Hân Vy hối hả chạy một hơi tới bệnh viện tìm Nhạc Y. Trong lòng vừa lo vừa giận khi không biết rốt cuộc tên kia chạy loạn đi đâu mà bị thương.
-Hân Vy???
Mẹ Nhạc Y vừa đóng cửa phòng bệnh lại thì thấy từ xa Hân Vy hối hả chạy lăn xăn tới vẻ mặt đầy lo lắng. Bà cũng khá bất ngờ khi cô bé chưa gì đã hay chuyện rồi.
-Bác, Nhạc Y sao rồi ạ?
Vừa nhìn thấy mẹ người kia Hân Vy liền nhào tới vừa thở vừa cố thốt ra lời hỏi thăm bà.
-Cậu ấy tới rồi....trốn lẹ.
Nhạc Y bên trong nghe tiếng người yêu mà hốt hoảng. Nhớ tới ba cái tin nhắn mình nhắn cho người kia mà lo sợ.Nó liền giả bộ nhắm mắt như chưa tỉnh lại nằm xuống giường im thin thít.
Căn phòng lạnh ngắt im thin thít, chỉ có 1 người nằm im yên lặng trên giường bệnh. Nhìn người kia đầu băng bó đến trắng xóa mà Hân Vy lòng đau như cắt.
Vừa ngồi xuống cô liền nắm lấy bàn tay thon nhỏ yếu ớt của Nhạc Y mà ngấn lệ đau xót.Hân Vy nhìn Nhạc Y ấy vậy mà không phản ứng lại chút nào.
-Cậu có biết không? Hôm qua, tớ đã rất giận, cứ nghĩ cậu để tớ leo cây. Lúc đó, tớ đã nghĩ nếu gặp lại cậu tớ sẽ mắng cho cậu một trận. Nhưng lúc hay tin, tớ đã rất sợ, rất giận bản thân khi hôm qua tại sao nghĩ xấu cậu, mà không nghĩ tới trường hợp này....
Cô ngồi buồn bã độc thoại một mình trong căn phòng lạnh. Đôi mắt ngấn lệ đỏ lên hết, tim cô nhói từng cơn mà siếc lấy tay Nhạc Y.
-à, cậu biết không. Hôm qua tớ đã gặp Duy Phong ở rạp chiếu phim.
-( cái gì? trời ơi tên hắc ám đó sao canh hay như vậy chứ? mới sơ hở tí thôi mà...Hai người họ làm gì chứ? Mình phải bình tĩnh, bình tĩnh lại. Để xe cậu ta nói gì mới được)
-Anh ấy, đã đưa tớ về. Lúc về Duy Phong có đề nghị bọn tớ quay lại...
-CÁI GÌ? Cậu đã trả lời như thế nào? hắn có nói gì nữa không? Cậu có đồng ý không đó? Không...cậu không được suy nghĩ luôn....
Nhạc Y chịu hết nổi liền bật dậy la toán lên giữ chặc vai Hân Vy mà gặn hỏi. Nhưng mặc nó gặn hỏi ánh mắt Hân Vy vẫn điềm nhiên nhìn chăm chăm nó thôi.
-Chịu dậy rồi sao? không trốn nữa?
Thật ra từ đầu mẹ Nhạc Y đã nói với Hân Vy là người kia tỉnh lại rồi. Nảy giờ cô chỉ giả vờ như không biết thôi.
Trong lúc mình lo sợ người yêu bị người cũ cướp mất mà Nhạc Y đã quên bén đi chuyện mình đang giả vờ như chưa tỉnh lại. Giờ bị vẻ mặt của Hân Vy nhìn mình chăm chăm nó mới hốt hoảng nhớ tới.
-...
Nhìn vẻ mặt nói dối, đầu thì thương tích lòng Hân Vy vừa thương lại vừa giận. Với ánh mắt đau lòng chỉ còn biết nhìn chăm chăm người kia mà nén sự uất ức.
-tớ xin lỗi mà, chỉ là tớ sợ cậu nỗi giận khi gặp tớ thôi. Đừng giận mà, nha.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của Hân Vy, Nhạc Y cũng biết người kia không vui rồi. Biết làm sao chỉ có cách dỗ thôi.
-Tôi không hơi đâu giận cậu.
-Vy Vy...đừng giận nữa mà. Xem nào, xị mặt ra xấu lắm đó.
-cậu?....
Hân Vy đúng là không còn lời nào nói với người kia nữa rồi. Đã giận vậy mà người kia vẫn trêu mình cho được.
-hihi. Thôi, đừng giận mà, cậu xem tớ thê thảm như vậy mà cậu còn nở giận sao? Đau lắm á....
Nhạc Y nhăn nhó đem vết tích ra chỉ trỏ cho Hân Vy xem như lấy cớ để người kia không trách tội chuyện tối qua với mình. Nhưng nó sai rồi. Nhìn những vết thương kia lòng Hân Vy lại buồn hơn, lại giận hơn.
-cậu có biết... tớ đã sợ hãi như thế nào không? Cậu có biết, tim tớ đã run lên từng nhịp, từng nhịp vì lo cho cậu không?
Hân Vy lúc này đột nhiên tâm trạng thay đổi đột ngột. Cô ánh mắt rưng rưng nhìn chăm chăm Nhạc Y mà chất vấn.Nhạc Y cũng biết là do mình nên chỉ im lặng nắm lấy tay người kia hối lỗi.
-Với cậu...có phải câu nói chia tay dễ nói lắm, đúng không?
Hân Vy nghẹn ngào, nước mắt chỉ ngấn mi đang chực chờ rơi xuống. Cô lại nhắc lại chuyện tin nhắn hôm trước. Không rõ nguyên nhân gì cô lại đột nhiên thay đổi tâm tình như thế.
-Không...lúc đó....
Chẳng đợi Nhạc Y nói gì Hân Vy lại nhanh cướp lời.
-Lúc đó thế nào? Thế nào mà cậu có thể thất hứa, thế nào mà cậu có thể bỏ tôi một mình, thế nào mà cậu có thể nói dừng lại là dừng lại? HẢ?
Hân Vy kích động vạn phần mà hét to, nước mắt cũng lăn xuống má ấm rồi.
-...Lúc đó chỉ cần 1 giây thôi là tôi sẽ tàn thế đó.1 giây tôi đối mặt với việc cả đời mất đi đôi chân đó.
Nhạc Y thấy Hân nổi giận với mình liền cũng tức lên cãi lại với Hân Vy.
-Vậy với cậu....tôi là 1 đứa nhẫn tâm đến mức sẵn sàng bỏ rơi cậu, bỏ rơi người mình yêu. Nếu người đó gặp chuyện sao?
Hân Vy cô cười, nhưng sa nụ cười khó coi vô cùng. Vì cô không nghĩ người mình yêu ấy vậy mà lại nghĩ rằng bản thân nếu tàn phế thì muốn bỏ rơi cô. Tim Hân Vy đau nhói khi không ngờ niềm tin của người kia vào tình cảm của cả hai mong manh như vậy.
-Không... tớ
Nhìn vẻ mặt thay đổi của Hân Vy lúc này Nhạc Y mới sợ. Vì nó biết Hân Vy hiểu lầm ý nó rồi. Nó muốn giải thích, muốn nói cho người kia hiểu. Nhạc Y vội níu lấy tay người kia giữ lại ,nhưng Hân Vy thì không cho nó cơ hội giải thích, cũng như không cho nó chạm vào người mình. Cô gạt phắt tay Nhạc Y ra.
-Lâm Nhạc Y....tôi quen cậu, không phải theo phong trào, cũng không phải vì tính hiếu kì, mà vì cậu là người tôi muốn ở bên. Vì cậu là người mà Hàn Hân Vy tôi yêu.
-Hân Vy à...
Hân Vy đột nhiên đứng phắt dậy ánh mắt đau thương nhìn Nhạc Y mà nghẹn ngào.
-Nếu đã không tin tưởng.vậy thì như cậu nói đi....dừng lại đi.
Những lời chẳng muốn nói nhưng nỗi đau lại thúc đẩy cô phải nói. Hân Vy buông từng chữ mà tim cũng nhói lên từng cái. Không thể nén đau, Hân Vy vội buông lời rồi toan chạy khỏi đó.
-Hân Vy....Hân Vy...a...
Nhạc Y lúc này cả kinh, nhìn Hân vy chạy đi mà không kịp phản ứng giữ người kia lại. Nó chẳng nghĩ gì mà phóng xuống giường. Nhưng Nhạc Y quên mất trên tay mình còn ghim những kim tiêm.Cơn chấn động mạnh của nó bất ngờ làm căng các dây khiến cho những kim tiêm kia lệt và máu cũng vì thế mà chảy ra.
Nhưng những đau này chẳng là gì trong đầu Nhạc Y lúc này, vì trong đầu nó bây giờ là nỗi lo sợ Hân Vy bỏ nó thôi. Nhạc Y mạnh tay bức hết dây kim tiêm khỏi người cố gồng mình chạy theo.
-HÂN VYYYYYY....NGHE TÔI NÓI...
Khoát lên người bộ quần áo bệnh nhân Nhạc Y yếu ớt ốc gồng mình chạy toan ra ngoài mà hét to. Vừa chạy vừa hét, máu trên tay thì cứ được cử động là lại tuôn máu dọc theo bước đường Nhạc Y chạy. Mọi người trên hành lang nghe tiếng la cũng giật thót mình quay nhìn xem chuyện gì.
Nhìn thấy Nhạc Y đầu thì còn băng bó, tay thì máu lê thê rớt yếu ớt chạy trên hành lang mà ai nhìn thấy cũng phát hoản.
-Cô bé, em đang làm gì vậy? Mau mau giúp tôi giữ em ấy lại.
Một vị bác sĩ trẻ nhìn thấy cảnh này cũng thất kinh hồn ví, lập tức hét to lên rồi chạy lại. Câu nói vừa dứt thì cũng có 2 3 cô điều dưỡng nhanh chóng bay tới giữ lấy trong sự vùng vẫy của Nhạc Y.