Tĩnh Huy năm thứ ba, Tĩnh Hoàng đăng cơ được ba năm thì dư nghiệt Ngô Đông Dã của triều Hạ ở biên cương nổi loạn, hành sự hung hăng ngang ngược. Đương triều Binh Bộ Thượng Thư Uông Vĩnh Chiêu thỉnh lệnh tiêu diệt phản quân, mang lại an bình nơi biên cương cho dân chúng. Tĩnh Hoàng cảm tạ lòng trung quân báo quốc này nên đồng ý lời thỉnh cầu này. Hoàng đế phong Uông Vĩnh Chiêu là Vân Thương tiết độ sứ, quản lý Sa Hà trấn, Thiết Sa trấn của Vân Châu, và Bạch Dương trấn, nơi giao thương giữa Thương Châu cùng Vân Châu.
Ba trấn này đều là chỗ giao thương quan trọng với người Hạ. Nhưng quan trọng đến tình trạng gì? Ấn theo lão bộc Giang Tiểu Sơn của Uông phủ nói với phu nhân nhà mình thì chính là: “Hai cái chỗ kia ấy mà phu nhân, nghe tên đã biết toàn cát là cát. Thiết Sa trấn với Sa Hà trấn kia một ngọn cỏ cũng không có! Còn Bạch Dương trấn dễ nghe hơn nhiều đúng không? Ngài đừng tin, nơi đó cây dương bẩn đến nỗi bạch cũng phải thành hắc, đã thế cũng chỉ có một nhúm. Toàn bộ trấn chỉ có một nhúm dân, thêm cả gia súc bọn họ nuôi nữa thì chỉ tầm 500 đầu là hết. Ba trấn đó phu nhân, thế mà không đủ 500 người cùng súc sinh, ngài ngẫm lại xem đó là cái nơi khỉ ho cò gáy thế nào chứ? Phu nhân ơi, chỗ kia không có ăn, không có uống, không có người sống đâu……”
Nói đến đây Giang Tiểu Sơn một phen nước mắt một phen nước mũi khóc kêu nói với Trương Tiểu Oản, “Phu nhân, ngài đi qua đó chắc chắn phải khổ. Đó là chỗ nào chứ? Chỗ đó nghèo tới nỗi chuột đi qua còn phải chạy trối chết.”
Lúc này Thính quản gia đứng bên cạnh hắn nghe không nổi nữa đành tát cho hắn một cái vào gáy, cả giận nói, “Tên tiểu tử ngươi còn không mau đi dọn thùng nước lên xe.”
Giang Tiểu Sơn thấy lão nhân tức giận thì lập tức chạy mất, không dám lỗ mãng nữa. Nhưng hắn chạy được một nửa thì vẫn quay đầu lại thê lương hô lên với phu nhân nhà mình, “Phu nhân, chỗ kia nghèo đến leng keng vang, leng keng leng keng vang đó.”
Dứt lời mấy thân binh bên cạnh cũng không nhịn được nữa mà xắn tay áo lên muốn đánh hắn. Lần này Giang Tiểu Sơn thật sự là chạy vắt giò lên cổ.
Bên này Thính quản gia báo cáo vài việc rồi cũng lui xuống. Trương Tiểu Oản ôm Hoài Mộ cười nói với Bình bà tử, “Nhân lúc còn ở kinh thành thì nhìn xem có thể mua cái gì để ăn dùng thì cứ mua hết.”
Bình bà tử cười gật gật đầu, cẩn thận mà sửa sang lại đệm dựa cho nàng sau đó tinh tế nói, “Ngài ôm tiểu công tử đừng lộn xộn, nô tỳ sẽ đi xem xét.”
“Đã biết, mau đi đi.” Trương Tiểu Oản nhìn Hoài Mộ ngoan ngoãn trong ngực mình thì liếc mắt một cái cười nói.
Ba cái thành trấn kia là cái dạng gì Uông Vĩnh Chiêu đã nói qua với nàng. Hắn nói vạn tuế gia chọn tới chọn lui trên bản đồ, cuối cùng đem ba chỗ hiểm ác lại nghèo nhất cho hắn.
Mặt khác Tĩnh Hoàng còn nói cho hắn ngày sau Thiện Vương về kinh, bá tánh nơi biên cương đành nhờ vị tiết độ sứ như hắn vì nước vì dân dốc sức bảo vệ cho vững ba nơi này. Ngụ ý là Uông Vĩnh Chiêu cứ làm tiết độ sứ cả đời đi, đừng nghĩ tới chuyện trở lại.
Lúc ấy Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười, Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu sau đó phất tay áo, dáng vẻ tức giận không nhẹ.
*******
Đi được một nửa đường đã có không ít người dìu già dắt trẻ đi xe bò, xe ngựa gia nhập đội ngũ của bọn họ. Binh lính nhìn thiết bài (thẻ sắt) trong tay bọn họ liền bố trí cho bọn họ đi theo đội ngũ. Đợi đến Vân Châu thì cả đợi ngũ đã dài mấy chục trượng, số người đã là 3000 người.
Lúc trước Trương Tiểu Oản cũng chưa hỏi Uông Vĩnh Chiêu cái gì về việc này. Đầu tiên là có mười gia đình tới, lúc ấy nàng mang theo hai bà tử chọn riêng mang theo đi chuyến này. Bà Bảy và bà Tám cầm quyển sách đi ghi chép nhân số, lấy đơn vị từng nhà mà tạo sổ sách. Sau đó người nhiều có chút loạn, Trương Tiểu Oản lại không loạn, mỗi nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu già, bao nhiêu trẻ nàng đều ghi rõ vào trong sổ sách.
Nửa đường Uông Vĩnh Chiêu cũng đem sổ sách trướng mục của hắn giao cho nàng. Thế này Trương Tiểu Oản mới biết mấy năm nay tòa núi bạc của Uông Vĩnh Chiêu đã bị đào rỗng rồi vận chuyển tới Sa Hà trấn.
Lập tức Trương Tiểu Oản mới biết rõ Uông Vĩnh Chiêu đã sớm xây đường lùi cho bản thân. Nàng quả thật quá kinh ngạc đến mức ngây ra mà nhìn nam nhân mà bình thường dù nàng có bình tĩnh nhìn cũng phải nhìn lâu một chút.
Uông Vĩnh Chiêu coi biểu tình kinh ngạc đến cực điểm của nàng là sùng bái. Hắn nhịn không được tự đắc hừ hừ, vẻ mặt lại rất đạm nhiên. Trương Tiểu Oản thấy thế thì bật cười, nhưng vẫn rất nể tình vịn cách tay hắn tán thưởng nói, “Ngài thực ghê gớm.”
Quả thật hắn rất ghê gớm, tính được tâm của hoàng đế, cũng tiết chế được dục vọng của chính mình.
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì sắc mặt ôn nhu, vừa muốn nói gì thì lại có thân binh ở bên ngoài xe báo cáo, “Đại nhân, đằng trước có việc, mời ngài đi qua một chuyến.”
Uông Vĩnh Chiêu lập tức xốc bào đi mất. Sau khi trở về hắn mệt đến mức gối lên đùi Trương Tiểu Oản nằm ngủ, không nói gì.
Dù xe ngựa có lớn thế nào thì cũng vấn hẹp, cả người hắn cao lớn, nằm trong xe ngủ thì vẫn phải hơi rúc lại. Hắn không duỗi được người nên Trương Tiểu Oản săn sóc thường dọn dẹp mọi thứ sang một bên để hắn nằm thoải mái một chút.
Bên đường có không ít quan viên tới tìm Uông Vĩnh Chiêu. Hắn đi việc của hắn, còn đoàn xe cứ đi việc của mình, không cố ý chờ hắn. Có khi tới hai ngày Uông Vĩnh Chiêu sẽ đuổi kịp, có khi nửa ngày hắn đã đuổi theo.
Lần này đi, đám di nương và con vợ lẽ không mang theo ai, tất cả đều do Uông Dư thị chiếu cố. Lúc ấy Trương Tiểu Oản vội vàng chuẩn bị đồ đạc rời khỏi kinh nên cũng không hỏi nhiều. Đến trên đường nàng cũng lười hỏi.
Trên đường cũng không thoải mái, xe ngựa ngồi lâu sẽ khiến cả người đau mỏi. Mọi người đi theo cũng đều là gia quyến của thân binh, nếu có vấn đề nhỏ thì Thính quản gia sẽ mang người đi xử lý. Nếu có vấn đề lớn ví dụ như trẻ con bị bệnh sốt cao nguy hiểm tính mạng thì phải để Trương Tiểu Oản xem xét. Cứ thế một đường này càng ngày càng nhiều người gia nhập, việc cũng vì thế mà nhiều hơn. Trương Tiểu Oản cũng vội đến xoay quanh, không có quá nhiều tâm tư hỏi đến chuyện của Uông Vĩnh Chiêu.
Nếu hắn về xe ngựa nghỉ tạm thì nàng sẽ yên tâm chăm sóc hắn, nếu không thì nàng cũng tự vội việc của mình.
Cứ như thế một đường, ban đầu Uông Vĩnh Chiêu vội vàng xã giao với quan viên nên cũng không cảm thấy gì nhưng tới Vân Châu, càng lúc càng gần Sa Hà trấn thì hắn lại nhàn hơn. Vì thế hắn rất bất mãn đối với việc Trương Tiểu Oản sáng sớm đã rời khỏi xe, di chuyển giữa đoàn xe sau đó mất hút, mãi tới sáng bảnh mới quay lại.
Lúc này tới giờ cơm trưa, đoàn xe chọn một chỗ dừng lại ăn cơm. Trương Tiểu Oản lúc này mới lên xe. Nàng tháo mũ có rèm che xuống, Uông Vĩnh Chiêu vốn định răn dạy nàng hai câu nhưng vừa thấy khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy mỉm cười của nàng thì hắn lập tức ngừng miệng.
Bộ dáng của nàng lúc này sinh cơ bừng bừng giống như đại thụ nghênh ngang phát triển, đến tóc cũng giống như đang lấp lánh……
Thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, Trương Tiểu Oản cười nói, “Hoài Mộ đâu?”
“Tiểu Sơn ôm cưỡi ngựa chơi rồi.” Nhìn nàng tùy ý hỏi, Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay chạm vào ấm nước thấy còn nóng mới đổ một chén cho nàng. Thấy nàng uống xong hắn mới nói, “Bên ngoài lạnh, nếu ra ngoài thì phải mặc áo lông vào.”
“Ai nha, không được, không được……” Trương Tiểu Oản liên tục lắc đầu, “Gió cát lớn như vậy, một bộ quần áo lông phải phí bao nhiêu thời gian mới làm ra. Nếu cứ thế mặc ra ngoài thì lúc về sẽ bẩn hết.”
“Nếu bẩn thì bỏ đi làm cái khác.” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng nói, tay vươn ra xoa mồ hôi chảy xuống má nàng hỏi, “Ngươi vừa làm gì?”
“Nói đến cũng đúng là buồn cười,” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì nở nụ cười với hắn lại cầm lấy tay hắn thân mật nói, “Có nhà họ Đồng kia mới gia nhập từ Đại Đông. Bà bà nhà bọn họ mang cả con dê mang thai nhà mình theo. Mới vừa rồi con dê kia muốn sinh con, ta nghe thấy thì tò mò muốn đi xem. Ai ngờ ta đi qua, không nhìn rõ đường nên vụng bề đánh nghiêng lồng gà gác trên xe ngựa của bọn họ. Cứ thế, ba con gà mái, hai con gà trống bị tay thả chạy mất, mà dê bên kia thì còn đang bận sinh con. Mọi người lo không hết việc thế là tự ta đi đuổi gà. Ai biết thân thủ của ta vài năm nay hoang phế, bắt được con này thì con kia lại chạy mất. Ta còn đang muốn bắt cả năm con, nhưng chạy hai vòng lớn mới bắt được có 2 con, còn lại là người khác bắt hộ. Cả người ta cũng vì thế mà đổ mồ hôi đầm đìa.”
Nhìn thấy khuôn mặt nàng vui mừng, đôi mắt đen bóng lóe sáng, Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng nói, “Đã bao lớn rồi, phía bắc này dù đến trưa vẫn có sương lạnh, đừng chạy loạn khiến thân thể hỏng mất.”
“Sao mà thế được……” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì hơi chút thất thần, nhìn ra ngoài cửa hỏi, “Tiểu Sơn có nói khi nào sẽ mang Hoài Mộ về không?”
“Bảo người đi gọi về đi.” Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng muốn gặp con thì nhàn nhạt nói.
“Được……” Trương Tiểu Oản nghe xong thì buông một bàn tay đang nắm tay hắn, vén mành lên gọi ra bên ngoài, “Bình bà, Bình bà, giúp ta đi kêu tiểu công tử trở về, nói là ta muốn gặp hắn.”
Dứt lời nàng quay đầu lại cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Hoài Mộ hiện nay chỉ dính Tiểu Sơn, cũng không thích tìm ta nữa rồi. Hắn còn không dính ta bằng ngài……”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì buồn cười, vươn tay búng trán nàng, lại ôm nàng kéo vào lòng.
“Trên người ta đều là mùi mồ hôi.” Trương Tiểu Oản nằm trong ngực hắn, thoải mái mà thở một hơi dài, miệng lại vẫn cười nói như thế.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu ngửi ngửi tóc nàng, quả thật có mùi mồ hôi nhưng hắn không chán ghét. Hắn nằm trong xe, để nàng nằm xuống theo. Tay hắn tùy ý sờ mái tóc ướt mồ hôi của nàng, lười biếng nói, “Lại qua ba ngày nữa là tới Sa Hà trấn, ta sẽ cho người chuẩn bị thau tắm thật lớn để ngươi có thể tắm gội sảng khoái một trận.”