Bạn Gì Ơi!!! Yêu Nha

Chương 13




Nhạc Y như 1 con điên mệt mỏi đi từ nhà xe vào sân trường mà cứ vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó 1 mình. Ai đi ngang cũng nhìn nó mà nó không lấy 1 chút phản ứng. Đang bần thần suy nghĩ thì đột nhiên có 1 cánh tay rất mạnh kéo nó đi.

-Nhạc Y...đi theo tao, mau.

Đó là Như Minh anh nấm tay bạn mình mà kéo đi như đúng rồi. Không biết là chuyện gì quan trọng mà nhìn vẻ mặt của cậu đầy lo lắng, nên Nhạc Y cũng im lặng mặt anh kéo đi.

-Thằng điên, mày kéo tao lên sân thượng làm gì? Mày muốn chết thì chết mình mày đi,lôi theo tao làm gì. Định làm đôi uyên ương dưới hoàng tuyền à?

Nhạc Y chẳng hiểu nổi thằng bạn dở hơi của mình tự nhiên lôi mình lên sân thượng trường làm cái gì không biết.

-Mày có im đi không? Tao cho mày coi cái này nè.

Như Minh moi trong túi quần ra cái điện thoại mở gì đó rồi đưa cho nó


-Cái gì?..

Nó cũng chả biết cái gì mà khiến Như Minh lén lút như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của anh cũng khiến cho Nhạc Y lo lắng kèm chút tò mò.

-Đó, hôm qua tao đi cùng tụi thằng Tân tới đây chơi nè. Nào ngờ thấy ông nội này ở đó. Lúc đầu còn tưởng người kia là Hân Vy. Nhưng lúc nhìn lại mới thấy không phải. Nên tụi tao mới chụp lại cho mày coi.

Chuyện là hôm qua Nhạc Y mất tích đi đâu không biết, nên Như Minh lại đè kéo cả đám chơi chung đi chơi. Nào ngờ khi cả đám đi tới quán uống nước thì gặp ngay Lý Duy Phong đi cùng 1 cô gái. Cả hai trao nhau những hành động đầy ngọt ngào.

Nhạc Y đưa tay lướt từng tấm hình trong điện thoại của Như Minh mà những tia máu trong mắt dần dần nổi hết cả lên.Nó đau xót cho Hân Vy khi cô bị lừa gạt. Nó tự trách bản thân ngu ngốc để cô bên người kia tưởng rằng sẽ hạnh phúc không ngờ là bi thương.


-Lý Duy Phong....thằng khốn.

Nhạc Y nổi sùng đẩy điện thoại cho Như Minh rồi nhanh chạy đi tìm tên kia.Cứ ngở đưa cho nó coi để nó khuyên Hân Vy ai ngờ nó lại nổi điên.

-Tân...mày kêu tụi nó. Nhạc Y đi tìm ông Phong tính sổ rồi kìa. Mau lên.

Tình hình không ổn nhìn vẻ mặt muốn gϊếŧ người của Nhạc Y mà Như Minh cũng phải sợ. Với đứa học võ như Nhạc Y đánh nhau cũng không khác gì con trai đâu. Thế là Như Minh đành kêu thêm người phòng hờ.

Nhạc Y hai mắt đỏ ngầu đùng đùng di sang dãy lớp 12 mà tìm Duy Phong. Những anh chị 12 nhìn con bé 11 sang cũng tò mò nên đi theo xem nó làm gì.

-LÝ DUY PHONG....THẰNG KHỐN.

Vừa vào lớp Nhạc Y nhanh chóng nhìn thấy Duy Phong ngồi nói chuyện cùng đám bạn. Nó chẳng suy nghĩ nhiều liền hét lên cầm ngay 1 cái ghế nhựa nhỏ phan ngay tới phía hắn.

-NHẠC Y.CÔ BỊ ĐIÊN À.


Duy Phong nhìn Nhạc Y không hiểu gì hết. Anh giận dữ hét to lên mắng nó.

-Thằng khốn, mày dám gạt Hân Vy này. ...Dám bắt cá hai tay nè

Nhưng Nhạc Y không cho phép anh có cơ hội nói câu thứ 2. Nhạc Y nhanh chóng lao vào đánh tới tấp Duy Phong. Con trai bị đánh đau quá rồi liền đấm cho nó 2 3 cái chóng mặt. Nhạc Y như phát rồ không biết đau là gì cứ đánh hắn ta.

Tụi Như Minh cũng nhanh tới lúc này  thấy con bạn duy nhất trong đám đang bị đánh liền nhào vào đánh chung. Cả đám uà vào khiến Duy Phong không kịp trở tay mà ăn đòn nhừ tử.

-Được rồi...thôi đi..thôi...

Đám bạn trong lớp Duy Phong thấy tình hình căn thẳng liền nhanh vào kéo tụi nhỏ ra nếu không Duy Phong chết mất.

-Nhạc Y...đủ rồi.

Tụi Như Minh thấy nhiều người bu lại rồi chẳng mấy chốc thầy cô lên tới thôi. Nên liền kéo con bò điên kia ra.
-TỤI MÀY BUÔNG TAO RA.

Nhạc Y như muốn trút giận cho Hân Vy nên không chịu ngừng. Mặc Như Minh can thế nào nó cũng sấn tới.

[Bốp]

-ĐIÊN ĐỦ CHƯA? CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ?

Một cái tán như thức tỉnh Nhạc Y. Đó là Hân Vy. Cô nghe tụi thằng Tân xì xào nên chạy theo. Không ngờ khi cô đến thì thấy Nhạc Y đang đánh người.

Nhạc Y bị tán cũng tỉnh ra nhưng nhìn Hân Vy bảo vệ Duy Phong càng khiến nó nổi điên lên. Nhưng làm sao đây, nó không thể nói,cũng không thể đánh cô.

-( cuối cùng với cậu, anh ta vẫn là người quan trọng nhất.)....

Nó vì cô mà đánh nhau đầu rơi máu chảy. Vậy mà cô đáp lại nó là 1 cái tát chua chát và ánh mắt tức giận. Nhạc Y nhìn cô không nói được vừa tức vừa đau, nó liền đá cái ghế rồi rời khỏi đó mặc kệ cô. Hân Vy nhìn Nhạc Y bỏ đi mà ánh mắt liền chùng xuống.
***

Bên kia Nhạc Y mặt mày bầm tím có chổ thì rướm máu lê lết về lớp.Trong lòng nó giờ vừa buồn vừa tức không tả nổi. Dù dặn lòng đang giữa khoảng cách với Hân Vy nhưng bắt nó nhìn Hân Vy bị gạt thì không thể không trúc giận được.

-Nhạc Y. Tụi tao xin lỗi. Tụi tao không biết Hân Vy đến đó.

-Không sao. Tao quen rồi.

Đứng giữa 1 bên là tình yêu và người mình ghét Hân Vy bênh vực người yêu cũng đúng thôi chứ nó có là gì đâu chứ. Dù biết thế sao lòng vẫn đau thế này.

-Mặt mày như vậy hay lên phòng y tế xác trùng đi.

-Không cần đâu.

Nó mệt mỏi ngồi xuống ghế nhìn sang bên ghế kia mà đau lòng. Nhưng lòng nó giờ rất khó chịu, nó không muốn gặp Hân Vy. Trước sau gì cũng bị đình chỉ học vậy thì còn gì sợ cúp tiết. Và thế là Nhạc Y hiên ngang mang balo bỏ về nhà.

Hên nhà không có ai nên việc nó bị thương cũng  không bị ai phát hiện mà la mắng. Vừa về tới phòng nó liền ngã lưng ra nằm chợp mắt. Vì cơn đau bắt đầu bộc phát.
Nhưng vừa chợp mắt 1 tí thì có người vô phòng.Nghe tiếng mở cửa Nhạc Y cố mở mắt ra xem ai trong nhà vô duyên vào mà không gõ cửa như vậy. Vừa đính sẽ chửi cho kẻ đó 1 tăng. Nhưng vừa nhìn thấy bóng hình kia thì miệng nó cũng đành lái sang câu khác.

-Sao là cậu? Sao cậu vô đây được?

Nhạc Y 1 phen bất ngờ khi không ngờ người đang đứng trước mặt mình là Hân Vy. Nó liền ngồi phắt dậy ngỡ ngàng nhìn Hân Vy đang ung dung đứng cuối giường.

-Là cô người làm cho tôi vào. Tôi mang hột gà cho cậu.

Giọng người kia vẫn lạnh lùng với mình lòng Hân Vy cũng rất buồn. Dù đã từng nói không làm phiền nhau nữa. Nhưng sao cô làm không được.

-Không cần. Mang về đi. Đừng có đánh rồi xoa.

Nhạc Y nhìn bịt trừng gà trên tay Hân Vy cũng có chút mũi lòng. Nhưng cơn đau trên má như nhắc nó là người kia vừa tán nó đó thôi.
-Tôi đánh vì cậu sai.

-Tôi sai?...phải, tôi sai vì làm đau người yêu của cậu.Đúng không?

Lòng vừa mới vui q chút vì ít ra người kia cũng quan tâm mình. Nào ngờ chưa được mấy phút lại trách ngược mình. Nhạc Y vừa đau vừa tức đưa ánh mắt uắt ức nhìn Hân Vy.

-Tôi và Duy Phong đã chia tay rồi. Anh ấy đi với người khác là bình thường. Vậy mà cậu đánh anh ấy. Không sai chứ là gì?

-Chia tay ???

Nhạc Y nghe xong không khỏi cả kinh, quả thật tin này đối với nó còn sốc hơn cả việc cương thi sống dậy nữa.

-Phải. Sau tai nạn.

Hân Vy nhắc lại huyện không vui nhưng hoàn toàn không có cảm giác buồn 1 chút nào. Cứ như cô Duy Phong chưa hề yêu nhau vậy. Cô vẫn bình thản thừa nhận sự việc với nó.

-( Thì ra là chia tay rồi,hihii...nhưng mà..)... Ờ...tôi không biết. Nhưng mà cũng không cần. Cậu về đi.
Dù biết người kia chia tay rồi lòng rất vui, nhưng bây giờ vấn đề đó không còn quan trọng nữa. Vì sự an toàn của Hân Vy 1 lần nữa Nhạc Y lại tìm đường tránh xa cô.

-Lâm Nhạc Y...cậu có thôi đi không? Tớ chịu hết nổi rồi đó. Cậu rõ ràng vẫn quan tâm tớ vậy tại sao lại tránh tớ ?

Hân Vy bực tức đứng nhăn nhó nhìn nó mà trúc uất ức. Lòng đau khi người kia tại sao lại không cảm nhận được tình cảm của mình.

-Vậy thì sao? Cậu có biết không yêu mà cứ gieo hy vọng. Nó tàn nhẫn lắm không?

-Tôi tàn nhẫn??? vậy có tàn nhẫn bằng cậu không? Cậu tiếp cận tôi, bên tôi suốt 2 năm. Tạo cho tôi thói quen có cậu. Cậu nói cậu yêu tôi, rồi cậu làm cho tôi yêu cậu. Rồi đến khi tôi yêu cậu thì cậu lại đẩy tôi ra. Vậy không tàn nhẫn sao...hic..hic..

Hân Vy uất ức khi không điều gì mà người kia hết lần này tới lần khác đẩy cô ra xa. Nổi đau chất chứa lâu ngày Hân Vy hôm nay quyết nói ra hết với Nhạc Y. Dường như nổi đau đẩy tới tột cùng nên khiến cho Hân Vy rơi nước mắt luôn rồi.
-(Hân Vy yêu mình? Mình không nghe nhầm chứ?) Cậu vừa nói gì? Cậu nói lại lần nữa đi.

Nghe thấp thoáng Nhạc Y như không tin được những lời từ thốt ra từ miệng của Hân Vy. Nhạc Y liền đứng phắt dậy vịnh chặc vai Hân Vy mà hỏi lại 1 lần nữa như ngầm xác nhận.

-hic...tôi nói tôi yêu cậu...TÔI YÊU CẬU...TÔI YÊU CẬU ĐÓ...

Nhìn vẻ mặt ngơ ra rõ ràng đang rất vui của Nhạc Y mà lòng Hân Vy vừa giận vừa thương cố gắng hét to vào mặt Nhạc Y.

Lần này Nhạc Y thật sự nghe rõ rồi, nó liền ôm chầm lấy Hân Vy vào lòng.

-....tớ nghe rồi...tớ nghe rõ rồi...

Hằng ngày vẫn đều đặn gặp nhau nhưng sau bây giờ cái ôm cứ như 2 người đã rất lâu rất lâu rất lâu rồi không gặp nhau vậy. Nhạc Y ôm lấy Hân Vy như một lời xin lỗi và cũng như muốn truyền cho người kia sự yêu thương của mình.
-hichic..Tớ ghét cậu..tại sao bỏ mặt tớ? Tại sao dám bỏ mặt tớ 1 mình hả?hichihic..

Hân Vy uất ức được ôm cứ như tìm lại được Nhạc Y của ngày xưa nên lại được nước nũng nịu. Như đòi lại công bằng cho bản thân cô cứ đánh vào lưng Nhạc Y mà miệng vẫn luyên thuyên trách móc.

-Cậu cứ đánh đi. Nhưng từ hôm nay tớ sẽ không buông tay cậu nữa, sẽ không bao giờ để cậu 1 mình nữa... Có chết cũng không buông tay cậu nữa.

2 năm cứ như đứa dở hơi bên cạnh người kia, làm đủ thứ trò khiến người kia yêu mình. Cứ nghĩ không tia hi vọng, đành buông bỏ. Nào ngờ cuối cùng cái cây vung trồng cũng ra trái rồi. Dù giờ bên ngoài nguy hiểm thế nào, tương lai ra sao. Nhạc Y cũng không màng nữa, nó muốn bên cạnh Hân Vy. Vì nó biết cảm giác bị người mình yêu rời bỏ sẽ đau thế nào. Và nó không muốn mình làm điều đó với Hân Vy.
-hic...làm ơn đừng xa tớ nữa..

Hân Vy ôm lấy người con gái trước mình vừa đau lòng vừa thương. Lòng cô biết sâu trong lòng Nhạc Y nhất định yêu mình nhưng vì lí do gì đó mà nó mới vừa yêu vừa tránh xa mình như vậy. Những ngà qua sự xa lánh, lạnh lùng của Nhạc Y thật sự quá kinh khủng với cô rồi. Cô yêu người con gái này, dù có sai cô cũng không muốn mình đúng nữa.