"Hạ Băng....tôi xin lỗi. Nếu ngay từ đầu tôi có thể kiềm nén tình cảm của mình dành cho em. Nếu tôi có thể nén khó chịu khi nhìn em bên người khác. Nếu tôi cố chịu được nỗi đau khi hay tin em sắp gả cho người ta. Và nếu như....tôi chưa từng rung động. Thì....có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra như ngày hôm nay rồi.....Tất cả là lỗi của tôi....."
Hân Vy vào phòng nhìn thấy Hạ Băng ngồi ngây người ra mà nheo mày khó chịu. Không biết lần thứ bao nhiêu cô bắt gặp cảnh này rồ. Có lẽ nhiều đến mứt bản thân cô cũng không thể nhớ nổi rồi.
Nếu ai đó hỏi cô người con gái mặt lạnh băng có chút khó tính ngồi thẩn người trước mặt cô đây lí do gì lại như thế. Thì chắc cô sẽ kể cho họ nghe 1 câu chuyện, một câu chuyện về 2 người con gái đã yêu nhau. Những lần gặp gỡ, xuất phát điểm chỉ là 2 đồng nghiệp. Những an ủi, những lúc dựa vào vai nhau trò chuyện, những lúc dành cho nhau ngọt ngào. Và rồi họ đã yêu nhau, một tình yêu của 2 nhà giáo, một tình yêu đồng tính hiếm hoi trong ngôi trường đó.
-Chị...Chị.
Hân Vy nhanh đi lại khẽ gọi kéo người kia ra khỏi nỗi niềm suy tư đau lòng kia. Vì bây giờ chuyện chính còn quan trọng hơn cả việc ngồi nhớ nhung một người đã xa.
-Đại diện công ty CW tới rồi ạ.
-Vậy sao?....Họ đang ở đâu?
-Đang ở phòng họp ạ.
-Vậy chúng ta mau qua đó đi.
Nhanh chóng cầm lấy cái hợp đồng trên bàn, Hạ Băng nhanh chóng rời khỏi ghế mình. Với cương vị 1 Giám đốc cô không thể để chuyện tư ảnh hưởng tới công việc được. Hơn nữa lần này cái hợp đồng lớn này bằng mọi giá công ty cô cũng phải lấy được.
-Chị ơi...
Nhưng Hạ Băng chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị Hân Vy níu chân gọi ngược lại.
-Hửm...Sao em không đi?
-Lưu Thuần Chân cũng ở đó ạ.
Cái tên đã lâu lắm, lâu đến nổi chẳng dám nghĩ tới nữa chẳng nghĩ sẽ gặp lại. Cái tên của 1 con người mà cô vừa thương lại vừa ghét đó lại 1 lần nữa xuất hiện rồi.
[Bịt]....-(Thuần Chân?...)
Tập hồ sơ trên tay cô cũng không biết vì sao mà tự động rơi xuống rồi. Hạ Băng hoàn toàn chết đứng người. 2 năm, 2 năm nhung nhớ, dù rất ghét nhưng sâu thâm tâm cô lại rất mong muốn gặp lại người kia. Nhưng ai lại ngờ tới lại gặp trong hoàn cảnh thế này.
-Không sao....chúng ta đi thôi.
***
Vừa vào phòng Hạ Băng lướt mắt nhìn hết tổng thể. Thì ra căn phòng cũng đã có tới 4 người ngồi rồi.
-Xin chào mọi người. Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. Xin tự giới thiệu tôi là Lâm Hạ Băng, GĐ của Lâm thị.
-Nghe tên đã lâu, không ngờ GĐ Lâm thị là 1 cô gái xinh đẹp thế này. Hân hạnh.... Hân hạnh..
Cái bắt tay của người đàn ông ngồi ghế đầu khiến cho Hạ Băng có chút khó chịu. Đó chẳng phải là Wiliam sao? người đã luôn bên Thuần Chân từ những ngày họ còn bên nhau.
Hoàn cảnh này đúng là trêu người mà, thật không thể ngờ đối tác lớn của công ty là Wiliam cùng Thuần Chân thế nào. Nhưng sự bất ngờ hơn với HẠ Băng khiến cho tim cô đua nhói đó là 2 người kia sao bao năm lại xuất hiện cùng nhau, phải chăng đã là của nhau rồi.
-Đã lâu không gặp.
Thuần Chân cũng nhanh đứng dậy đưa tay ra lịch sự bắt lấy. Cái chạm tay, hơi ấm từ trong lòng bàn tay truyền tới khiến cho tim Hạ Băng chợt nhói lên. Cái cảm giác ấm áp đó rất lâu rồi không còn cảm nhận được.
-Theo như yêu cầu của quý công ty, chúng tôi đã soạn 1 bản hợp đồng khác. Mọi người có thể xem lại. Nếu không có gì thay đổi, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay.
Wiliam ngồi gần Thuần Chân cũng nhanh chóng nhận lấy và xem lại bản hợp đồng. Anh ra dáng rõ 1 doanh nhân thành đạt.
Thuần Chân ngồi cạnh anh ta ngoài việc đưa mắt nhìn chăm chăm Hân Vy ra thì chẳng còn làm gì nữa. Thậm chí liếc mắt nhìn Hạ Băng cũng không. Tự hỏi ai mới là người cô yêu đây hay là trong trái tim kia đã không còn hình bóng người kia nữa.
-( Sao bao năm gặp lại, không ngờ chúng ta lại gặp nhau như thế này. Thuần Chân, bây giờ chị rất hạnh phúc, phải không?)
Từng nói rất hận, sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng nào biết khi gặp lại lòng lại vui như thế này, nhưng cũng rất chu xót.
-Anh à...Em hơi mệt, mình kí nhanh đi.
Thuần Chân chợt quay sang Wiliam rồi uể oải thủ thỉ với anh ta. Hành động cùng lời nói dịu dàng kia khiến cho những cặp mắt ở đó cũng vài phần mở to hơn. Bàn tay thon nhỏ của Hạ Băng cũng tức thì cũng co lại mà nắm chắc.
-Ừm. Anh kí ngay đây.
VÀ ngay sao ánh mắt mệt mỏi của Thuần Chân là hành động kí tên nhanh như chớp của Wiliam. Hành động đó cho thấy vị trí của Thuần Chân với anh ta quan trọng đến thế nào rồi.
-Hợp tác vui vẻ...
-Nếu không còn gì chúng tôi xin phép đi trước.
Người đi rồi, cánh cửa chuẩn bị được mở ra và rất nhanh nó sẽ đóng lại. Nếu không lên tiếng lúc này thì có lẻ lại sẽ lạc nhau thêm 1 lần nữa.
-Thuần Chân!!!!
-....
Cái gọi từ phía sau lưng khiến tim Thuần Chân như giật thót lên. Đôi chân cô ngừng bước trong im lặng quay lại nhìn Hạ Băng phía sau.
-Chúng ta....chúng ta nói chuyện 1 chút được không?
-Nếu là về công việc cô có thể liên hệ với Trợ lí của tôi. Còn nếu là việc tư. Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả. Xin phép.
-....
Sự cự tuyệt một cách mạnh mẽ này làm cho Hạ Băng cũng không còn nói được lời nào nữa, cô cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn một lần nửa Thuần Chân rời đi. Có lẽ sự tổn thương của mình năm xưa đã làm cho người kia tổn thương đến mức không chửa lành được nữa. Chỉ là nói chuyện thôi cũng đã quá khó khăn rồi.
Nhưng Hân Vy thì không, cô đã tìm Thuần Chân quá lâu rồi. Lần này nhất định không để cho người kia dễ dàng rời đi như thế được.
-NÀY !!! ĐỢI ĐÃ.
-Có chuyện gì?
-Chị không có gì nói với chị Hạ Băng. Nhưng với tôi....thì có đó....Nhạc Y đang ở đâu?
-( Mình biết ngay con bé sẽ hỏi như thế mà?)....Sao lại hỏi tôi?
-Chị đừng giả vờ không biết nữa. Năm đó, Nhạc Y không hề đi Canada học. Cậu ấy lên cùng chuyến bay với chị. Rốt cuộc chị mang cậu ấy đi đâu? hả?
Ánh mắt ngấn lệ của Hân Vy cùng ánh mắt cương quyết khiến cho đối phương phải e dè.
***
-Bác tài, chạy nhanh lên đi...nhanh lên hộ cháu với.
Hân Vy bắt 1 chiếc taxi đi đâu đó, ngồi phía sau lòng cô như lữa đốt liên tục hối thúc tài xế.
-Nhanh lắm rồi cô ơi. Chạy nữa là tôi bị công an phạt đó.
-...Trời ơi...Giờ này còn kẹt xe nữa chứ.
Bản thân đã gấp giờ lại giờ coa điểm đường xe chật kín, xe nhích từng nhích khó khăn. Hân Vy không còn chịu nổi nữa, không chần chừ cô móc tiền rồi nhét vội vào tay tài xế.
-Tiền của bác đây. Không cần thối.
-Này..cô ơi...cô ơi...
Cứ thế lau đầu chạy trên đường trên đôi giày cao gót của mình. Cô mặc váy đấy, mặc váy ngắn nữa, nhưng cô không quan tâm những ánh mắt của người khác. Điều cô quan tâm lúc này là chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể.
"Nếu tôi nói : Nhạc Y vốn dĩ chưa từng rời khỏi đây. Em có tin không?"
"Nhạc Y luôn ở bên cạnh em, luôn âm thầm yêu em, nhớ em. Phải, năm đó con bé không hề đi Canada. Nó vốn không hề ra sân bay. Năm đó, con bé phát hiện bản thân mình bị u não. Bác sĩ nói rằng khó có thể phẫu thuật, mắt nó sẽ mù vĩnh viễn....Vì không muốn em buồn. Nên con bé đã cố nén đau khổ mà rời xa em."
"Đôi khi, người khóc không đau bằng người nhìn thấy. Buông tay không có nghĩa là hết yêu"
-Đồ ngốc...tại sao ?Tại sao không nói cho em biết....để em tìm được...hic..hic.. Em sẽ đánh chết mấy người. Hichic. Nhất định đánh chết mấy người.
Vừa chạy Hân Vy vừa khóc, cô khóc vì lòng cô quá đau. Cô cố đi tìm, tìm khắp mọi nơi, nhưng cô không ngờ người đó, vẫn luôn bên cạnh cô. Không ngờ người cô vừa hận vừa yêu đó là người luôn nghĩ cho cô, người chưa từng 1 ngày rời xa cô.
***
Chẳng mấy chốc cô cũng đứng trước một căn nhà. Phía sau 2 mắt cá chân của cô cũng đã chảy máu, từng lớp da mỏng đã bông tróc lên hết.
Nơi vết thương đau lắm, rát lắm nhưng nó không bằng nổi đau nơi tim. Căn nhà trước mắt cô đây, nơi người cô hằng kiếm tìm, hằng nhung nhớ đang ở trong. Thì ra...thì ra là một căn nhà chỉ cách nhà cô có mỗi 1 bức tường mà thôi.
Bước từng bước nặng nề đi vào, nhẹ nhàng mở cánh cửa đi vào.
" Hãy nhớ khi đi vào đừng lên tiếng đó."
Cắn chặc môi để nước mắt có rơi cũng không phát thành tiếng. Vừa vào thu vào tằm mắt cô là 1 bóng hình mà chỉ nhìn thôi nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn. Cái bóng dáng đó 2 năm qua cô chưa bao giờ quên được, 2 năm qua cô chỉ dám hy vọng được gặp lại trong mỗi giấc mơ. Và sau mỗi giấc mơ đó là nước mắt khi cô tỉnh giấc.
Nhạc Y, cô ấy nằm trên ghế sofa mà ngủ thiếp đi. Ngồi xuống nhẹ sàn nhà đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc người kia mà lòng Hân Vy đau như ai xát muối.
-( Tại sao? Tại sao năm đó cậu lại không nói...Tại sao? Chúng ta yêu nhau như thế lại phải chịu cảnh đau lòng này? Nhạc Y à....)
Cái chạm tay khiến cho Nhạc Y thức giấc,cô mơ màng và nghĩ đó là Thuần Chân. Dịu mắt, ủ rũ Nhạc Y cố ngồi dậy nói chuyện với người bên cạnh.
-Chị...chị về rồi?
-...
-Đợi em 1 chút...Em đi rót nước cho chị.
Nhạc Y lần mò bàn ghế rồi đi vào bếp. Sống 2 năm trong 1 căn nhà, sáng tối, ăn ngủ đều cùng nó. Nơi nào có bàn, nơi nào là tường cô đều biết hết.
-hichic....
Hân Vy nhìn Nhạc Y quơ quào cố bám vào những thứ có thể vịnh trong phòng mà tim cô như bị bóp nghẹt lại. Tự hỏi 2 năm qua, người kia sống thế nào? Những lần không nhìn thấy vấp ngã bao nhiêu lần? Cuộc sống chỉ trong bóng tối đó tự hỏi sống đau khổ thế nào đây? Chỉ nghĩ thế thôi mà nước mắt Hân Vy lại rơi lả tã. Cô ôm gục mặt vào ghế mà khóc, khóc trong căm lặng, bờ môi cô cắn đã thủng và chảy máu từ khi nào rồi.