Thân thể Hân Vy run rẩy ôm lấy Nhạc Y, tim Nhạc Y nhói lên đưa tay lên ôm lấy eo của người kia. Không ôm thì thôi, một khi ôm thế là ôm thật chặt người ta.
-Sao này còn dám bỏ tôi nữa không?
Vòng tay ôm sát Hân Vy lòng như truyền yêu thương cho người kia, câu nói vừa thốt ra mà mắt Nhạc Y bình tĩnh vô cùng. Không biết trong đầu Nhạc Y nghĩ gì nhưng trong câu nói sao có gì đó không đúng.
-Hông...hỏng dám nữa. hichic...hỏng dám nữa đâu.
Lòng thì đau, nên cô cũng chẳng còn tâm trí suy nghĩ gì hay để ý tới câu nói của Nhạc Y. Hân Vy lại mếu máo dụi đầu vào ngực Nhạc Y mà lắc lia lịa. Trong lòng cô bây giờ chẳng khác nào một cô bé làm lỗi được chị gái dỗ dành cả.
-Sau này mà bỏ tôi nữa....là tôi đi luôn đấy nhá. Không cho ôm nữa đâu nhá.
Hân Vy vẫn không ngừng khóc, lòng vẫn không thôi sợ hãi khi một chút thôi là cả hai người sẽ đường ai nấy đi, mất đi tình yêu cả tình bạn cũng không còn.
-....Chúng ta đừng xa nhau nữa nha. hichic...tớ sợ lắm.
Bản tính luôn thích chọc ghẹo Nhạc Y, chưa bao giờ muốn thua thiệt, chưa bao giờ muốn nhúng nhường Nhạc Y. Nhưng bây giờ đôi mắt ướt long lanh chất chứa yêu thương Hân Vy lại năn nỉ người kia. Vì với cô cái sỉ diện, cái tôi của bản thân bây giờ không còn quan trọng bằng Nhạc Y.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hân lòng Nhạc Y lại thấy thương lại thấy đau lòng. Trong mắt Nhạc Y đột nhiên cũng trào ra 2 dòng nước mắt lăn dài trên má. Nhưng trên môi Nhạc Y lại là một nụ cười hạnh phúc.
-Ừm...Không xa nữa..không bao giờ xa nữa, ngoan...nín đi. Tôi thương...
Vuốt nhẹ những sợi tóc dính bên má của Hân Vy ra phía sau, Nhạc Y đầy ôn nhu,nhỏ nhẹ nói đưa tay lao hai dòng nước mắt của Hân Vy mà dỗ dành. Dù lòng còn đau đớn vì chuyện khi sáng Hân Vy ôm Duy Phong. Nhưng bây giờ Nhạc Y chẳng màn gì khi Hân Vy giờ đang trong vòng tay nó rồi.
Bây giờ Hân Vy mới có thể nở một nụ cười, hai người nhìn nhau cười, nước mắt rơi nhưng đó là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khi sau sóng gió mình tìm lại nhau.
" Muốn giữ người ở lại, hãy giữ lúc còn thương. Đừng đợi thành người cũ, người thương thành người dưng. Lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi."
-( Trong suốt cuộc đời này, chúng ta gặp gỡ biết bao nhiêu người. Nhưng mà người như cô ấy, vạn nhất chỉ có một. Làm sao em không trân trọng được. Chị ba...cám ơn.)...
Nhạc Y ôm lấy Hân Vy vào lòng mà nhìn xa xăm khóe môi ẩn hiện nụ cười bí hiểm. Vì lòng nó đột nhiên thấy biết ơn một người, một người dành cho nó lời khuyên, lời thức tỉnh khi nó tưởng chừng buông xuôi đoạn tình cảm của mình.
-Tối rồi, hay tối nay ngủ lại đây đi.
Hân Vy giờ lòng yên ổn nghe người kia đề nghị ở lại lòng lại vui. Vì có thể ở cạnh người kia, có thể cùng ngủ với người kia. Dù gì cả 2 cũng không còn xa lạ gì nữa. Hân Vy liền quay đi gọi điện về xin phép mẹ mình.
-( Lần này, tôi cá là em nhớ tới suốt đời. Dám bỏ tôi hả?hứ....mơ đi nha cưng.)
Nhạc Y nhìn bóng lưng Hân Vy bấm gọi cho mẹ mình mà lòng đắt ý. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu diễn xuất cũng được đền đáp rồi. Làm sao từ bỏ khi lòng mình còn thương, và cả ngay khi sáng ở trường nó cũng đã tuyên bố mình không bỏ Hân Vy rồi khi đối chất với Duy Phong.
***
Hân Vy nằm bên cạnh Nhạc Y nghiên người nhìn Nhạc Y tỏ vẻ như suy nghĩ thấu đáo mà buông lời.
- Xém tí mình mất nhau thiệt rồi Y Y nhỉ? Nguy hiểm thật....
Nhìn điệu bộ bĩu môi của Hân Vy mà lòng Nhạc Y lại thấy buồn cười, mới vừa khóc đó, bây giờ lại tĩnh bơ ra rồi.
-Tôi vẫn còn giận cậu đó.
Nhạc Y vẻ mặt nghiêm chỉnh uất ức quay sang nhìn Hân Vy mà làm nũng.
-Sao cơ?
Hân Vy nghe người kia còn giận lòng lại sốt sắn. Chẳng hiểu nổi khóc đến sưng mắt sao mà còn giận mình cơ chứ.
-Không biết???
-Không....
Hân Vy mặt ngu ngơ nhìn Nhạc Y mà hỏi ngược lại một cách tỉnh bơ.
-Không biết thì thôi....đi ngủ đây.
Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Nhạc Y uất ức liền quay người đi nằm quay lưng về phía Hân Vy mà giận dỗi.
-hihihi.( đồ con nít.)...
Nhìn bóng lưng Nhạc Y xoay về phía mình Hân Vy bất chợt nở nụ cười. Mới cách đó 5 phút còn nghiêm chỉnh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt vô tâm, bây giờ lại dỗi mình như thế Hân Vy cũng chào thua không bắt sóng kịp cảm xúc của người kia.
Biết rõ người kia muốn nói về chuyện gì đó chứ, chỉ là cô giả vờ như không biết chỉ muốn ghẹo người kia thôi. Tiến sát lại tránh đụng vào đầu Nhạc Y, Hân Vy cẩn thận ôm lấy người kia mà dỗ dành.
-Thôi đừng dỗi nữa, khi sáng là tại vì lúc đó gấp quá nên đành ôm Duy Phong ra thôi. Chứ tớ đâu có gì với anh ta đâu. Tim tớ bé lắm chứa cậu đủ rồi, chỗ đâu tới lượt anh ta.
Khổ sở với Nhạc Y thật, lòng cũng rất giận khi người kia đòi chia tay mình chỉ vì chuyện thiệt thòi ở bản thân. Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng qua, nghĩ lại vì người kia thương mình nên làm thế lòng lại thấy thương Nhạc Y hơn.
-Thiệt không?
Nghe câu dỗ ngọt như mía lùi của Hân Vy làm sao dỗi nỗi nữa. Nhạc Y quay phắt lại ánh mắt sáng rỡ nhìn Hân Vy mà hỏi ngược nhằm chắc chắn mình không nghe nhầm.
-Thiệt, thề luôn.
-hihi.moaz...
Yêu thương đôi lúc đơn giản, chỉ cần mình yêu người kia người kia cũng yêu mình. Mọi thứ sẽ qua nếu ta chia sẽ. Sóng gió tưởng chừng chia rẻ cả 2 nhưng do người ốc gắng thì lại về bên nhau.
Ôm Hân Vy vào lòng mình Nhạc Y cảm thấy bão như đã lặng, lòng bình yên vô cùng.
-Y Y...xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã nổi điên với cậu. Nhưng nếu không vì có tình cảm tôi thà đi ngủ còn hơn.
Hân Vy nằm thỏm trong lòng Nhac Y lưng chạm vào ngực người kia mà nhỏ nhẹ buông lời. Có lẽ bây giờ là lúc thích hợp nhất để cô xin lỗi người kia,người chịu đựng sự nóng giận của mình.
-Tớ biết mà...cậu cứ sai đi, tớ sẳn sàn bao dung cho cậu.
-..Tớ thương cậu nhất...
Ha đứa trẻ hạnh phúc ôm nhau trải qua đêm lạnh đầy ấm áp bởi vòng tay của nhau.
***
Thuần Chân sau khi tan làm là lái xe ngay tới Lâm gia, nhưng lại lưỡng lự mãi. Nhớ tới cảnh khi sáng mình cứ ôm khư khư người kia lòng chẳng muốn rời mà bây giờ cũng chính cái ôm đó khiến cô khổ sở.
-Mình có nên gặp em ấy giải thích không? Lúc đó sao mình lại ôm em ấy chứ? Chắc chắn em ấy nghĩ mình là kẻ biếи ŧɦái, một nữ nhân lại muốn ôm nữ nhân.
-Em ấy sẽ nghĩ mình là biếи ŧɦái, hay là tâm thần phân liệt?...Mình cũng cảm thấy mình biếи ŧɦái thật.
Aaaaa....điên mất thôi. Thuần Chân ơi là Thuần Chân....Mày đang bị cái gì vậy chứ?
Thuần Chân ngồi trong xe vò đầu bức tóc mà lảm nhảm về bản thân mình. Bản thân cô cũng chán nản mình khi càng ngày càng có những hành động khó hiểu, mà đặc biệt hơn chỉ khi ở cạnh Hạ Băng cô mới như vậy thôi.
***
Hôm sau trời lại trong xanh, lòng người vui nên trời dù có mây đen thì cũng trở nên đẹp. Nhạc Y vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hôm qua đã bị chấn động mạnh khi rời khỏi bệnh viện, đáng lẽ phải ở nhà nghĩ ngơi. Nhưng nhìn lại cô tiểu thụ bé nhỏ Hân Vy, lòng lại chẳng an tâm để người kia 1 mình tới trường.
-Hạnh phúc rồi ha?
Như Minh từ phía sau thấy Nhạc Y cùng Hân Vy đan tay nhau công khai đi giữa sân trường mà toan chạy tới trêu chọc.
-hứ....
Hân Vy nhìn Như Minh tay khoát vai Nhạc Y là lòng lại không vui. Trong lòng cô vẫn chưa biết chuyện của Như Minh nên luôn xem anh là tình địch của mình. Chỉ cần anh thân thiết với Nhạc Y là cô không vui. Nhưng mà anh cũng là bạn của Nhạc Y , nên chẳng biết làm sao, thôi cứ quay mặt đi chỗ khác cho xong.
-Này, thái độ gì á? Nói cho mà biết nhá, hôm qua không nhờ tôi là cô đứng tới sáng luôn nha. Không biết tốt xấu.
Nhìn Hân Vy tỏ thái độ với mình Như Minh chẳng ngần ngại mà kể lể. Anh không phải ghét hân Vy, mà là kiểu cô không suy nghĩ mọi chuyện cho rõ cứ hết lần này tới lần khác làm khổ Nhạc Y. Nên anh lại đâm ra không thích.
-Thôi, mày sao lại đi so đo với con gái vậy.
Nhìn Hân Vy không vui Nhạc Y liền gỡ tay Như Minh khỏi vai mình ngay tức thì mà lên tiếng bên vực Hân Vy.
-Thôi tôi biết rồi, giờ trong mắt cô chỉ có cô người yêu bé nhỏ, xinh sắn, dễ tổn thương kia thôi chứ gì. Đến cả chị mình cũng không quan tâm luôn mà.
Như Minh úp úp mở mở chuyện gì đó hất mặt nhìn Nhạc Y rồi quay đi.
-Chị tao làm sao?
Hân Vy và Cả Nhạc Y nghe tới chuyện có liên quan Hạ Băng lại tò mò chạy lại.
-Này nha, qua đây.
Như Minh được hứng nhiều chuyện liền nhìn dáo dát như kẻ làm chuyện xấu rồi kéo cả 2 người kia sang 1 góc.
-Tối qua lúc tao về mày biết tao nhìn thấy ai ở bên hông nhà mày không?
Như Minh là con trai mà khi muốn bàn chuyện lại trông như các cô nữ sinh vậy. Mặt anh đầy bí hiểm vừa nhìn dáo dát xung quanh vừa thủ thỉ với Nhạc Y và Hân Vy.
-Ai?
Nhìn vẻ bí hiểm của Như Minh làm cho Nhạc Y và Hân Vy càng tò mò hơn. Vì nếu nhớ không sai lúc Như Minh về thì Hân Vy vẫn còn ở cổng, lúc sau Nhạc Y ra, nếu có người thì chẳng phải họ xảy ra chuyện gì kẻ kia có dịp xem rồi à.
-Cô Hóa..Lưu Thuần Chân.
-CÁI GÌ??
Nghe tới cái tên kia Hân Vy và Nhạc Y một phen cả kinh, 2 người bất ngờ không chỉ vì người rình mò kia háo ra là cô giáo mình, mà bất ngờ là nhà Thuần Chân cách nhà Lâm gia khá xa. Trong đêm xuất hiện bên hông nhà người ta như vậy thật mờ ám.
-Nhỏ tiếng thôi. Muốn cả đám chết à?
Như Minh nghe 2 đứa nhóc kia là toán liền túm đầu bịnh miệng hai cái miệng kia tức khắc. Họ đúng là dọa chết anh rồi, ai đời đi nói xấu mà còn la to như thế. Huồng hồ gì người nói xấu là cô giáo lạnh lùng nhất trường chứ.
Đúng là 1 cặp một khi la, thì la đúng to. Một vài học sinh nghe tiếng la như vậy cũng giật mình tập trung nhìn bọn họ. Nhưng nhìn một lúc chỉ thấy Như Minh cười hì hì như điên cũng thôi không quan tâm nữa.
-Cô Thuần Chân tới nhà tao làm gì?
Bình tĩnh lại nhìn xung quanh không ai để ý nữa, Nhạc Y thỏ thẻ gặn hỏi Như Minh.
-Mày hỏi tao, tao hỏi ai?... Lúc đó, thấy xe cô ấy đậu ở đó rồi....Xem chừng là rất lâu.
-À...Mà mày biết trường mình bãi xe giáo viên có phân ô, đúng không?
Như Minh như chợt nhớ ra gì liền nói thêm với hai kẻ kia. Mà nói đúng hơn là thông tin anh tò mò tự điều tra trong lúc về tối qua thôi.
-ừm...thì sao?
- Cô Thuần Chân hôm qua đột nhiên chuyển ô với thầy Lý đó.
-Thầy Lý?....Thầy Lý...ô xe của ổng ...là kế bên chị tao mà.
Nghe nhắc tới ông thầy dạy Lý, Nhạc Y lại nhăn nhó vắt óc nhớ tới ô xe của thầy Lý mỗi khi mà mình đi chung xe với Khiết Băng. Một lúc mắt nó sáng rỡ khi nhớ ra thì ra ô của ông thầy kia chẳng phải cạnh chị mình sao.
-Đó...giờ 2 người nghiệm ra gì chưa?
Như Minh vui mừng khi dần dần đưa hai kẻ ngu ngơ kai tới mục đích mình muốn nói rồi.
-Chưa....
Nhưng có lẽ quen phũ, Hân Vy và Nhạc Y vẻ mặt tỏ ra ngu ngơ đồng thanh đáp 1 chữ.
-Trời ơi,tức quá đi mà...
-Thì mày nói quạch tẹt ra luôn đi.
-Cô Thuần Chân thích chị mày...thích chị mày đó...
Vẻ ngu ngơ của hai người kia đúng là làm cho Như Minh tức nghẹn họng. Anh đành nói quạch tẹt ra những suy đoán của bản thân. Như sợ hai kẻ ngu ngơ kia không hiểu Như Minh còn cố tình nhấn mạnh nhiều lần nữa chứ.
-Không đâu...không thể nào...
Nhạc Y nghe Như Minh nói thả lỏng người đứng dựa vào 1 bên tường vẻ mặt tỏ ra không hài lòng. Nhạc Y biết rõ chị mình, Hạ Băng là 1 cô gái tính tình hơi khó ở 1 chút, nhưng để nói về tình yêu thì cô cũng đang rất nhiều nam nhân theo đuổi, hiện tại còn đang hẹn hò cơ mà.
Còn về cô giáo Hóa của mình, thì càng không thể, cô là người khó gần, phải nói nhìn cô ôn nhu dịu dàng 1 chút thôi cứ như trời sẽ chuẩn bị nổi giông bão số 9 vậy. Bình thường hai người chỉ là đồng nghiệp thôi, nói là quan tâm yêu đương đúng là không thể.
-Tao hỏi mày, lúc trước mày một hai cãi ba mẹ mày trốn từ Canana về, một mực chuyển đến đây học vì cái gì?
Nhìn Nhạc Y không đồng tình ý kiến mình Như Minh lại bức bối. Anh lại moi chuyện cũ khi xưa Nhạc Y chịu cảnh bị đuổi khỏi nhà chỉ vì cái chuyện đổi trường về học cùng Hân Vy ra mà nói.
-Vì Hân Vy.
Nhạc Y cũng không ngại ngùng gì nữa, bình thản nhìn Như Minh mà thẳng thắn.
Hân Vy nghe Nhạc Y nói lí do là mình hai má lại đỏ, lòng lại vui vô cùng. Cô e thẹn đi lại cạnh Nhạc Y mà nép sát người người kia mỉm mỉm cười cười.
-Đó....giờ cô Chân chuyển ô xe là vì chị mày thôi.