Bần Gia Nữ

Chương 158




Đến tối Uông Vĩnh Chiêu tỉnh lại thì thấy Hoài Mộ đang ghé vào trong ngực hắn chơi dây thừng, phụ nhân kia thì ngồi ở bên cạnh nhìn thấy hắn thì cười.

“Đã giờ Thân, ngài ăn chút đồ ăn rồi lại đi qua.” Ánh mắt nàng nhu hòa nói vậy.

Uông Vĩnh Chiêu gật đầu còn Hoài Mộ thì nhìn hắn sau đó nhẹ nhàng cọ khuôn mặt nhỏ lên mặt hắn, ôn nhu gọi, “Phụ thân……”

Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng, sờ tóc hắn. Lúc này có bà tử đi tới ôm Hoài Mộ, đứa nhỏ vẫy tay với cha mẹ mình rồi theo bà tử đi ra ngoài. Uông Vĩnh Chiêu thu lại ánh mắt, xuống giường để Trương Tiểu Oản mặc quần áo cho.

Lúc nàng giúp hắn mặc xong thì lấy một bát cháo sâm tới. Uông Vĩnh Chiêu uống một ngụm rồi bất ngờ nói, “Ngươi ở lại trong nhà đi.”

Nàng chỉ cười không nói gì, nhưng lúc hắn cất bước ra cửa nàng vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau. Hắn lại cười khổ đi chậm lại để nàng đuổi kịp.

Thôi, trong phủ kia làm sao thiếu được nàng, hơn nữa có nàng ở đó thì hắn mới yên tâm. Nàng không đi thì không biết sẽ có bao nhiêu việc lại nảy sinh nữa.

*******

Bọn họ qua đó thì thấy Giang Tiểu Sơn thở ra một hơi thật to. Đợi bọn họ vào phòng rồi hắn mới theo chân bọn họ bẩm báo sự tình hôm đó: Hậu viện vẫn rất loạn, có ba gian tế bị kéo ra nhưng vì hai người không ở đó nên ba vị lão gia và các vị phu nhân không dám tự chủ trương. Phải chờ bọn họ tới thì việc này mới được giải quyết. Ban ngày mọi người đã thúc giục Giang Tiểu Sơn hai lần bởi vì việc này quan trọng nên không thể trì hoãn. Giang Tiểu Sơn phải cố gắng nén áp lực đó mới nhẫn nợi chờ được bọn họ tới bây giờ.

Ngay sau đó Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện còn Trương Tiểu Oản đi hậu viện cùng Uông Dư thị gặp mặt rồi bắt đầu xử lý chuyện trong phủ. Lúc này Uông phủ không thể so với lúc còn ở thôn Phiến Diệp Tử trước kia với một vài bà tử nha hoàn. Lúc này chỉ nguyên nha hoàn cũng đã có hơn 130 người, bà tử là 40 người, các vị chủ tử lớn nhỏ có đến 27 người, di nương cũng có tới 30 người……

Nhân số và bối cảnh phía sau mỗi người đã được thăm dò kỹ hôm qua nhưng hôm nay trì hoãn đến lúc này chưa xử lý. Trương Tiểu Oản cũng không lãng phí nhiều thời gian mà gọi phu nhân của các phòng tới.

Uông Đỗ thị, Uông Thân thị, Uông Dư thị hành lễ xong thì ngồi xuống, Trương Tiểu Oản đạm mạc nói, “Lúc này ta cũng không cùng các muội nói vòng vo. Lúc trước Đại lão gia có lên tiếng để các muội thu dọn hậu viện của mình một lần cho sạch sẽ. Hiện tại các muội nói xem việc đó đã làm đến đâu rồi?”

Mấy phụ nhân không nói gì, đợi một hồi Uông Đỗ thị mới mở miệng trước. Nàng ta không nhẹ không nặng mà nói, “Nhị lão gia nhà muội nói mấy di nương của ngài ấy cực kỳ quy củ, đợi đến lúc đó chỉ cần dặn dò các nàng là được.”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, Uông Đỗ thị bị nàng nhìn thì rũ mắt không muốn đối diện.

“Nói cho hết đi, có người nào ngươi thấy không đúng thì nói ra để ta so với danh sách trong tay ta xem có trùng nhau không.”

“Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?” Uông Đỗ thị rũ đầu nhẹ giọng nói.

“Nếu đúng với danh sách thì không phải chuyện ta với muội có thể nói rồi,” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng bâng quơ đáp, “Việc này Đại lão gia sẽ tự gọi người xử lý.”

“Là Đại lão gia làm chủ sao?” Uông Đỗ thị liếc nàng một cái, không nhịn được cắn răng hỏi.

“Phải.”

“Vậy muội sẽ…… Nói.” Uông Đỗ thị lại cắn cắn môi, nửa ngẩng đầu nhẹ giọng mà nói ra mấy cái tên.

Theo lời nàng ta Trương Tiểu Oản đối chiếu danh sách trong tay, thấy có hai người trùng nhưng Uông Đỗ thị lại nói những 4 người.

“Viết hết lên đi.” Trương Tiểu Oản lúc này nhẹ gật đầu với Uông Dư thị.

Ngồi đối diện với Uông Đỗ thị chính là tam phu nhân Uông Thân thị. Lúc này nàng ta nghe thấy Uông Đỗ thị nói ra vài người kia, thấy tới lượt mình thì do dự một chút rồi nói ra tên năm người.

Uông Dư thị ở chỗ này ghi nhớ nhân số, thấy đã xong hai người kia lập tức mang theo nha hoàn cáo lui. Tới chỗ cửa hai vị phu nhân thoáng nhìn qua nhau, lại nhìn quyển sổ nơi chủ vị. Trương Tiêu Oản nãy giờ không thèm nhìn bọn họ một cái nay lại liếc mắt, bọn họ cũng hành lễ với nàng sau đó cầm khăn che miệng rồi mới đi ra.

Cửa bị người ta đóng lại, chờ trong phòng hoàn toàn an tĩnh Uông Dư thị mới mở miệng nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản, “Đám người cũ này đi thì rồi sẽ có người mới.”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thì không hề để ý mà khẽ lên tiếng. Một lát sau đợi nàng tự sao chép lại một bản mới ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói với Uông Dư thị, “Đại lão gia nói, Uông gia thứ tử thứ nữ đã có đến tám nam, bốn nữ. Đích tử và đích nữ cũng có tới 10 người, còn cháu nối dõi nhà chúng ta cũng lớn nên về sau nếu đám di nương này có thể thêm con cháu cho Uông gia là tốt, nếu không thể thì cũng chẳng sao. Chủ yếu vẫn là các ngươi phải thêm con vợ cả, như thế mới đáng được khen ngợi.”

Uông Dư thị nghe được thì “A” một tiếng, ngẩng đầu nghiêm túc mà nhìn về phía Trương Tiểu Oản.

“Mấy năm nay Vĩnh An, Vĩnh Trang và Vĩnh Trọng cưới không ít di nương. Chỉ mình Vĩnh Trọng cũng có tới 8 người, nếu cứ cưới thêm thì sợ là phải xây thêm tòa nhà nữa mới đủ.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì trào phúng chê cười mà nói tiếp, “Đây là Đại lão gia có nói với ta, ý tứ là sẽ không cho các ngươi xây thêm nhà cho di nương ở, để bọn họ chết tâm không cần cưới thêm người nữa.”

Uông Dư thị nghe được lời này thì mắt trừng lớn, khăn tay cũng không để ý mà rơi xuống đất. Qua một lúc nàng ta mới hồi phục, khăn cũng chưa thèm nhặt mà vội cầm bút lông lại thêm tên hai người nữa vào trên giấy.

Viết xong nàng ta quỳ trên mặt đất, đôi tay cung kính dâng tờ giấy kia tới trước mặt Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản đón lấy rồi thuận miệng nói, “Lên đi.”

Dứt lời nàng lại cầm bút lông chép tên hai người kia vào danh sách của mình.

“Bọn họ sẽ đi đâu?” Lúc nàng đang viết, Uông Dư thị nhẹ giọng hỏi.

“Nhà chúng ta muốn xây một tòa chùa miếu ở xa xa, nơi đó chính là chỗ các nàng phải đi.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói.

“Đại tẩu từ bi.” Uông Dư thị nói một câu như vậy.

“A……” Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười một chút, lắc lắc đầu không nói tiếp. Nàng làm gì có cái gì gọi là từ bi, chẳng qua đều là do Uông Vĩnh Chiêu quyết định thôi. Tòa chùa miếu kia không chỉ để giam giữ mấy di nương bị hiềm nghi này mà còn giam cả Uông Hàn thị. Chỉ tiếc đám Tĩnh di nương đã sớm bị đưa đi, nếu không bọn họ cũng có thể tới đó.

Đến chùa miếu của Uông gia thì thế nào cũng tốt hơn Tê thôn kia. Chỗ đó làm sao thiếu được chuyện tranh cơm đoạt áo.

Mà nàng cũng chẳng phải người tốt gì, bởi vì nếu là người tốt thì sẽ không vì bình an của Uông phủ, vì chút nhàn nhã sau này mà ngầm đồng ý cho các nàng thêm tên những di nương mình ghét bỏ vào đây.

*******

Uông phủ chỉnh đốn mất nửa tháng, chắc mấy anh em họ Uông cũng nói với thê tử nhà mình là sau này trong viện sẽ không nạp thêm tiểu thiếp nữa nên mấy vị phu nhân ở hậu viện vui vẻ vô cùng. Uông phủ cứ thế bước qua thời kỳ ủ dột, thêm vào phần nhẹ nhàng.

Cho dù Uông Quan Kỳ suốt ngày âm dương quái khí, bọn họ ngày ngày đi thỉnh an đều bị ông ta khiển trách, bắt bẻ thì giữa mặt mày bọn họ vẫn có vài phần tươi vui.

Ngày này hai vợ chồng Trương Tiểu Oản phải đi về nên người một nhà ăn bữa cơm, ở bàn nữ Uông Đỗ thị còn quỳ xuống kính rượu cho nàng. Hai người kia cũng thế, mà Trương Tiểu Oản cũng không nói gì mà chỉ đón lấy chén rượu uống hết.

Một bàn bốn vị phu nhân không ai nói gì về chuyện vừa rồi. Bọn họ chỉ trò chuyện trao đổi những vấn đề vụn vặt nhưng không khí lại bình thản, hòa thuận trước nay chưa từng có.

Sau khi Trương Tiểu Oản hồi phủ, Uông Vĩnh Chiêu lại về Binh Bộ làm việc, ngày ngày không về nhà. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vài ngày liên tiếp tới ban đêm hắn cũng không trở về.

Bởi vì vợ Giang Tiểu Sơn có thai nên hắn được đặc chuẩn ở lại trong phủ làm việc. Hôm nay hắn ra ngoài trở về lập tức kéo Thính quản gia qua một bên nhỏ giọng nói, “Ngài nói xem lão gia nhà chúng ta không cho huynh đệ nhà mình nạp thiếp nhưng bản thân ngài ấy lại muốn nạp thêm người là sao?”

“Ngươi nghe được lời này từ đâu?” Thính quản gia liếc hắn một cái rồi hỏi.

“Bên ngoài đồn đại đó, buổi sáng nay lúc truyền tin cho Tần đại nhân thì tiểu nhân có nghe được.” Giang Tiểu Sơn gãi gãi đầu, hoang mang nói, “Cái này không nên nha, hiện tại ngài ấy và phu nhân đang tốt đẹp, sao có thể cưới thêm người mới chứ?”

Thính quản gia nghe xong thì đánh hắn một cái mắng, “Ít nghe người ta nói hươu nói vượn đi.” Sau đó ông ta lại thâm sâu mà liếc hắn nói, “Chuyện của chủ tử ngươi đừng có xen mồm nói bậy.”

Giang Tiểu Sơn không phục mà liếc ông ta một cái nói, “Tiểu nhân đây là vì an bình trong phủ, ngài thì biết cái gì?”

Nói xong hắn lắc đầu đi mất, Thính quản gia nhìn hắn đi xa mới thở dài một hơi, hai tay vái ông trời nói mãi, “Ông trời phù hộ.”

Bên này Giang Tiểu Sơn vì Trương Tiểu Oản phiền muộn không thôi, mỗi khi thấy nàng hắn đều không tự chủ được mà thở dài. Trương Tiểu Oản thấy thế thì có chút buồn cười, nhưng cũng không hỏi. Thấy nàng không hỏi Giang Tiểu Sơn càng muốn thở dài, muốn nhắc nàng vài câu để nàng chú ý một chút nhưng không sao mở miệng được. Hắn chỉ đành ngậm hoàng liên một mình, có khổ không nói nên lời.

Qua mấy ngày, hôm nay Uông Vĩnh Chiêu đã trở lại. Trên người hắn chính là mùi phấn son nồng nặc, Giang Tiểu Sơn đi theo hắn đến hậu viện thì gấp đến độ đầu to ra mấy lần, muốn nhắc nhở chủ tử nhà mình vài câu. Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ xong để mở miệng thì vị đại lão gia kia đã bỏ xa hắn. Giang Tiểu Sơn chỉ đành chạy vội theo, lời cũng không nói được ra miệng.

Không đến một lúc bọn họ đã tới hậu viện, Giang Tiểu Sơn nhìn thấy đại phu nhân cười tươi đón người thì lập tức muốn khóc. Mà khi phu nhân tới gần thì gương mặt tươi cười kia vẫn thế, không hề có chút cảm xúc dao động nào. Chỉ trong một khắc cả cái mặt nóng bỏng của Giang Tiểu Sơn lập tức lạnh xuống.

Chờ đại phu nhân đón đại lão gia vào cửa Giang Tiểu Sơn mới nặng nề tát mặt mình mắng, “Cho ngươi nhớ, ngươi quên đại phu nhân chẳng thèm quan tâm đến chuyện đại lão gia có bao nhiêu mỹ nhân rồi à?”

Dứt lời hắn lại nghĩ tới lão gia sau đó xoa xoa khóe mắt ẩm ướt, lẩm bẩm, “Đại lão gia cũng người đáng thương, đợi Thiện Vương trở về thì bộ quần áo đầu tiên phu nhân làm tất nhiên là cho ngài ấy chứ không phải cho lão gia.”