“Đại công tử đã trở lại, Đại công tử đã trở lại.” Tiếng Giang Tiểu Sơn truyền đến từ xa, người chưa tới tiếng đã tới.
Trương Tiểu Oản có chút ngồi không được, nhưng lúc quay qua lại thấy Uông Vĩnh Chiêu bất động như núi, bình tĩnh hờ hững nên nàng cũng nhẹ nhàng ngồi xuống ổn định.
Uông Hoài Mạc đã cõng Uông Hoài Nhân chạy tới cạnh cửa, miệng vội vàng dặn dò em trai, “Đệ cần phải nhớ kỹ gọi Lão Hổ ca ca đó, nhớ chưa?”
“Lão Hổ ca ca, Lão Hổ ca ca……” Vì Trương Tiểu Oản ở bên tai hắn thường xuyên nhắc Lão Hổ ca ca của hắn nên Uông Hoài Nhân vừa nghet hấy bốn chữ này đã hưng phấn vỗ tay nhỏ, gọi lớn tiếng.
Trong phủ đệ mọi người đều hân hoan, trên mặt mỗi người đều là tươi cười, cái này khiến Uông Hoài Nhân vốn hoạt bát lại càng vui sướng hơn ngày thường. Đôi mắt hắn linh động đen láy như bảo thạch lập lòe tỏa sáng.
Lúc này, cạnh cửa có người đi nhanh tới, Uông Hoài Mộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh cả đang đi tới như một còn gió. Hắn thấy áo choàng của anh mình bay lên trong gió, bộ dáng uy phong hào khí lại sắc bén nghiêm nghị như kiếm quang. Nhất thời hắn bất chấp lễ nghi quẩn tử ngày thường tiên sinh dạy, cứ thế thét to trước mặt hạ nhân, “Đại ca, đại ca, Lão Hổ ca ca……”
Nói xong hắn cõng Uông Hoài Nhân chạy qua, động tác này của hắn khiến đứa nhỏ trên lưng cũng hưng phấn, mở miệng gào theo hắn, “Lão Hổ ca ca, Lão Hổ ca ca……”
Tiếng trẻ con lảnh lót vui sướng vang lên trong viện, Trương Tiểu Oản ở trong phòng nghe được thì cầm khăn che miệng cười, dù thế đôi mắt đầy ý cười của nàng vẫn lộ ra, cho thấy nội tâm nàng đang rất vui. Uông Vĩnh Chiêu hơi quay đầu đi, nhìn ánh sáng trong mắt nàng thì quay đầu lại nói nhỏ với thuộc hạ bên người vài tiếng.
Thuộc hạ tuân lệnh, nhỏ giọng mà lui xuống.
Bên ngoài phòng Uông Hoài Thiện đi nhanh tới, nhìn thấy Uông Hoài Mộ và đứa nhỏ có đôi mắt sáng lấp lánh trên lưng hắn thì mắt cũng sáng lên. Môt tay hắn bế đứa nhỏ sau lưng Hoài Mộ, một tay bế Hoài Mộ lên rồi hỏi, “Từ sáng sớm đã chờ ta sao? Đây là tiểu công tử nhà chúng ta ư?”
Nói xong hắn nhìn về phía Uông Hoài Nhân. Uông Hoài Nhân nhìn mặt hắn mà ngẩn ngơ, một lúc say hắn vỗ tay nhỏ chỉ vào trong phòng gọi to, “Phụ thân, phụ thân……” Gọi xong hắn lại cảm thấy lẫn lộn mà nhìn Uông Hoài Thiện, lại thật cẩn thận mà gọi một tiếng, “Phụ thân?”
Lúc hắn nói chuyện thì dán đến quá gần, cái mũi đụng vào ngực Uông Hoài Thiện ngửi ngửi sau đó hắn càng mê man gọi, “Phụ thân?”
Uông Hoài Thiện nghe thấy thế thì phá lên cười, Uông Hoài Mộ ở một bên cũng cười nói với Hoài Nhân, “Phụ thân ở trong phòng, đây là đại ca, Lão Hổ ca ca. Huynh ấy ở bên ngoài đánh giặc giành vinh quang cho Uông gia.”
Lúc hắn nói chuyện Uông Hoài Thiện đã ôm hai đứa em trai đi vào phòng. Vừa vào cửa hắn đã lớn tiếng cười nói với phụ nhân đang ngồi trên ghế, “Mẫu thân, tiểu công tử nhà chúng ta nhận sai người.”
Uông Hoài Nhân lúc này mới nhìn thấy người cha chân chính của mình đang ngồi trên ghế thì oa oa gọi lớn, hai cánh tay nhỏ duỗi về phía Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân ôm một cái……”
Uông Vĩnh Chiêu vốn muốn muốn đứng lên, nhưng lúc này Trương Tiểu Oản lại cười liếc mắt nhìn hắn nên hắn không động nữa.
“Mau giao Hoài Nhân cho phụ thân.” Trương Tiểu Oản cười đứng lên đi tới chỗ Uông Hoài Thiện.
“Mẫu thân, con còn chưa hành lễ cho hai người, ngài mau ngồi đi.” Uông Hoài Thiện thấy mẹ hắn vội tới cởi áo choàng cho hắn thì vội nói.
“Không vội.” Trương Tiểu Oản đi đến phía sau cởi áo choàng cho hắn, lại ôm Hoài Mộ xuống sau đó ôm Hoài Nhân qua dỗ dành hắn hai câu rồi giao cho Giang Tiểu Sơn ở bên cạnh bế. Lúc này nàng mới ngồi lên ghế chủ vị để nhận lễ của Uông Hoài Thiện.
“Hài nhi Hoài Thiện thỉnh an phụ thân đại nhân và mẫu thân.” Thấy nàng ngồi xuống rồi Uông Hoài Thiện mới quỳ xuống dập đầu cho nàng và Uông Vĩnh Chiêu.
“Đứng lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng.
“Đứng lên đi.” Trương Tiểu Oản cười ra tiếng, lúc này bà Bảy chuyển ghế tới để hắn ngồi bên người nàng.
“Hoài Mộ bái kiến đại ca……” Uông Hoài Mộ đi về phía Uông Hoài Thiện rồi vái chào.
“Ha ha, ở đâu ra mà nhiều lễ thế?” Uông Hoài Thiện vừa thấy đã kéo hắn ngồi lên đùi mình, mắt lại nhìn Uông Hoài Nhânn đang được người ta ôm. Hắn móc từ trong ngực ra một cái túi tiền đưa cho Uông Hoài Mộ nói, “Đây là cho đệ và Hoài Nhân, xanh lam là của đệ, xanh biếc là của tiểu đệ.”
Uông Hoài Mộ nhẹ nhàng móc ra thì thaáy hai khối ngọc màu sắc khác biệt, sáng bóng, lấp lánh. Hắn mim cười với Uông Hoài Thiện.
Lúc này Uông Hoài Nhân đã được Uông Vĩnh Chiêu ôm vào lòng thấy anh mình và cái người giống hệt cha đang nói chuyện thì không khỏi tò mò mà nhìn bọn họ một cái sau đó hắn giãy giụa tuột khỏi đùi cha hắn, đôi chân ngắn củn đi nhanh tới chỗ hai người kia. Đi đến trước mặt người kia hắn duỗi tay bám vào một đầu gối của Uông Hoài Thiện muốn bò lên.
Uông Hoài Thiện vừa thấy thì khóe miệng đã càng cười sâu hơn, duỗi tay ôm hắn lên.
“Ca ca……” Uông Hoài Nhân lập tức nở nụ cười, duỗi tay về phía Uông Hoài Mộ muốn anh hắn cũng chia đồ chơi cho hắn.
“À, đây là đại ca cho đệ, khối xanh biếc……” Hoài Mộ ngây thơ hồn nhiên giao miếng ngọc xanh biếc cho em trai, lại cho hắn xem miếng ngọc của mình, “Khối này của huynh, trước cho đệ mượn, sau đó phải trả lại cho nhị ca nhé.”
Trương Tiểu Oản nhìn bọn họ, người hơi cong về phía đó, dùng tư thế lắng nghe nhìn bọn nhỏ nói chuyện. Lúc này Uông Hoài Thiện vừa ngẩng đầu đã thấy mặt nàng đầy vui mừng, trên mặt là ý cười thật sâu. Chỉ liếc mắt một cái hắn cũng cười theo.
Nhiều năm như vậy nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn trong sáng chưa từng ảm đạm, giống như hắn chưa bao giờ khiến nàng thất vọng, chỉ có mang tới cho nàng vui vẻ vô cùng vô tận. Mẹ hắn thích hắn đến thế nào cũng không cần phải nói. Mặc kệ là lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy trong mắt nàng sự yêu thương này.
Sau khi Hoài Thiện được Giang Tiểu Sơn mang đi tắm gội, Trương Tiểu Oản đi theo Uông Vĩnh Chiêu vào thư phòng ở tiền viện. Hứa sư phụ theo chân bọn họ hành lễ sau đó ngồi xuống theo lời Uông Vĩnh Chiêu.
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu đơn giản lưu loát phun một chữ.
“Vâng, đại nhân, phu nhân……” Hứa sư gia lại chắp tay với bọn họ, lúc này mới không nhanh không chậm mà thuật lại, “Thiện Vương có ý là sau khi qua tháng Giêng ngài ấy và Vương Phi sẽ về kinh diện kiến hoàng thượng. Cho nên lúc hạ quan tới Mộc phủ ngài ấy đã để hạ quan dạy vị Mộc tiểu thư này tiếng phổ thông.”
“Ngươi vào Mộc phủ dạy người?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt hỏi.
“Không phải, vị tiểu thư này có chỗ ở khác, vốn cũng cách ba bốn bình phong. Sau đó chỉ cách hai bình phong, rồi mới bắt đầu học. Còn ở trên đường hạ quan cũng cách mành che dạy dỗ.” Hứa sư gia chắp tay nói.
“Có tâm.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.
“Đa tạ đại nhân tán thưởng.” Hứa sư gia xoa xoa râu dài, nhìn thoáng qua vẻ mặt trầm tĩnh của phu nhân rồi lại nói tiếp, “Hạ quan còn từng nghe được tin, vị tiểu thư này hình như……” Nói đến đây ông ta ngừng lại chắp tay với Trương Tiểu Oản.
“Nói đi.” Trương Tiểu Oản vẫy tay với ông ta, sắc mặt bình tĩnh.
“Vâng.” Hứa sư gia tiếp tục nói, “Xin thứ cho hạ quan vô lý, hạ quan nghe nói vị tiểu thư này hình như là đoạt Thiện Vương từ tay một muội muội của mình.”
“Đoạt lấy?” Trương Tiểu Oản cười cười, “Lời này nghe quả là thú vị, Hứa đại nhân nói xem lời này giải thích thế nào?”
“Ngài nghe hạ quan từ từ nói. Hạ quan nghe người ta nói Thiện Vương ở trên núi gặp nạn, vốn được một vị tiểu thư khác của Mộc phủ cứu viện, nhưng trên đường vị tiểu thư kia bị trúng kế nên đến muộn một bước. Nàng này tới trước, thế là thành ân nhân cứu mạng của Thiện Vương.”
Trương Tiểu Oản nghe thế thì bật cười, sau đó nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói với Hứa sư gia, “Việc cứu người này ai cứu trước là ân nhân, làm gì có chuyện so lời nói. Người không cứu được lại la làng ta mới là người muốn cứu người trước, thế thì trên đời này làm gì còn lý lẽ nữa?”
“Phu nhân nói đúng.” Hứa sư gia nghe khẩu khí của nàng giống như không chán ghét hành động đoạt người của vị cô nương này thì trong lòng lập tức có tính toán.
Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì nhìn nàng.
“Lão gia……” Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu cười nói, “Ngài nói thiếp nói có đúng không?”
Trương Tiểu Oản biết đứa con dâu này ngoài được con trai nàng yêu thương thì lại bị thánh thượng ghét, ngay cả vị Thổ Ty Mộc phủ kia cũng không thích nàng ta. Ông ta muốn một đứa con gái khác của mình cho cho Hoài Thiện, cho nên lần này đưa dâu ông ta không tới mà chỉ có một vị đường thúc nhỏ bé không đáng kể đưa tới.
Vị Thổ Ty kia không muốn ra mặt vì đứa con gái này, đến của hồi môn nghe nói cũng rất ít. Lúc này nghe được giọng điệu của Hứa sư gia thì người bên kia hình như còn muốn hung hăng tát cô nương này một cái trước mặt nàng.
Nhưng tới chỗ nàng thì không phải ai nói cũng tính. Thể diện của vị cô nương kia không phải thứ người cha ở ngàn dặm xa xôi của nàng ta có thể quản. Ở địa bàn của Uông gia thì thể diện của Uông Đại Thiếu phu nhân, Thiện Vương Phi tương lai là do chủ tử của Uông gia cho, cũng do đương gia chủ mẫu là nàng cho.
Trương Tiểu Oản tươi cười nhìn hắn, Uông Vĩnh Chiêu cũng nhẹ gật đầu thay cô nương kia thêm thể diện. Hứa sư gia vừa thấy đã cười nói, “Quả thật như thế, nếu chỉ nói miệng mà được thì trên đời này sẽ lắm chuyện rắc rối.”
Thấy ông ta xoay chiều gió, Trương Tiểu Oản cũng mỉm cười không nói một lời. Ở trong mắt Hứa sư gia lại thành cao thâm khó dò, đồng thời trong lòng ông ta cũng thầm than. Phần lễ Mộc phủ đưa ông ta phải nhờ người trả về rồi.