Thấy mọi người muốn ra về, La Tố lại nhắc bọn họ, không nên thả cá bột quá
nhiều, bằng không sẽ không nuôi sống được. Nàng lo lắng mọi người quá
mức tham lam, đến lúc đó cả cá và hạt thóc đều không thu được thì hỏng
bét.
Có vài người vẫn còn cảm thấy lo lắng, dứt khoát mời La Tố đến lúc đó đi điền lý chỉ đạo chỉ đạo.
La Tố sảng khoái đáp ứng. Dù sao trái phải cũng chỉ đi giúp một lần, lần
sau mỗi nhà đều phải dựa vào bản sự của mình mà trồng trọt.
Đợi mọi người đều đi hết, La Tố mới đơn độc đi tìm lão tộc trưởng, hỏi trong thôn có đất đai dư thừa có thể mua hay không.
Hiện trong tay nàng có chút tiền để dành, muốn mua ít đất đai, sau này cũng có thể kiếm thêm chút tiền.
Lão tộc trưởng thoáng suy nghĩ một chút, nói: “Ngược lại lúc trước giữ lại
một mảnh đất hoang, để đợi sau này người khác chuyển đến đây thì phân
cho họ. Chẳng qua mấy năm nay cũng không thấy có ai chuyển đến, cũng
không biết quan phủ bên kia định xử trí như thế nào.”
La Tố cũng đã nghe nói về chuyện quan điền (ruộng của quan) này.
Bởi vì lo sợ nảy sinh biến cố, đến lúc đó không còn có đất đai dư thừa phân cho dân chúng chịu tai họa, cho nên triều đình lưu lại rất nhiều quan
điền.
Nói đến đây, tổng số quan điền này, còn nhiều hơn
so với số đất trong tay dân chúng. Dân chúng không có nhiều đất đai, còn phải gánh trên lưng số thuế trầm trọng. Mặc dù hiện giờ chính trị tân
triều thanh minh, cắt giảm một khoản tô thuế đáng kể, nhưng vẫn còn hai
thành. Cũng may đất đai ở Triệu gia thôn vốn thuộc về Triệu thị bộ tộc
được lão tộc trưởng lưu lại truyền cho Triệu thị con cháu, cho nên không xuất hiện tình trạng bị địa chủ bóc lột.
Còn bên La gia
thôn nhà mẹ đẻ nàng thì khác, ngay cả phụ thân La Lão Căn bọn họ, đều đi thuê đất đai nhà địa chủ, hàng năm phải giao bốn thành tô thuế.
Nếu gặp phải thời điểm quan lại tham ô, triều đình mục nát, này sưu cao thuế nặng còn khủng khiếp hơn.
Mặc dù có lòng bất bình, những nàng biết, đây là quy củ của thời đại này.
”Vậy muốn mua những quan điền này, không biết phải làm những thủ tục gì? Ta
cũng không có mua nhiều, chỉ mua vài mẫu ruộng lúa và ruộng cạn mà
thôi.”
”Nếu là không nhiều lắm, ngược lại dễ xử lý.” Đối với chuyện người trong tộc mua đất để trồng trọt, lão tộc trưởng còn là vui khi việc thành. Con cháu trong tộc thịnh vượng, gia cảnh giàu có, này
là thể diện của cả Triệu thị bộ tộc.
”Ngày mai ta đi lên huyện một chuyến, tìm huyện thừa đại nhân, bàn bạc chuyện này.”
La Tố cười nói: “Nếu chuyện thành, ta còn phải đa tạ ngài. Nếu có lên chỗ
nào cần tiêu tiền, ngài cứ mở miệng. Cũng không thể để ngài phí sức còn
phải tự bỏ tiền túi.”
”Hành, chuyện này cũng là chuyện tốt, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lão tộc trưởng tính toán đâu vào đấy nói.
Quan điền ai cũng né tránh, vì nó cũng phải chịu thuế. Quan phủ bên này còn ước gì có người chủng thượng đâu.
La Tố về đến nhà, lại đem chuyện này cùng Triệu mẫu nói một hồi.
Hiện nay trong nhà được mùa thu hoạch lớn, lương thực chất đống khắp sân đập lúa, chẳng mấy ngày nữa kho lúa trong nhà sẽ đầy ụ, đây đúng là chuyện
tốt trước nay chưa có. Thời điểm Triệu mẫu đang cao hứng, nghe nhi tức
phụ nói muốn mua đất đai, lại là sảng khoái một tiếng đáp ứng.
Bất quá mới đáp ứng, bỗng chốc lại do dự, mặt lộ vẻ khó xử, lắp ba lắp bắp
nói: “Này, này vốn dĩ cũng là chuyện tốt. Chỉ là, chỉ là ta còn có chút
khó xử. Từ nhi hiện tại tham dự ân khoa, lập tức sẽ phải thi Hương, nghe nói năm sau còn có kỳ thi mùa xuân. Này đi châu phủ kiểm tra thì không
cần phải nói, nghe nói chi phí đi Bắc Đô Thành bên kia cần không ít. Ăn ở đi lại, mọi thứ đều tốn kém. Nếu lúc này mà mua đất đai, chỉ sợ đến lúc đó không có đủ tiền vốn, làm trễ nãi cuộc thi của hắn.”
La
Tố đã tính xong bút trướng, hiện nay trong tay nàng có mười tám lượng
bạc. Chuyện buôn bán nấm mèo đã hết sức ổn định. Mỗi lần cũng có thể thu được mấy lượng bạc nàng ngược lại không lo lắng. Hơn nữa còn có hai
ngàn cân cá, lập tức có thể mang đi đổi bạc, càng không lo lắng.
”Nương, như vậy đi, lần này mua đất ta ra trước bạc, chỗ tiền của ngài giữ lại
cho Nhị đệ đi thi. Dù sao trái phải cũng không thể trì hoãn Nhị đệ. Mà
ta bên này mua đất, cũng là muốn loại thêm chút lương thực. Hiện tại mưa thuận gió hoà, đuổi hảo mùa màng, ta cần loại nhiều lương thực hơn mới
an tâm.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng nghiêm khắc khống chế thu mua số lượng nấm mèo.
Lúc này buôn bán không quá phát đạt, nếu như loại quá nhiều nấm mèo, nhất
định sẽ bị hạ giá. Đến lúc đó chỉ có thể lấy số lượng đến thay thế,
không được nhiều lời. Một khi thị trường bão hòa, nấm mèo bán không ra,
thứ này lại không thể làm thành lương thực đến ăn.
Vả lại cổ đại này rất dễ gặp phải thiên tai nhân họa, đến lúc đó lương thực □□
quý, có bạc cũng không mua được. Còn không bằng nhà mình trồng trọt
nhiều lương thực. Lương thực dư thừa có thể đổi bạc, mua đất. Chỉ cần
trong nhà có đất đai, nàng không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này.
Triệu mẫu cũng là người chịu qua đói cảnh, cũng trải qua chiến loạn, đối với chuyện đại tức phụ lo lắng rất thấu hiểu.
Đến lúc đó có nhiều tiền cũng không dùng được, có đồ tốt cũng không thể đổi được một hạt lương thực.
”Chuyện này đành phải ủy khuất ngươi.”
”Nương nói ủy khuất cái gì, đợi sau này ngày chúng ta qua tốt hơn, mọi người còn có thể thiếu ta một phần kia?”
”Đương nhiên là không thể. Dù sau này ngươi muốn tái giá, ta cũng sẽ chuẩn bị
một xe đồ cưới phong phú cho ngươi.” Triệu mẫu nhất thời kích động, đem
chuyện tái giá nói ra.
Sau khi nói xong, trên mặt có chút nan kham.
La Tố làm bộ như không thấy, cười nói: “Nương nói cái gì đâu, hiện giờ
tiểu Lâm cùng Mộc Miên còn nhỏ, Nhị đệ lại còn đang tham gia khoa cử, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Trái phải qua vài năm nói sau.” Lại nói: “Kia nương nhưng là đáp ứng?”
Triệu mẫu nghe được đại tức
phụ tạm thời không có tâm tư tái giá, trong lòng tự nhiên vui vẻ, vội
vàng gật đầu: “Tự nhiên là đáp ứng.”
Cùng Triệu mẫu nói tốt
lắm, La Tố cũng không buồn phiền ở nhà, chỉ còn chờ tin tức tốt của lão
tộc trưởng bên kia. Lại nhìn một sân đầy cá, tính toán tới việc trực
tiếp kéo xe chở cá vào trong huyện đi bán. Những tiệm rượu kia thường
ngày đều có nhà cung cấp cá cố định, lần trước nàng nói chuyện làm ăn
gặp phải chuyện không tốt, về sau vẫn chưa có dịp đi vào thành. Đám cá
này lại không thể tiếp tục nuôi trong thùng, vẫn phải nhanh chóng bán đi mới tốt.
Một mình nàng không làm được những chuyện này, nên cùng Triệu mẫu đi tìm mấy lão tẩu tử có quan hệ thân cận giúp đỡ, đợi
sau khi cá bán xong, mới tính tiền công.
Có tiền để kiếm,
bán cá lại là một nghề nghiệp lớn, cũng náo nhiệt. Phàm là người được
hai người tìm tới tận cửa, ai cũng đều vui vẻ nhận lời.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, đã thấy có mấy chiếc xe bò, chở rất nhiều cá đi vào trong huyện.
”Bán cá, bán cá đây, hai văn tiền một cân, tới trước mua trước. Tùy tiện
chọn, tùy tiện lựa, người mua được tiện nghi, mua không được thua thiệt. Các đại thúc đại ca đều đến xem một chút đi.”
Trời vừa mới sáng, cả chợ huyện truyền ra trận trận tiếng thét to vang dội.
Trước kia trên chợ cũng không phải là không có người thét to, nhưng không có
ai hét lớn có thứ tự như vậy, giọng nói còn to. Phảng phất cả thị trấn
chỉ có một mình sạp cá này vậy. Những người đi chợ hiếu kỳ nhìn sang,
chỉ thấy ở góc đường, bày biện một cái đại đại sạp, bên trong chứa đầy
cá. Cá có cái đầu không lớn, nhưng vẫn còn nhảy ra khỏi mặt nước, trông
thập phần tươi mới.
Lại nghe nói hai văn tiền một cân, so
với người bán cá ngày thường còn bán rẻ hơn một văn tiền. Mua một con cá trở về, cũng chỉ tốn ba bốn văn. Mộ vài người bày hàng cũng đến chọn
lấy hai con, dùng rơm rạ xâu lại, đợi tí nữa đi về nấu cho người nhà ăn.
Thị trấn nhiều người, người đi chợ cũng nhiều. Con cá này cũng hết sức tiện nghi. Từ từ người ghé sạp mua cá cũng nhiều hơn. Bên trong bên ngoài
vây quanh toàn người là người chật như nêm cối.
La Tố tìm người xem sạp, còn nàng và Triệu mẫu chịu trách nhiệm thu tiền. Mấy người vội vàng đến khí thế ngất trời.
Chẳng mấy đã đến buổi trưa, đám cá này cũng bán được thất thất bát bát.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, mấy chú cá vốn đang nhảy nhót giờ lại không
động, La Tố cũng không muốn bán nữa. Nàng cho mỗi cái tẩu tử một hai
con. Còn đâu thì giữ lại mang về dùng muối ướp, làm cá muối ăn.
Thấy đến hỗ trợ không chỉ có tiền công, còn được tặng cá. Những thẩm tử tức
phụ Triệu gia thôn này đều cao hứng mặt mũi tràn đầy tươi cười.
Triệu mẫu cười đầy mặt nếp nhăn: “Ngày hôm nay buôn bán thật đúng là hảo, ta
thấy mấy sạp bán cá kia đều muốn trừng chúng ta bên này ra một cái hố.”
La Tố cười nói: “Ta này làm ăn một năm cũng không đến hai hồi, bọn họ là
ngày ngày đều bán. Trái phải cũng không làm trở ngại bọn họ.”
Nàng một bên thu sạp, một bên đem túi tiền to ngang hông che chắn.
Nếu nàng tính toán không sai biệt lắm, bên trong cái túi này nhưng là hữu
hảo mấy ngàn văn tiền đâu. Tương đương với mấy lượng bạc đấy.
Đoàn người mắt không chớp nhìn chằm chằm cái túi tiền to kia. Trước kia nhà
bọn họ, gặp lúc thu hoạch tốt, bất quá cũng là hỗn cái ấm no. Một năm có thể có hai ba lượng bạc, đó chính là cám tạ trời đất.
Hiện
tại Triệu Thành tức phụ này không những đem kho lúa đều chất đầy, còn
kiếm được rất nhiều bạc. Đấy là chưa kể đến chuyện buôn bán nấm mèo kia.
Cũng may hiện tại nhà mình cũng loại nấm mèo, cũng có thể có chút thu hoạch. Cũng cảm tạ Triệu Thành tức phụ không cho loại nhiều, một nhà nhiều
nhất chỉ có thể loại ba mẫu đất. Bằng không, bọn họ khẳng định dùng hết
đất để loại.
Mấy người vội vàng thu dọn quán, ở nơi không có người chú ý, trong một quán mì cách đó không xa, có hai nam nhân trung niên mặc áo choàng tơ lụa đang ngồi trên ghế.
Ông chủ quán
mì đang thật cẩn thận bưng mì đến, mời hai người dùng. Hắn làm ăn cũng
đã lâu, còn chưa thấy người nào ăn mặc có thể diện như vậy đến quán mì
nhà hắn ăn cái gì đó đâu.
Một nam nhân trung niên râu dài
cười nói: “Không ngờ khu chợ nho nhỏ này lại náo nhiệt như vậy, mới rồi
còn có một quán bán rất nhiều cá. Ta đoán bọn họ không phải là người một nhà, xem chừng là cùng nhau đánh cá rồi đem đi bán đi.”
Ông chủ quán mì cười nói: “Lão gia thật tinh mắt. Quán nọ đúng là bán cá do chính bọn họ dưỡng ra. Một vụ mà dưỡng ra tận mấy ngàn cân đâu.”
”Tự nuôi cá?” Nam tử râu ngắn ngồi cạnh khẽ giật mình: “Nông dân cũng có thể nuôi cá?”
”Cũng không biết có phải là thực hay không, đấy là nghe bọn họ nói vậy. Chúng ta cũng không tin, chỉ sợ là bắt ở chỗ nào đó, lo sợ người ta đoạt mất
địa bàn, lúc này mới nói dối đâu. Bất quá nếu ngày nào bọn họ cũng bán
cá thì tốt rồi. Con cá này tiện nghi, tầm thường nhân gia như ta cũng có thể gặp thời mà ăn.”
Hai trung niên nam tử gật đầu. Trong lòng bọn họ tự nhiên cũng không tin mấy người kia nuôi được cá.
Hai người còn không chưa ăn hết một bát mì, đám người La Tố đã hảo hảo thu sạp về nhà.
Nghĩ tới còn một đoạn đường dài nữa mới về đến nhà, bèn đi mua mười cái bánh bao, cấp đoàn người ăn ở trên đường.
Nam nhân trung niên râu dài thấy vậy cười nói: “ Thế sự dân chúng bây giờ
hòa thuận như thế, có thể thấy được dân phong thuần phác nơi này. Lần
này tới đây nhậm chức, ngược lại cũng không cần lo lắng.”
”Đại nhân nói phải.”
Thấy nam nhân râu dài nhíu mày, nam nhân râu ngắn kia vội vàng sửa lời: “Lão gia nói phải.”
Nguyên lai nam nhân râu dài chính là tân Huyện lệnh của Bì Lăng huyện Tạ Thành Nam. Ba ngày trước vừa mới đến Bì Lăng huyện nhậm chức. Có thể phân đến huyện Bì Lăng yên bình như này. Tạ huyện lệnh, tự nhiên là người có lai lịch.
Tạ Thành Nam này là huynh đệ trong tộc của Tạ
quốc công ở Bắc Đô Thành. Bởi vì hiện tại thái bình thịnh thế, cũng muốn mưu cầu một cái chức quan. Chỉ là hắn một lòng muốn làm văn thần, không lọt được vào mắt xanh của Tạ quốc công sùng võ lực giành chính quyền,
liền bị tùy tiện ném đến một huyện làm Huyện lệnh. Về sau lại qua rất
nhiều quan hệ vòng vo, mới tới Bì Lăng huyện yên bình này nhậm chức.
Bị đày đến một thị trấn nho nhỏ làm Huyện lệnh, tinh thần Tạ Thành Nam tự
nhiên cũng bị sa sút phần nào. Sau khi đến nhận chức cũng không làm
chính sự, chỉ đi dạo khắp nơi trong huyện. Không nghĩ tới sau khi đi dạo một vòng, mắt thấy dân chúng sống gian nan qua ngày, ngược lại dâng lên một cỗ nhiệt huyết. Thề phải cai quản Bì Lăng huyện này thật tốt, để
tộc huynh luôn xem thường hắn thấy được khả năng trị quốc của quan văn.
*********************
Lúc mấy người La Tố về đến Triệu gia thôn đã là sau giờ ngọ.
Nàng ở trong nhà nghỉ ngơi được một chốc, mới thay ra bộ y phục bám đầy mùi
cá trên người, đã nghe người ở gian ngoài hét lớn nói là tộc trưởng bên
kia gọi bọn họ đi qua.
La Tố vừa nghe, liền biết là chuyện mua đất đai, lúc này xuất môn cùng Triệu mẫu.
Lần này tộc trưởng mang về tin tức tốt: “May mắn ta đi sớm, nghe huyện thừa đại nhân nói, Huyện lệnh mới đã đến. Hiện tại đang là lúc Huyện lệnh
đại nhân chưa quản chuyện nha môn, này thủ tục đều dễ xử lý. Nếu là qua
vài ngày nữa Huyện lệnh đại nhân mà muốn dùng quan điền này làm chút
chuyện gì, thủ tục sẽ khó mà xử lý. Ngày mai ngươi liền đi vào huyện đem thủ tục hoàn tất, để tránh đêm dài lắm mộng.”
La Tố nói:“Đây thật là thượng thiên phù hộ. Cũng là nhờ tộc trưởng ngài giúp đỡ.
Quay đầu lại tất nhiên muốn hảo hảo đáp tạ ngài.”
”Đều là
người trong tộc, không cần khách sáo như vậy. Ngươi mau mau đem chuyện
này hoàn thành là hảo. Ngày mai ta kêu a Quý dẫn ngươi đi. Hắn cũng quen thuộc nha môn.” A quý là trưởng tử của tộc trưởng tên đầy đủ là Triệu
Quý, nghe nói hắn là người kế nhiệm chức vị tộc trưởng đời tiếp theo.
La Tố vội vàng nói với Triệu Quý ngồi bên cạnh: “Vậy thì phiền toái Quý thúc.”
Triệu Quý tự nhiên lại là một phen khách sáo.
Trong nha môn có người quen, làm việc cũng thuận lợi hơn. Một đường đi đến,
cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, với lại người ta thấy bọn họ đều là dân quê nghèo khổ, cũng không có gây nhiều khó khăn. Thời điểm La Tố tiến vào nha môn, chỉ mất vài chuỗi tiền đồng đút lót mà thôi.
Lần này La Tố nhưng là vui lòng chảy máu, một hơi mua luôn năm mẫu ruộng lúa.
Cầm lấy khế ước ra nha môn, trong lòng La Tố cảm thấy lâng lâng. Cuối cùng cũng mua được bất động sản cho riêng mình.
Người trong thôn nghe nói Triệu Thành tức phụ lại mua thêm đất đai cho nhà, đều rối rít hâm mộ không thôi.
Ở trong mắt người nông dân, mua điền mua đất, không khác với việc sinh
con trai thêm người nối dõi. Thậm chí so với việc sinh con trai nối dõi
tông đường càng thêm vui mừng.
La Tố đổ là không có kích
động như vậy, lúc này việc nàng quan tâm nhất là làm sao để từ điền lý
sinh ra thật nhiều bạc. Hiện tại trong nhà mặc dù cơm áo không lo, nhưng còn cách thật xa cuộc sống mà nàng muốn đâu.
Dùng nước và
phân bón rắc lên năm mẫu ruộng lúa vừa mua nuôi mấy ngày, chờ thóc trên
sân đập lúa đã phơi đủ nắng, nàng liền vội vàng gieo thóc giống loại vụ
lúa nước thứ hai.
Người trong thôn thấy nàng có động tĩnh, mới rối rít đi gieo giống theo.
Thấy cảnh người nông dân hì hục làm việc trong đồng ruộng, La Tố lau mồ hôi
trên trán, trong lòng vui vẻ không thôi. Nàng cùng Triệu mẫu làm việc
càng thêm ra sức.
Lại thấy những người này còn dùng lưỡi lê
cày ruộng, một lão nhân kéo lưỡi lê đi trước, vài cái tiểu tử choai
choai đi đằng sau phụ giúp đẩy cày, hết sức tốn công, nàng không khỏi
nhìn nhiều mấy lần.
”Tại sao không dùng trâu bò kéo cày?”
Thời điểm cày ruộng lần trước, nàng là mượn bò già trong thôn tới kéo nông
cụ. Rồi lại thuê công nhân đến làm, không có để ý nhà người khác làm như thế nào.
Triệu mẫu nói: “Trong thôn chỉ có ba con trâu cày, hiện tại lại không thể dùng hằng ngày hằng đêm. Có vài nhà lần lượt
không mượn được, tự nhiên là phải tự mình cày ruộng.”
La Tố nhìn sang các ruộng khác, thấy mọi người đều đang kéo cày. Vài nhà có
tráng niên hán tử còn đỡ, còn vài nhà không có tráng lao động, thì đều
là lão nhân cùng hài tử đang bận sống.
Những khuôn mặt này
đều rất quen thuộc, nhìn những gương mặt vui cười ngày thường hiện giờ
đang đổ mồ hôi như mưa, khom lưng gù người như bò già kéo theo nông cụ,
trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới đời trước. Khi đó trong thôn mặc dù nghèo, nhưng là ba gia
đình dùng chung một con trâu, chưa từng phải dùng sức người kéo cày.
Nàng còn nhớ đã từng nhìn thấy gia gia đi cày ruộng, gia gia cằm sợi dây
thừng dắt trâu đi, đi đến chỗ nào chỗ đó bị in lên một đường cắt thật
sâu, lộ ra màu nâu sẫm tươi xốp bên trong, giống như vết xe kéo.
Hiện tại nhớ tới thời thiếu niên không biết tư vị buồn, bất quá ở một phương diện khác cũng có thể thấy được, buộc cái cày vào đầu trâu rồi cho nó
cày ruộng, xác thực giảm đi rất nhiều sức lực a. Dù sao ở trong ký ức
của nàng, chỉ một mình gia gia, cũng có thể đem mười mấy mẫu ruộng trong nhà cày hết trong một ngày.
Xem ra cái thời đại này không
chỉ thiếu hụt hạt giống cùng phương pháp làm ruộng, mà còn thiếu hai thứ rất quan trọng là nông cụ và trâu cày.
Bằng không dù cho có biết rõ cách làm ruộng thế nào, nhưng nếu trong nhà chỉ có lão nhân già yếu phụ nữ và trẻ em, thì vẫn phải chịu đói a.
La Tố thật sâu có một loại cảm giác cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng kiên định lòng tin.
Mặt trời xuống núi, La Tố và Triệu mẫu cùng nhau đi về nhà.
Dọc theo đường đi gặp đồng hương, đều là vẻ mặt tươi cười chào hỏi. So với lúc trước thân thiết hơn rất nhiều.
Về đến nhà, La Tố ngồi cạnh bếp lò nhóm lửa, mường tưởng lại cách chế tạo nông cụ mà nàng đã từng xem qua.
Trước kia nàng làm không ít việc nhà nông, lúc còn ở viện nghiên cứu cũng
nghiên cứu qua niên đại từng cái nông cụ, đối với mấy cái nông cụ cũ kỹ
này đều hiểu rõ vô cùng.
Bên cạnh công cụ cày ruộng là lưỡi lê, còn có một loại máy gieo hạt truyền thống, cùng lưỡi lê dung hợp ở một chỗ.
Triệu mẫu thấy nàng thất thần, cho rằng nàng là gần nhất mệt nhọc, liền bảo nàng đi nghỉ ngơi, để bà làm cơm.
La Tố lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Không phải đâu, ta đây là đang nghĩ
đến vài mẫu ruộng cạn của nhà nên loại gì thì thích hợp. Trước không
phải ngài cho người ta mượn loại ngô sao. Hiện tại bọn họ cũng đã thu
hoạch xong, ta nghĩ chúng ta cũng loại phía trên một chút đồ gì đó.”
”Làm xong số ruộng lúa này chúng ta đã mệt mỏi muốn chết a. Mười mấy mẫu
ruộng cạn kia, trong nhà cũng chỉ có ta ngươi hai người.” Triệu mẫu có
chút đau lòng nói. Bà không phải là người tham việc, cũng không muốn vì
loại thêm chút lương thực mà lôi thân thể đại tức phụ sụp đổ.
La Tố cười nói: “Nương, cũng chỉ có vài mẫu mà thôi.”
”Vậy ngươi chuẩn bị loại cái gì, ta thì muốn loại nấm mèo. Chỉ là ngươi nói
không muốn loại nhiều, lúc này mới liên tục không có động tĩnh.”
”Ta muốn loại chút lúa mạch. Về sau cũng có thể làm chút bánh bao trắng cho bọn Triệu Lâm cùng Mộc Miên ăn đỡ thèm. Nhưng là lúc này đã qua thời cơ gieo giống lúa mạch, còn phải đợi mấy tháng mới thành, cũng không thể
khiến đất đai như vậy hoang phế. Chi bằng loại chút ngô đi.”
”Ngô cho sản lượng không nhiều bằng lúa mạch đâu.”
Hiện tại tầm mắt Triệu mẫu biến cao. Cảm thấy dùng ba mẫu ruộng cạn tốt để loại ngô, thì quá lãng phí.
La Tố lại không lo lắng, trước kia một mẫu lúa nước mới cho ra một trăm
cân thóc, nàng đã chứng minh có thể tăng cao sản lượng thu hoạch. Huống
hồ nàng chẳng ngại tạo ra giống ngô cao sản.
”Trước tiên thử trồng một chút xem sao.”
Bây giờ Triệu mẫu đã hiểu rõ tính cách của đại tức phụ. Nghe nàng nói phải
thử một chút xem, nghĩa là trong lòng nàng đã có chủ ý, cũng liền tùy ý
nàng.
Dù sao đại tức phụ nói thử trồng một chút, thì sẽ làm được. Lần này liền tính không thành, cũng sẽ không quá kém.
********************
La Tố nói ở ngoài miệng là thử xem, nhưng trên thực tế nàng bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Mặc dù ngô thuộc về lương thực phụ, bất quá trồng trọt đứng lên cũng phải
hết sức chú ý. Bằng không sản lượng cũng không cao. Đặc biệt là tình
cảnh này thổ nhưỡng đóng vai trò rất quan trọng, địa bình yếu, ít đất,
thì phải cày sâu mấy lần, đem này ruộng cạn chỉnh cho hoàn toàn bằng
phẳng. Muốn làm cho cấu tạo và tính chất của đất đai tươi xốp phì nhiêu
thì cần quan tâm hơn tới chuyện tưới tiêu, nhất định phải đào thêm rãnh
thoát nước, cạnh bên bốn phía bờ ruộng cũng cần phải đào mương chứa
nước.
Hiện tại nhà ai cũng đều bận rộn, ba mẫu đất này cũng
không nên lại mời người, nàng chỉ có thể cùng Triệu mẫu hai người tự
mình ra trận. Dắt ngưu dùng lê từ từ làm phẳng đất. Đáng tiếc cái lê này lại không dễ sử dụng, thập phần tốn sức. Cuối cùng La Tố không còn lựa
chọn nào khác, đành lấy cuốc cuốc từng nhát một, lật từng lớp đẩt lên,
lại cẩn thận đập vụn từng mảng đất đó.
Triệu Lâm cùng Mộc Miên thấy trong nhà gấp rút, cũng cầm lấy tiểu cuốc đi đằng sau giúp đỡ gõ đất.
La Tố cũng không ngăn cản. Nàng cũng không muốn về sau tay chân hai hài tử này không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được. Dù sao bọn họ
thuộc loại gia đình này không thể so sánh với thế đại gia tộc người ta,
tổ tiên dù có của cải truyền lại, sau này vẫn phải chủ yếu dựa vào bọn
họ tự lực mà cánh sinh. Đem dưỡng tính tình bọn nhỏ có thể chịu được cực khổ một chút, năng lực động thủ cường một chút, lúc nào cũng là đúng
đắn.
Người Triệu gia thôn có một loại tín nhiệm mù quáng với La Tố.
Thấy nàng đem ruộng cạn chỉnh thành như vậy, liền đến hỏi thăm.
Nghe La Tố nói muốn loại ngô, ngọn lửa trong lòng mọi người liền tắt ngúm.
Loại ngô còn không bằng loại lúa mạch, coi như quên đi, còn là chờ mấy ngày
này lại xem đi. Dù sao bên trong đã loại đồ, lại không thể đào ra một
lần nữa để loại ngô.
Có vài nhà ngược lại học theo La Tố, đem
vườn rau còn trống đất của nhà mình loại ngô lên. Nghĩ đến lúc đó thành
hay không thành thì cũng không tổn thất lớn. Dù sao đi theo Triệu Thành
tức phụ làm là được.
Nông thôn ngày qua hết sức mau.
Một năm bốn mùa đều là ở bên trong đồng ruộng không ngừng bận việc. Vòng đi vòng lại, cũng không có bao nhiêu người để ý đến ngày tháng.
Chỉ cần nhìn thấy mạ trong ruộng mọc chừng gang tay, đoàn người liền bắt đầu hò hét cấy mạ.
Triệu gia thôn nhân vẫn là hết sức có tình vị. Luôn ghi nhớ chuyện lúc trước
La Tố hào phóng chỉ điểm bọn họ làm ruộng, cho nên quyết định đều đến
làm giúp nhà La Tố một ngày, đem mười ba mẫu ruộng lúa kia cấp loại hết.
La Tố không nghĩ tới đoàn người nhiệt tình như vậy, trong lòng tự nhiên
càng thêm cảm động. Lại đi vào huyện mua thịt trở về, làm một cái bồn
lớn thịt kho tàu chiêu đãi đoàn người.
Triệu Đại Mộc biết
bắt đầu từ quý này, cả thôn đều muốn nuôi cá, cho nên cùng Triệu nhị
nương lên kế hoạch tỉ mỉ, bao trọn vụ làm ăn này.
Hắn thường xuyên ở bên ngoài làm việc, quen biết rộng, có quan hệ tốt với những
người đánh cá kia. Hơn nữa lại có kinh nghiệm lần trước, làm chuyện này
cũng là quen cửa quen nẻo.
Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền có người trong thôn tìm tới tận cửa nhờ hắn giúp đỡ.
Ấn theo giá cả lần trước mua giúp La Tố là tam điều cá một văn tiền. Triệu Đại Mộc nghĩ này cả thôn nhân đều muốn mua cộng lại cũng phải chừng mấy vạn điều. Đây chính là một cuộc mua bán lớn, này giá tiền tất yếu sẽ
giảm đi. Đến lúc đó hắn còn có thể từ trong kiếm chút chênh lệch giá.
Bút trướng này tất nhiên là do Triệu nhị nương vợ hắn tính ra cho. Bất quá
lo lắng đến lúc đó bị người ta phát hiện, bị người trong thôn âm thầm
trộm mắng, vậy thì thật khó coi.
Cho nên phu thê hai người
thương lượng một phen, quyết định đến nói với La Tố một tiếng, xem có
thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hay không.
La Tố nghe ý tưởng
này của Triệu nhị nương thì cười nói: “Ngươi thấy nấm mèo nhà ta rồi đấy không phải mọi người đều biết rất rõ giá cả khác biệt so với thị trường sao, vậy mà vẫn nguyện ý bán cho ta. Này buôn bán, đặc biệt là cùng
người quen buôn bán, thì phải hết sức rõ ràng rành mạch, về sau nhà ai
không hài lòng, thì lấy khế ước ra nhìn là được. Ta lập ra khế ước, hai
bên đồng ý thoả thuận, xong xuôi người ta cũng không bắt bẻ được cái gì. Đại Mộc thúc đây cũng là tốn nhiều khí lực, mới có thể ép giá xuống, để cho mấy người bọn họ đi mua chỉ sợ một đồng tiền hai điều cá bột người
ta còn không ưng ý đâu. Ta đem đạo lý này nói ra, ai không tin, thì để
người đó tự đi mà mua đi.”
Triệu nhị nương vừa nghe, lập tức vỗ đùi: “Đạo lý này hay. Nhà ai không vui ý, thì tự đi mà mua đi, nhà ta cũng không ép.”
Vừa trở về, Triệu nhị nương cùng với Triệu Đại Mộc cùng đi tìm thôn trưởng, đem chuông trong thôn gõ vang, triệu tập mọi người đến từ đường thương
lượng.
Chịu sự ảnh hưởng mấy lần trước của La Tố, người
Triệu gia thôn đã thành thói quen gặp việc lớn việc nhỏ liền tập trung
đi họp. Nghe tiếng chuông liền xách băng ghế nhà mình hướng sân bên
ngoài từ đường mà đi.
Hiện giờ lời nói của La Tố trong thôn
thập phần có trọng lượng, nói chuyện rõ ràng, có trật tự. Triệu Đại Mộc
nhờ nàng đem đạo lý tập trung mua cá nói ra một lượt.
Dù sao ý tứ chính là một điều - - nếu là đơn độc đi mua, chỉ sợ giá cả đắt
hơn. Tập trung mua, giá cả tiện nghi, như vậy Triệu Đại Mộc phí không ít khí lực, chungta cũng nên cấp chút phí vất vả, đối với mọi người mà
nói thì đều công bằng.
Lần họp này không thuận lợi như
chuyện nấm mèo lần trước. Dù sao lúc trước nấm mèo kia là La Tố đưa ra
kỹ thuật, trong lòng tất cả mọi người đều cảm kích, cho nên cam tâm tình nguyện nghe theo La Tố. Nhưng là chuyện mua cá mầm này, không phải chỉ
có một mình Triệu Đại Mộc có thể làm được, không đáng cấp chỗ tốt.
Cho nên một trăm mười hộ trong thôn, cuối cùng định xuống chỉ hơn bảy mươi hộ đồng ý mà thôi.
Triệu Đại Mộc ký kết hiệp nghị mua cá mầm với mấy gia đình đó ngay tại chỗ,
một trang khế ước, bảy mươi chủ gia đình ấn dấu tay lên phía trên. Triệu nhị nương đem khế ước gấp lại cẩn thận đặt ở bên trong vạt áo giống như bảo bối.
Lão tộc trưởng đối với kết quả gọn gàng linh hoạt
như thế này hết sức hài lòng, gật gù cười nói: “Triệu Thành tức phụ,
biện pháp này của ngươi rất hay. Nếu là trước kia, vì những chuyện này
chỉ sợ phải cãi nhau lật trời. Hiện nay thì tốt rồi, nguyện ý liền lưu
lại, không muốn thì về nhà. Như vậy cũng dứt khoát. Về sau trong thôn ta cứ quyết định như vậy đi, lại có chuyện, liền nhường ấn dấu tay. Người
một thôn đỡ phải giận dỗi với nhau.”