Bạn Gì Ơi!!! Yêu Nha

Chương 35




Người ta luôn nói con gái được chìu chuộng quá sẽ sinh hư. Và điều gì cứ làm thì sẽ dần thành thói quen. Và thói quen có lẽ người ta sẽ xem điều bạn làm đó là việc hiển nhiên như thế.

Đang lúc cái nhau mà người kia bỏ đi bơ mình không muốn nói chuyện với mình nữa. Làm cho Hân Vy có 1 cảm giác như bị coi thường. Cô tức như sắp phát điên lên.

-Bực quá đi mất....ĐI..ĐI LUÔN ĐI....hứ

Cô giận dỗi đùng đùng bỏ về phòng mình không thèm ngó ngàng hay nhắn tin cho người kia.

Nhạc Y bỏ đi khỏi nhà Hân Vy tưởng chừng nó sẽ một mạch rời khỏi bỏ về. Nhưng không, nó chọn cách ở lại. Dù lòng khó chịu, bực tức lẫn đau lòng, nhưng nghĩ lại người kia ở nhà một mình lòng Nhạc Y lại lo lắng. Thế là Nhạc Y bỏ ra sân ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà Hân Vy.

" Nếu không chịu nổi thì chia tay đi."


-( Bên nhau bao lâu nay, em vẫn không hiểu tôi thế nào sao? Em không nhận ra mọi thứ tôi làm đều là vì tốt cho em sao?)......

Nhạc Y ngồi ở bậc thang cửa mà buồn bã. Lòng đau khi nhớ tới lời chia tay của người kia. Một lời chia tay rất dễ buông ra, nhưng lại rất khó rút lại. Người nói không đau lòng nhưng người nghe thì tổn thương sâu sắc. 

-Tôi tự hỏi khi trước em bên tôi vì điều gì? Mà bây giờ lại dễ dàng buông bỏ như thế? Lẽ nào...người nào yêu trước thì người đó đau nhiều hơn hay sao?...hichic...

Nhạc Y đau lòng rơi nước mắt, một mình ngồi ôm lấy thân mình mà khóc. Lúc này đau lòng, mệt mỏi biết bao, muốn dựa vào một bờ vai ai đó. Nhưng sao nhìn quanh chẳng có ai. Bây giờ cũng chẳng khác gì trước đây nó vẫn một mình cô đơn với nỗi buồn của bản thân.

Từng cơn gió cứ thổi qua một cách lạnh lẽo càng làm cho lòng người ta cảm nhận rõ hơn sự cô đơn.


Nhạc Y ngồi co ro trước cửa nhà Hân Vy suốt cả đêm. Lòng buồn, tim đau rất muốn buông bỏ,vì quá mệt mỏi. Nhưng lòng làm sao buông bỏ khi vẫn còn thương.

- Xem ra là bỏ về thật rồi....

Trời sáng Hân Vy xuống nhà chuẩn bị đi học, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Nhạc Y đâu cả. Một hơi thở dài cũng buông ra. Hân Vy rầu rĩ mang giày chuẩn bị đi học.

Nhưng vừa ra cửa lòng cô không khỏi sửng sốt khi một thân hình quen thuộc đang co ro ngồi gục 1 bên bậc thang. Nhạc Y đang dự vào cột mà ôm thân mình ngủ gục.

" Tôi sẽ không bao giờ để em một mình đâu."

-( Thì ra cậu vẫn ở đây,cậu đã giữ lời hứa.) hichic...( là lỗi của tớ.)

Nhìn cái cảnh này Hân Vy cũng không còn vẻ ương ngạnh của tối hôm qua nữa. Mà thay vào đó mặt lại buồn hơn, lòng dâng tràn cảm giác hối hận. Đêm qua trời gió thế nào, lạnh thế nào. Mà trên người người kia chỉ vỏn vẹn một bộ quần áo mỏng manh không biết chịu đựng thế nào.


-Y Y...Y Y...

Hân Vy nhẹ nhàng ngồi xuống vén tóc Nhạc Y sang một bên mà lây người kia dậy.

Bị kích dộng Nhạc Y lờ mờ mệt mỏi thứ giấc. Nhìn thấy Hân Vy nó cũng nhận ra trời sáng rồi. Không kịp thích ứng ánh sáng mắt nó nheo nheo cố đứng dậy.

-Cậu không sao chứ?

Hân Vy nhìn vẻ mệt mỏi của người kia mà lo lắng. Cô nhanh dìu đở người kia. Nhưng rồi đáp lại sự ân cần, lo lắng của Hân Vy là sự lạnh lùng của Nhạc Y thông qua cái gạt tay và bỏ đi của người kia.

-Kì này xong luôn rồi. Ây da...Sao lúc đó mình lại nói những lời đó chứ?...haizz...Xem ra Y Y tổn thương thật rồi...Là tại mình hết. Là mình tổn thương cậu ấy.

Lúc người kia ân cần không nhận ra sự yêu thương đến khi người kia lạnh lùng, buông bỏ thì lòng lại hục hẫng tổn thương. Nơi bàn tay của Hân Vy vẫn còn cảm nhận rõ sự cự tuyệt của Nhạc Y. Nhìn bóng lưng kia mệt mỏi bỏ đi lòng Hân Vy không khỏi tự trách mình vì trong phút giận dỗi mình đã buông lời tổn thương người đã yêu thương mình nhất.
Lớp Nhạc Y hôm nay lại náo nhiệt hơn, ai nấy cầm bài kiểm tra trên tay mà túm tụm bàn tán. Kẻ thì kêu ca điểm thấp, kẻ thì vui ra mặt vì điểm cao.

-Má nó...nghĩ sao tao chỉ bài nó mà nó mà nó 7 tao 6.

-Định mệnh rồi mày ơi...Ai biểu tao đẹp trai hơn mày chi.

Như Minh đứng cuối lớp còn cầm tờ kiểm tra phe phẩy khiêu khích anh bạn cùng lớp.

-Mày...Mày có ngon đứng đó đi. Tao mà bắt được mày là mày no đòn nha con

Anh bạn kia tức điên lên liền chạy ào dí Như Minh chạy. Cũng đúng ai lại cam tâm khi mình là đứa chỉ bài mà chỉ có 6 điểm, còn đứa kia chỉ sao chép bài mình mà được 7 điểm chứ. 

Hai người kia cứ kẻ đuổi người chạy không biết bao nhiêu vòng lớp. Đám học sinh cùng lớp nhìn hai anh chàng chạy ai cũng có cái cười vui. Ai cũng vui chỉ có Hân Vy mặt không khác gì vừa mất hủ gạo nhà mình.
-( Nhạc Y thương mình như thế? Tại sao mình lại cáu giận với cậu ấy. Tại sao mình chỉ biết nổi giận với cậu ấy, mà không bao giờ lắng nghe cậu ấy.Tại sao mình không bao giờ mình hỏi tại sao cậu ấy lại làm như vậy. Rốt cuộc mình làm sao thế này? Tại sao mình lại ích kỉ như thế?)

Lúc này không còn giận dữ nữa, không còn kích động nữa Hân Vy mới có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi thứ. Cô dần nhận ra bản thân mình chỉ luôn nghĩ cho cảm xúc của bản thân, còn cảm xúc của Nhạc Y thì cô chưa từng nghĩ tới.

 Càng nghĩ lòng càng thương Nhạc Y hơn, nhưng lại càng đau hơn khi bây giờ người kia tổn thương đến mức bỏ lơ mình. Hai mắt Hân Vy dần đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Cô không muốn ai thấy liền gục xuống bàn mà khóc trong câm lặng.

Nhạc Y đi vào mặt cũng không khác gì Hân Vy. Nó mệt mỏi đi xuống vừa ngồi xuống đã liếc mắt sang bên cạnh nhìn cô gái đang gục đầu kia.
Đưa tay rất muốn vuốt tóc Hân Vy nhưng bàn tay vừa đưa tới liền rục lại. Tim muốn nhưng lí trí lại không cho phép. 

Tiếc học bắt đầu Hân Vy cũng vội lau nước mắt bình tĩnh lại học. Lúc này quay sang mới nhận ra người bên cạnh khôn biết vô từ lúc nào rồi. Nhưng nhìn lại rõ ràng người kia không ngó tới mình.

Hân Vy vẻ mặt bẽn lẽn hối lỗi lấy từ trong hộc tủ ra một hộp sữa và bánh mì sandwich đưa sang cho Nhạc Y.

-Cậu đến trễ như vậy, chắc chưa ăn gì phải không? Đừng để đau bao tử.

Hân Vy nhỏ nhẹ với Nhạc Y, dù chính cô là người buông lời chia tay tổn thương người kia. Nhưng cô hối hận rồi, cô muốn chính mình sửa lại những sai lầm của mình.

Nhạc Y nghe giọng nói kia cũng chợt liếc mắt sang hai món ăn kia. Nhưng ánh mắt nó tập trung hơn vào hộp sữa socola kia. Một kí ức lại hiện ra trong đầu.
"Tôi không thích sữa dâu. Là vì Nhạc Y vốn cũng không thích sữa dâu. Những thứ cậu ấy không thích, thì tôi cũng không thích."

-( Chúng ta từng hạnh phúc như thế đó. Nhưng bây giờ tôi nên phản ứng thế nào đây? Bình thường như không có gì sau bao nhiêu tổn thương em trao. Hay là....tôi sẽ một lần lấy lại một chút tự trọng  của bản thân mình mà buông tay em.)

Sự chăm sóc ngọt ngào kia của Hân Vy lại vô tình khơi gợi nổi đau trong lòng Nhạc Y. Mắt Nhạc Y dán chặt vào hộp sữa mà đấu tranh tư tưởng. 

Sau bao đắn đo, quyết định cuối cùng cũng được đưa ra.

-Không cần đâu. Cậu cứ giữ lấy mà dùng. Đừng tỏ ra quan tâm khi chúng ta chỉ là bạn thôi.

Có lẽ sao tổn thương, tim cũng không thắng nổi lí trí. Nhạc Y đưa tay đẩy mọi thứ sang lại cho Hân Vy lạnh lùng từ chối.
Trời vẫn nắng ấm nhưng không hiểu sao một cơn gió lạnh thổi qua người Hân Vy. Cả người cô chợt run, ánh mắt cũng chợt đảo liên tục, răng cắn chặt môi không phát ra tiếng khóc. Tim cô chợt nhói lên từng nhịp đau đớn.

Cảm nhận không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân mình nau74. Hân Vy bất ngờ đứng dậy cuối chào cô giáo như một sự xinh phép rồi chạy một hơi ra ngoài.

Nhạc Y cũng bất ngờ với hành động này của Hân Vy. Sự giả tạo của sự lạnh lùng do mình tạo ra cũng biến mất, ánh mắt lo lắng Nhạc Y nhóm người nhìn theo bóng lưng Hân Vy bỏ đi.

-Đuổi theo đi.

Dường như Như Minh cũng nhận ra hai đứa bạn mình có chuyện rồi. Nhìn Hân Vy bỏ đi anh liền vỗ vai Nhạc Y. 

Lời Như Minh vừa thốt ra Nhạc Y cũng tức tốc chạy theo sao Hân Vy. 

Hân Vy chạy vào phòng vệ sinh trốn trong một phòng mà khóc. Nhạc Y chạy theo chẳng dám lên tiếng chỉ dám đứng bên ngoài dựa vào cửa phòng Hân Vy mà cảm nhận rõ tiếng khóc của người kia.
-( Sau bao tổn thương tôi thật sự đau lắm. Tôi thật sự mệt mỏi, tôi muốn buông tay. Tôi đã cố kìm nén bản thân mình không quay lại...Nhưng...làm sao bảo mình ngừng yêu em đây.) hịc hic...

Hân Vy bên trong nước mắt không ngừng rơi, bên ngoài nước mắt Nhạc Y cũng rơi theo người bên trong. Nổi đau Hân Vy không phải trải qua một mình, vẫn luôn có Nhạc Y âm thầm trải qua cùng cô.

Tổn thương thì tổn thương nhưng trái tim cũng nhận ra dù thế nào lòng vẫn yêu người kia. Bỏ mặt hết mọi thứ Nhạc Y ra sức đập cửa.

Nghe tiếng đập cửa Hân Vy hoảng hồn liền hít mấy hơi thật sâu rời lau vội nước mắt rồi cố bình tĩnh mở cửa ra.

Dù cố kiềm chế nhưng khi nhìn rõ gương mặt người đối diện thì nước mắt cô lại vô thức lăn dài.

Chẳng cho người kia kịp phản ứng gì Nhạc Y tức thì liền kéo Hân Vy mà ôm vào lòng mình.
-Vy Vy...tôi đau lắm..đau đến nổi thở thôi tôi cũng đau. Nhưng rồi...khi nhìn em khóc tim tôi càng đau hơn. Cuộc chiến chia lìa này, nếu chiến thắng mà phải mất em. Tôi chấp nhận thua...thua cả tự trọng để đổi lại em. Vì tôi sợ. Tôi sợ mất em. Sợ một ngày ngoảnh lại không còn cô gái ngốc nghếch đứng cười ngây ngô với tôi nữa. Sợ một ngày....đường về chỉ còn mình tôi, phương hướng cũng mất đi....Vy Vy..tôi yêu em...rất yêu em.. Em có biết không? hic..hic.

Nước mắt Nhạc Y lăn dài rơi xuống thấm xuống áo Hân Vy. Vòng tay càng siết chặt người kia hơn.

-hic...hic...Do em ích kỉ..em không nghỉ cho cảm xúc của mấy người..hic..hic...em xin lỗi.....Lúc nhìn mấy người lơ em...Em sợ lắm...sợ lỗi lầm của mình không thể sửa lại nữa. Sợ chính vì phút chốc mình mất người thương mình nhất. EM hối hận rồi...em thật sự hối hận rồi..hihichic...
Hân Vy một lúc càng khóc to hơn. Cô run rẩy ôm lấy Nhạc Y mà đau đớn. Cái cảm giác lo sợ vẫn còn đâu đó xung quanh ám ảnh cô.

-Y Y...Tha thứ cho em được không? Chúng ta quay lại đi được không?hic...hic..

Hân Vy đưa gương mặt lắm lem nước mắt ngước nhìn Nhạc Y với ánh mắt thỉnh cầu. Người chia tay trước cũng là cô, người muốn quay lại cũng là cô. Lúc này Hân Vy cũng nhận ra cái tôi của mình sẽ gϊếŧ chết tình cảm của mình.

Nhạc Y đưa tay lau đi nước mắt của Hân Vy mà mỉm cười ôn nhu với cô.

-Ngốc quá. Chẳng phải tôi từng nói...Em cứ việc sai...tôi luôn sẵn sàng bao dung em hay sao?...Nhưng mà đừng sai nhiều quá nhé...tôi sợ...

-....Em biết rồi... Em không vậy nữa...nhất định không vậy nữa đâu.

Hân Vy lòng hạnh phúc vô cùng liền vòng tay ôm eo Nhạc Y mà khúc khích.