Ngày thường buổi tối Trương Tiểu Oản nghỉ ngơi sớm, sau khi ăn xong nàng sẽ đi dạo chậm rãi một lát rồi sẽ nghỉ ngơi.
Đêm nay Hoài Thiện đi binh doanh rồi nàng lại cùng Hoài Mộ nói chuyện trong chốc lát rồi mới để Bình bà mang hắn đi thư phòng tìm Uông Vĩnh Chiêu còn mình thì về phòng.
Lúc này bà Bảy mang theo hai thô nha hoàn đi bưng nước đổ vào thùng tắm, bà Tám cũng theo tới, vừa tiến vào đã cười nói, “Ngài không biết đâu mới vừa rồi Nhị công tử đi tới cửa đã nói sáng mai nhất định phải dậy sớm để luyện công với Đại công tử.”
“Ừ,” Trương Tiểu Oản khẽ lên tiếng, tay rút cây trâm trên đầu sau đó quay lại cười nói với bà ta, “Huynh đệ hòa thuận thì tốt, ta cũng chẳng cầu gì nữa.”
“Đều do ngài dạy tốt.”
Trương Tiểu Oản cười mà không nói sau đó đứng dậy đi tới phòng tắm lau rửa sau đó thay quần áo sạch đi ra.
“Lão gia trở về.” Bà Bảy đang cầm khăn lau đầu cho nàng mở miệng nói.
“Ta biết, mấy người đi nghỉ ngơi đi.” Trương Tiểu Oản chỉ để bà ta giúp mình lau tóc một chút đã đẩy ra để bà ta đi nghỉ ngơi. Nói xong lại nghĩ tới eo của bà Bảy không tốt nên nói thêm, “Canh giờ còn sớm, ngươi đến chỗ Hoàng đại phu để ông ta cho một phương thuốc đắp eo. Hiện tại đi lấy luôn rồi để bà Tám đắp cho.”
“Đã biết.” Bà Bảy sửa lại dây lưng cho nàng rồi hành lễ và lui ra.
“Tối rồi, đi chậm một chút.” Trương Tiểu Oản nhìn bà ta dặn dò một lời sau đó mới vào trong nằm.
Sau khi đi vào nàng thấy Uông Vĩnh Chiêu đang nằm trên giường đọc sách. Nàng đi qua nhìn nhìn tay hắn không thấy dính mực thì nhẹ hỏi, “Ngài muốn tắm gội sao?”
“Không vội, một lát nữa ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Vâng.”
Trương Tiểu Oản cởi giày bò lên một bên giường. Cái giường này là giường nhỏ để nghỉ tạm nên không to bằng giường ngủ. Uông Vĩnh Chiêu dịch ra bên ngoài, giúp đỡ nàng cầm gối mềm lên lót lưng rồi để nàng nằm xuống. Trương Tiểu Oản lại lấy một cái chăn mỏng bên cạnh để che lên người cho hắn sau đó ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Qua một hồi nàng mệt mỏi quá nên ngủ mất. Uông Vĩnh Chiêu thấy canh giờ không sai biệt lắm nên cũng thu sách, đứng dậy bế nàng về giường. Lúc ra khỏi cửa hắn đột nhiên nhìn thấy ngọn đèn dầu ở một góc tường còn chưa tắt. Bấy giờ hắn mới nghĩ tới trong khoảng thời gian này chưa từng thấy ngọn đèn này diệt vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều mà đi tới định tắt nó đi.
“Ngài còn đó sao?” Lúc này ở mép giường truyền đến một giọng buồn ngủ.
“Ngủ đi, ta ra ngoài một chút.”
“Vậy ngài đừng thổi tắt đèn, ngài về rồi bà tử sẽ tự thổi tắt.”
Uông Vĩnh Chiêu dừng một chút mới nói, “Đã biết.” Ngay sau đó hắn đi ra ngoài cửa, Bình bà tử gác đêm hành lễ nói, “Lão gia.”
“Ừ, để ý tới nàng.” Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt đi vội ra ngoài, khuôn mặt sắc bén của hắn lúc này phảng phất vài phần yên tĩnh dưới ánh đèn, cứ thế vượt qua Bình bà tử mà đi.
Lão gia đi rồi Bình bà tử mới đi tới cạnh cửa nhìn vào bên trong, thấy không có động tĩnh, đoán chắc phu nhân đã ngủ bà ta mới đi tới chỗ giường nhỏ nghỉ tạm.
*****
Giờ Tý, ở quân doanh của Uông gia quân ven Sa Hà trấn và Thiết Sa trấn.
Cùng đám phó tướng thương nghị xong công việc, Uông Vĩnh Chiêu đi ra cửa thì Uông Hoài Thiện cũng đuổi theo. Lúc này bầu trời của biên mạc vạn dặm đầy sao, Uông Hoài Thiện ngẩng đầu nhìn vài lần mới nâng tay duỗi cái eo lười ngáp một cái.
“Phụ thân đại nhân, đường không quá xa, chúng ta đi bộ về nhé?”
Hiện tại đêm đã khuya, cưỡi ngựa vào trấn sẽ đánh thức bá tánh nên Uông Vĩnh Chiêu cũng gật đầu. Lúc này bốn hộ vệ đi theo lấy đèn lồng ra, Uông Vĩnh Chiêu gọi bốn người khác tới thay cho bọn họ rồi nói, “Đêm nay đến đây thôi, đi ngủ đi. Đêm nay phu nhân đã dặn đầu bếp làm chút đồ ăn, đều đi ăn một chút đi.”
“Vâng.” Bốn người vui vẻ đáp.
Uông Hoài Thiện ha ha cười, tiến đến bên người Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng nói, “Đó là mẫu thân dặn làm, nhưng ngài lại tranh hết công rồi.”
Uông Vĩnh Chiêu còn chẳng thèm nhìn hắn đã vươn tay hung hăng đập cho hắn một cái. Uông Hoài Thiện tránh né không kịp nên bị đập cho một cái đay điếng. Hắn cũng không giận mà chỉ ngẩng đầu, chắp tay sau lưng hừ hừ cười nhỏ với không trung,thản nhiên đi tường bước, bộ dáng rất là không buồn không lo, không có đại sự gì.
Bộ dáng vui sướng kia của hắn khiến các hộ vệ phía sau đều nở nụ cười. Cung Hành Phong ngại thân phận nên không tiện đi cùng hai cha con, lúc này hắn đi sau vài bước thấy thế cũng cười. Cuối cùng hắn đã hiểu, vị anh em Thiện Vương này của hắn không sợ trời không sợ đất, có tiếng quả cảm là do kế thừa từ cha đẻ của hắn.
Đi được một hồi Uông Hoài Thiện lại ghé vào bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu. Hai người bình yên đi được một đoạn, còn một khoảng dài nữa phải đi nhưng đã thấy Uông Hoài Thiện quay đầu, nói với nam nhanh bên người, “Mẫu thân rất tốt, có phải không?”
Uông Vĩnh Chiêu ngước mắt nhìn đứa con trai cả đang bình tĩnh nhìn mình rồi gật đầu.
Uông Hoài Thiện biết hiện nay Uông Vĩnh Chiêu dạy hắn nhiều điều từ lãnh binh, đánh giặc, đến cách đối đãi với hạ nhân, những gì hắn không hiểu Uông Vĩnh Chiêu đều dốc túi dạy hết là có liên quan tới mẹ hắn. Mẹ hắn đốt xử tốt với người này thì ông ta cũng đối xử tốt với hắn. Tất cả những chuyện này hắn đều hiểu.
Dù nghĩ thế nào thì hắn cũng đều biết rõ một sự thật, người này là cha hắn, là chồng của mẹ hắn, là cha của Hoài Mộ và đứa nhỏ trong bụng mẹ hắn bây giờ. Thế nên cho dù hắn hận không thể giết người này một trăm lần, một nghìn lần nhưng hiện tại họ đã là một gia đình có chung nhịp thở. Quan hệ của bọn họ đã không thể phân rõ, Uông Hoài Thiện tự biết đến chết hắn cũng không thể tránh thoát ràng buộc này.
Hắn cũng biết mình chỉ có thể thử đón nhận, bởi vì phần gian nan nhất thì mẹ hắn đã vì hắn mà làm tốt, hắn không thể mãi là đứa nhỏ dù vỡ đầu chảy máu cũng tưởng là mình đúng. Hắn không quên được quá khứ nhưng cũng không thể tiếp tục đối nghịch với người này.
Đối nghịch thì thế nào? Chẳng qua chỉ khiến người thân khổ, kẻ thù vui. Uông Hoài Thiện chỉ có thể nhịn xuống, hắn nghĩ có lẽ đây là những chuyện không thể lý giải trong miệng mẹ hắn. Loại việc thế này vĩnh viễn sẽ không có đáp án, nhưng cũng vĩnh viễn không thể tiêu tan, người ta chỉ có thể tiếp thu nó, chịu đựng để một ngày nó sẽ trở thành một phần sinh mệnh.
“Mẫu thân chẳng sợ gì,” Uông Hoài Thiện chưa bao giờ nói với Uông Vĩnh Chiêu những lời này. Sau khi nghĩ thông suốt hắn cảm thấy những lời này không quá khó mở miệng vì thế mới nghiêng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu một cái, thấy người kia vẫn bình tĩnh thong dong hắn mới cười cười nói tiếp, “Mẫu thân từng nói chỉ cần còn sống, có lý do tồn tại thì dù núi đao biển lửa cũng có thể đi qua. Đợi qua rồi quay đầu lại xem chỉ thấy đó là đường sống. Cứ đi về phía trước thì kỳ thật chẳng có gì đáng sợ.”
“Đúng không?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt đáp một câu, bước chân cũng chậm lại.
Uông Hoài Thiện cũng đi chậm hơn, gật đầu nói, “Lại nữa, tháng giêng năm nay ta truy đuổi phản quân tới Ngàn Kỳ Sơn nhưng trúng bẫy nên rơi vào Ngàn Cốc……”
Ngàn Cốc? Ngàn Cốc có đi không về sao? Uông Vĩnh Chiêu nhìn đứa con trai cả một cái sau đó đợi hắn kể tiếp.
“Ngài đoán xem ta mất bao lâu mới bò ra được từ đống thi cốt ở Ngàn Cốc?” Uông Hoài Thiện đắc ý cười hỏi.
“Ba ngày.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói một câu.
“Nửa ngày.” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì nhịn không được lại đắc ý mà cười dài một tiếng. Sau đó hắn ghé tới gần Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng hỏi, “Ra rồi ta có nghe một lão tướng biên phòng nói ngài cũng từng rơi vào đó phải không? Ngài mất mấy ngày mới ra được thế?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì nhướng mày, giơ tay lại tàn đập đập cho hắn một phát. Uông Hoài Thiện sờ sờ cái đầu bị đánh, sau đó lại vươn một bàn tay ra quơ quơ trước mặt Uông Vĩnh Chiêu, hắc hắc cười nói, “Năm ngày!”
Dứt lời hắn đắt ý nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài xem, bản lĩnh mẫu thân dạy ta cũng không kém ngài.”
Thằng nhóc này lòng vòng để cười nhạo hắn nhưng thấy hắn nói chuyện này với mình thì Uông Vĩnh Chiêu cũng không nhiều lời, chỉ chuyển đề tài căn dặn, “Ở trong phủ không được nháo mẫu thân ngươi.”
Uông Hoài Thiện đã nghe Hoàng đại phu nói qua, lúc này nghe lời này thì hớn hở trên mặt biến mất, ảm đạm thay thế.
“Cái này cũng không trách được ngài,” Uông Hoài Thiện miễn cưỡng cười cười, “Mẫu thân chính là như vậy.”
Nói đến đây hắn cũng thấy sầu lo, cũng không có ý muốn nói chuyện nữa.
“Sẽ giữ được nàng.”
Uông Hoài Thiện nghe được Uông Vĩnh Chiêu nói vậy thì nghiêng đầu nhìn người kia, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình mới yên lặng gật gật đầu. Hắn biết mẹ mình tính tình thế nào, nếu nàng đã quyết thì không ai thay đổi được. Lúc này nếu nàng thật sự có nguy hiểm tính mạng thì chỉ có thể gạt nàng, bằng không nhất định nàng sẽ không nghe theo.
Hắn cũng không nghĩ tới vị phụ thân đại nhân hắn chưa từng thân thiết này lại có thể hiểu mẹ hắn đến thế.
*****
Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu để Thính quản gia đến hầm cầm 5 vò rượu tới để mọi người cùng uống. Phán quan của trấn Bạch Dương tới phủ bàn việc, sau khi bàn xong Uông Vĩnh Chiêu mời hắn tới uống rượu cùng, sau nửa canh giờ mới thôi.
Lúc về phòng đã là sáng sớm, phụ nhân kia đã dậy. Thấy cả người hắn toàn mùi rượu nàng lập tức cười phất tay nói, “Ngài mau mau đi tắm đi, người đầy mùi, đừng đến gần để đỡ cho ngửi thấy lại muốn nôn.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nhìn nàng sau đó đi tới phòng tắm.
“Từ từ……” Phụ nhân kia gọi hắn một tiếng, hắn quay đầu lại thì thấy nàng rót một chén nước nóng, thổi thổi vài cái. Thấy hắn nhìn mình, nàng cười nói, “Ngài chờ một lát, uống ly nước ấm thuận bụng rồi hẵng đi.”
Dứt lời nàng bưng ly nước tới, lại thổi vài cái, uống một ngụm rồi mới giao cho hắn, “Còn hơn nóng, nhưng uống chút vào cũng có thể đỡ say. Ngài đi tắm rửa trước, ta sẽ để bà tử tới phòng bếp nấu chút canh giải rượu.”
Uông Vĩnh Chiêu cầm cái ly uống hết nước rồi đưa ly cho nàng, mặt lạnh nhìn nàng hỏi, “Hiện nay không sợ ta có mùi rượu nữa hả?”
“A.” nàng cầm khăn khẽ cười rồi xoay người đi.
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu đi tới phòng tắm, đến bên trong hắn nghe thấy phụ nhân kia nói với bà tử ở bên ngoài, “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị trước nước nóng, đỡ phải đun. Bà Bảy, ngươi mau đi giúp mang một thùng nước nóng qua đổ vào thùng tắm cho Đại công tử. Cho hắn nóng lột da hắn đi, xem hắn còn dám tuổi nhỏ mà uống rượu như điên nữa không.”
Bà tử ki cười đáp, “Đại công tử say mà, ngài tạm tha cho hắn lần này đi.”
“Không được, không phạt cho hắn nhớ ra thì sao được?” Lúc nàng nói lời này thì trong giọng nói có ý cười, dù Uông Vĩnh Chiêu không thấy nàng nhưng hắn cũng biết lúc này mắt nàng hẳn là đang tỏa sáng.