ra lấy trà rót thưởng thức.
Không quá lâu, rượu và thức ăn đã được dâng lên, cô nương nhất nhất cũng đến đông đủ, Hắc Y Nhân vẫy vẫy tay đem miệng đầy lời nịnh hót, cùng tiếng nói huyên náo của tú bà đi ra ngoài, ngồi một mình ở bên trong phòng ưu tư uống hoa tửu.
Tú bà lại kiếm một khoản, trong lòng cao hứng, phe phẩy thân hình mập mạp của mình, từng bước đi từ trên lầu xuống, mới vừa đi tới thang lầu trung gian, chỉ nghe thấy phía dưới sảnh lâu đang có náo loạn, tiếng tát tay rất rõ, còn có thanh âm đổ vỡ chén bát, đao kiếm lẽng kẽng phát ra, các cô nương chạy xung quanh la hét, còn có tiếng ủng hộ giao đấu, và nhiều tạp âm khác…
“Làm cái gì? Các ngươi làm cái gì?” Tú bà nóng nảy, rùng mình một cái siêu tốc chạy như tên lửa xuống sảnh dưới, chỉ thấy trong hành lang có một nữ tử mặc áo vải màu tím nhạt trên tay cầm chủy thủ rỉ đang đứng đả đấu cùng một người. Võ công của nàng bình thường, tốc độ xuất chiêu cũng không nhanh, đang rất cố sức đánh nhau, nhưng kỳ diệu ở đây chính là chiêu thức, dị thường ở chỗ nàng dùng đầu tránh né. Cố tình xung quanh nàng rất nhiều người đứng xem, quần chúng đứng xem còn có người trầm trồ khen ngợi, còn bên cạnh còn có nhiều lập phòng tổ đội thăm hỏi nàng thuộc môn phái nào, rốt cuộc lại có những chiêu thức tuyệt diệu như vậy.
“Phản phản rồi, mau! Kêu người ra đem nàng giấu đi!” Tú bà nhận ra nữ tử áo tím này chính là do Hắc Y Nhân ban nãy đem vào, lúc trước nhìn qua thấy nàng có một thân hình dịu dàng, bình ổn không tỉnh táo, chưa chớp mắt xong, liền thấy nàng đã tỉnh, nàng ở chỗ này nổi điên làm loạn. Tú bà trong lòng muốn mắng chửi! Cả đời mở thanh lâu chưa từng nghĩ có cớ sự này xảy ra, nữ tử nào khi được mua vào cũng ngoan ngoãn làm việc? Cho tới bây giờ chưa từng có ai dám náo loạn Khoái Hồng Lâu.
Lính canh nghe thấy, phân ra hai hướng di chuyển về trước. Hai tay nắm lấy hai bên ghìm chặt, xưa kia có danh ngôn hảo hán một mình không chịu bằng nổi nhiều người, mà Tần Tranh hiện tại không có đủ lực lượng mà chống chọi? Xung quanh người chơi trầm trồ khen ngợi nhưng lại không một ai ra giúp nàng. Vô nghĩa, người nào lại đi đánh với NPC chắc chắn là ăn no rồi? Đánh chết được NPC chắc chắn không có, mà có thì cũng phải vào tù, nhưng nếu là đập bể đồ đạc chắc chắn phải bồi thường. Vì thế Tần Tranh vô cùng khó khăn chống đỡ, chỉ sau 2 nén hương (20 phút) nàng bị trói và bắt về.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Tú bà nhìn trong hành lang đầy đất đống hỗn độn, tức giận đến nói những lời không ra lời, trừng mắt Tần Tranh, vung ống tay áo nói : “Tức chết ta mà! Mau, đem nàng dẫn đi nhốt tại Sài Phòng Lý! Canh chừng không cho nàng trốn, tổn thất tại đây sẽ do nàng bán thân trả lại!”
Tần Tranh hiện tại trong lòng vô cùng lạnh lẽo, giết cho hết cũng không có lối thoát, như vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Lúc trước trong lúc nàng hôn mê nàng biết được đang đặt trong thanh lâu, ngay tại giữa rất nhiều người nên không tiện nổi loạn . Nàng không nghĩ tới hắc y nhân kia lại đánh nàng bất tỉnh rồi đem nàng vào cái địa phương này!
Đương nhiên không muốn khoanh tay chịu chết, thừa lúc thấy hai tên cai cửa không chú ý, nàng thưởng một người một cước rút ra chủy thủ chạy ra ngoài ngay lập tức, cho dù chạy không ra được, tốt xấu cũng muốn liều sống chết một phen! Ai ngờ, một cước của nàng vào hai tên cai cửa cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa bọn hạ nhân bên dưới rất đông, Tần Tranh nào biết đâu rằng trò chơi thiết lập cai cửa và hạ nhân tại Khoái Hồng Lâu được mặc định và có thể tạo ra gấp nhiều lần NPC này, nàng chính là hiện tại đang rất muốn chửi cái thanh lâu này, như thế nào nuôi được nhiều người hạ nhân như vậy.
“Trừng ta? Ngươi lại còn dám trừng ta! Chờ ta tính ra tổn thất hôm nay, bồi chết ngươi!” Tú bà gặp Tần Tranh một mặt tránh ánh mắt của Tần Tranh mặt khác lâu lâu liếc nàng, dùng âm thanh hùng hùng hổ hổ mắng chửi nàng.
“Tốt tốt, thật đúng là hảo sự a!” Lúc này trên thang lầu truyền đến âm thanh lười biếng khuyến khích.
Tần Tranh vừa nghe đến cái thanh âm này, trong lòng sát ý lại nổi lên! Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, phía trên kia đúng quả nhiên cái thứ nàng mắng mỏ vô số lần, hận không thể giết hắn cái thứ hỗn đản này chặt gãy mười tám mười chín khúc rồi đem xương cốt của hắn đem đốt thành tro.
“Ngươi, đồ vô sỉ!” Tần Tranh nhìn tên kia bộ dáng ăn uống no đủ hào sảng đang hướng tới, chính là nàng từ trước chỉ biết rút dao đăm chết người, cũng không cùng người khác dùng võ mồm nói chuyện, biết được kỹ năng võ mồm của bản thân có hạn, nửa giờ mới nhổ ra một từ vô sỉ.
“Hắc hắc, làm gì mà lại tức giận ghê thế? Ngoan ngoãn làm phục vụ tại đây vài ngày là được rời khỏi.” Hắc y nhân kia nhìn Tần Tranh khi giận dữ một cách thú vị, thậm chí còn cảm thấy nàng lúc giận dữ so với bộ dạng ban đầu còn có chút ngọt ngào đáng yêu hơn.
“Ngoan ngoãn làm việc vài ngày? ! Ngươi dám thử!” Tuy rằng nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng từ ánh mắt của hắn Tần Tranh vô ý thế nào cũng nhìn ra vẻ mặt đang bỡn cợt nàng, vô hình dung cơn tức giận lại ào tới.
“Ta hiện tại không thấy gì tội lỗi? Hơn nữa cảm thấy thích thú cho ngươi!” Hắc y nhân hắc hắc cười gian hai tiếng nói : “Kỳ thật bình thường ngươi nghĩ tiến vào địa phương này có dễ hay sao! Tốt nhất thừa dịp này có thể dạo quanh mấy vòng, tìm chút ít khoái lạc!”
“Hỗn đản! Ác ôn! Bất tài. . . . . .” Tần Tranh sống đến tận mười chín năm chưa bao giờ cảm xúc lại dâng trào như thế, nàng thật sự đang đánh mất cái điều tối kỵ nhất của sát thủ, chỉ là muốn muốn tìm ra từ ngữ độc ác nhất để đối với hắn chửi rủa cho hắn không thể đầu thai.
“Ta thật sự có làm chuyện cho ngươi đáng giận sao?” Hắc y nhân cách khăn che mặt sờ sờ cái mũi của mình, trong thanh âm vẫn mang hàm ý trêu chọc nàng.
“Mau dẫn nàng đi xuống! Như thế nào lại đem nàng đứng ở đây cãi lý với khách quan?” Lúc này tú bà gằng giọng nói vọng lên.
Tần Tranh ánh mắt lại chuyển tới tú bà trên người, nhìn bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng đột nhiên theo bản tính lúc này đã khống chế lại, cũng đối với bản thân lúc nảy thật có chút nhảm nhí. Xác thực, loại sự việc hiện tại tức giận có tác dụng gì? Mắng chửi cũng không phải cách, hắc y nhân kia cùng tú bà chắc chắn cũng sẽ còn tại đây, chắc hẳn mình phải cố gắng nuôi chí lớn sau này.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!