Bản Ghi Chú Hàng Ngày (Khởi Cư Chú)

Chương 2




Hoàng đế nghèo có một không hai

Tháng bảy năm Thừa Chiêu thứ ba, ở vào triều nhà Đại Vi, nghĩa quân xâm nhập kinh thành giết chết vua. Thủ lĩnh nghĩa quân là Phương Quý Bắc đăng cơ kế vị, sửa quốc hiệu thành Đại Nhạc, niên hiệu là Tiếp Dư.

Hiển nhiên Khổng Chi Cao giữ chức ‘Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự,’ cũng chính là thừa tướng của Đại Nhạc – Do Phương Quý Bắc thấy tên chức quá ư là dài, phiền phức lắm nên giản lược hết. Khổng Chi Cao là tể tướng, vị Ngô Tam Tỉnh kia là tả phó tướng, còn hữu phó tướng tạm thời để trống. Thượng thư bộ Hình vẫn cai quản bộ Hình, còn mấy tam tỉnh lục bộ chẳng biết để làm gì như bộ Lễ thì dẹp tất.

‘Xem chừng giang sơn có nguy cơ sụp đổ’ là lời mà Ngô Tam Tỉnh lén nói với mấy cựu thần khác.

Mấy người có hình dung ra, đường đường vua một nước lại là kẻ thô kệch một con chữ bẻ đôi cũng không biết. Thậm chí anh còn dẹp đi long ỷ trong cung Lưu Hi và dỡ cả bục cao xuống, rồi bảo người ta khuân mười mấy cái ghế đặt trong triều. Anh nói là về sau mọi người lên triều hay bàn bạc chuyện gì thì cứ ngồi ghế nói.

Còn ra thể thống gì nữa chứ! Tức khắc mấy vị đại nho gia đương triều ngất đi, rồi được đưa ra căn phòng vừa sửa thành chỗ nghỉ ngơi ở sau cung Lưu Hi. Trong khi cái vị hoàng đế chẳng ra thể thống kia đang ngồi ngay ngắn trong đại điện, xung quanh toàn là nhóm thần tử ngồi vắt vẻo khắp nơi.

Hiện nay nghĩa quân đều được sắp xếp vào quân đội của Đại Nhạc – Ngay cả lính hộ tống đều là những người lính quê mùa. Theo lý mà nói, trị quốc cần dựa nhiều vào lão thần của tiền triều. Thế nhưng thuộc hạ dưới trướng Khổng Chi Cao cũng có chút kiến thức, họ đi vòng vòng trong triều mấy ngày thì bắt đầu khinh bỉ lũ lão thần kia, cảm thấy bọn họ chỉ giỏi giảng đạo chứ khi khởi sự thì không làm gì ra hồn.

Hết thảy bọn họ đều đi theo làm khởi nghĩa với Phương Quý Bắc. Họ hiểu rõ cuộc sống của bá tánh bình dân hơn bọn quan viên quyền oai mỗi ngày chỉ ru rú trong phủ. Hơn nữa, họ mới nhậm chức nên chưa đến độ chỉ biết trục lợi cho bản thân – Tuy nhiên, Tất Tử Hạo bảo theo kinh nghiệm sử sách thì đó là chuyện chẳng sớm thì muộn thôi.

Trong số quan viên cũ thì vị trí hiếm hoi không bị hủy bỏ là thường nhật xá nhân Tất Tử Hạo này.

Phương Quý Bắc cho gần hết thái giám và cung nữ trong cung ra ngoài. Bước tiếp theo trong kế hoạch là mở rộng hoàng cung ra thành từng khu riêng biệt, ai muốn đều có thể vào ở – Đương nhiên chủ ý của anh là khu cho người nghèo thì hoàn toàn miễn phí, còn khu cho người giàu thì phải thu bạc, đưa vàng cũng được tất.

Trước đây anh có nói với Tất Tử Hạo rằng cậu cũng có thể ra cung, tuổi trẻ vậy ra ngoài sống sẽ tốt hơn. Có điều đừng nói chi chuyện tìm nương tử gì đó, thế chẳng phải hại đời con gái người ta sao?

Tất Tử Hạo cúi đầu làm tóc mai rũ xuống. “Ta ở lại không được sao? Đi ra ngoài… Ta đâu biết sống ra sao…” Cậu ngẩng phắt lên, đôi môi phớt hồng khẽ cong. “Bệ hạ có biết vì sao lại có chức thường nhật xá nhân này không? Vốn hoàng đế chí tôn thiên hạ thì sao lại muốn có người theo sát bên mình mất tự do như thế?”

Phương Quý Bắc cũng mẫn cảm với vấn đề này, “Chẳng lẽ ngươi là người giám hộ hoàng đế?”

“Chỉ nhìn chứ không bình phẩm, ghi lại hành động và lời nói của hoàng đế để lưu truyền cho đời sau, đấy là ý nghĩa của thường nhật xá nhân.” Tất Tử Hạo nói, đôi mi dài khẽ chớp. “Làm hoàng đế có mấy ai không muốn lưu danh ngàn đời? Nếu thường nhật xá nhân không biết kiêng kị những vị tôn giả trưởng bối thì hẳn sẽ viết những lời thật ra. Ban đầu khi lập ra chức này là để hạn chế hoàng đế.”

Phương Quý Bắc gãi gãi đầu, “Được rồi, vậy ngươi cứ ở lại đi. Khi nào muốn đi thì nói với ta một tiếng. Nhưng… ta thiệt thấy không tự nhiên cho lắm, có người cứ đeo kề kề bên mình. Chẳng lẽ lúc ta tắm rửa hay đi nhà xí, ngươi cũng ở bên ghi chép sao?”

Tất Tử Hạo bật cười. Vốn dáng dấp cậu rất đẹp nên khi cười càng tổ chóa lòa người ta. “Ta đâu chỉ mới ở cạnh hoàng thượng hai ba ngày nay đâu, thế lúc người tắm rửa hay đi tiện có thấy ta sao? Hoàng thượng yên tâm đi, lúc người ở với phi tần hậu cung ta sẽ không đeo theo nhìn đâu.”

Nhất thời sắc mặt Phương Quý Bắc đỏ bừng khiến Tất Tử Hạo kinh ngạc. Mặt anh đỏ chét một hồi mới bớt. Phương Quý Bắc nhớ đến tình cảnh thân thể của Tất Tử Hạo nên thấy không tiện bàn chuyện này với cậu. Anh cũng không giải thích rằng anh không có ý định lập phi tần hậu cung gì đó.

Cậu ta không thể cưới vợ chắc hẳn rất khó chịu. Rõ ràng là đứa nhỏ xinh đẹp thế, nên sánh đôi với mỹ nữ mới tốt.

Có điều đôi khi Phương Quý Bắc thấy chuyện này không được tự nhiên thiệt. Bản thân anh đã không có học vấn lại rất dốt, trong mắt Tất Tử Hạo chắc anh rất ư kém cỏi. Nếu chỉ có mấy ngày thì còn tàm tạm, chứ mỗi ngày ở chung với nhau, chẳng phải mình làm chuyện ngu xuẩn gì đều bị đối phương nhìn thấu hết sao?

Chí ít anh cũng nên thông minh lên chút, cỡ nào cũng phải học thêm vài chữ, không cần bôi thêm nhọ cho nắp nồi làm gì.

Thực ra Phương Quý Bắc không cần lo lắng về hình tượng mình trong lòng Tất Tử Hạo, vì thật ra cậu có hình tượng gì về anh đâu.

Cái tên đó bày đặt giở thủ đoạn nghênh rước cả đám hề vào cung rồi sửa đổi loạn đả quy luật trong triều, đối nhân xử thế thì vô phép vô tắc. Cậu bị ở chung phòng, nên cần nén cơn cáu cú với loại thô tục này đến bao lâu đây?

Trong tay cậu đang cầm bản ghi chú cũ mà chậm rãi lật trang, ánh mắt lần theo từng nét chữ viết trong đó. Hoàng đế thiếu niên đăng cơ ngay lúc triều chính đang kết bè lập đảng, trong khi bên ngoại của hậu cung thì lộng quyền tướm chức. Bản ghi chép ấy viết lại quá trình đoạt quyền tranh vị của tiên hoàng, đặt nó cạnh bản của Phương Quý Bắc thật sự là một sự đối lập rõ ràng. Một bên viết rằng giành quyền là để bản thân sống sót. Còn bên kia… dù rằng thô kệch thất học và dốt lễ nghĩa, nhưng làm vì dân vì chúng.

Tất Tử Hạo cắn môi, biểu tình biến đổi khôn lường.

Trong tẩm cung đã sớm tắt đèn, cậu đang ngồi ở gian phòng nhỏ bên ngoài, chẳng mấy chốc cũng thổi tắt nến đi ngủ. Gian nhỏ ngoài tẩm cung cho hạ nhân ở nên điều kiện cũng tàm tạm. Với địa vị cậu thì giờ có chỗ ngoài này đã là khó khăn rồi. Cậu đành chịu đựng, nằm thao thức lăn lộn hồi lâu mới ngủ được.

Buổi sáng cậu phải dậy sớm cùng với Phương Quý Bắc còn lúc tối thì cũng ngủ sớm như anh, trong khi ban ngày chăm chăm nhìn Phương Quý Bắc mà ghi chú. Sau khi tan triều còn phải đọc tấu chương cho Phương Quý Bắc nghe – cũng may không chỉ có mình cậu đọc thôi. Trong nghĩa quân, Phương Quý Bắc có một người thân cận biết chữ là Nhậm Thiên. Hắn và Tất Tử Hạo luân phiên đọc, chứ bằng không giọng Tất Tử Hạo đã khàn từ lâu.

Nhưng khi viết chữ thì anh đều muốn Tất Tử Hạo viết cho, cũng tại nét chữ của Nhậm Thiên xấu quá tổ làm đau mắt người ta. Tốt xấu gì Phương Quý Bắc cũng là vua một nước, chữ viết vẫn là đại diện cho một quốc gia.

Áp lực từ ngày này sang ngày khác khiến Tất Tử Hạo mệt còn hơn Phương Quý Bắc. Hơn nữa trước giờ thân thể cậu luôn yếu ớt nên không thể kiên trì lâu, đâu có như thân trâu khỏe mạnh của tên kia. Tối đến cậu đã rã rời, về phòng thì gục ngay.

Lúc cậu thức dậy hiển nhiên trời đã sáng, giật mình nhận ra mình đang nằm trên long sàng. Cậu kinh hoàng tính ngồi dậy đã bị ai đó ấn nằm lại.

Người trước mặt đúng là Phương Quý Bắc, anh nhe răng cười. “Đừng có nhúc nhích, thái y nói ngươi cần nằm nghỉ thêm. Ngươi mà cục cựa là ta phải đi gọi thái y nữa đó. Tuy tiện lợi nhưng giá vẫn đắt lắm nha!”

Tất Tử Hạo thừ người, nhớ ra một trong sở thích lớn nhất của vị hoàng đế Đại Nhạc này là kiếm tiền. Thế là anh gom hết thái y lại một nơi rồi dựng nên Thái Y Viện, thái y nào đồng ý ở lại chữa bệnh thì cứ ở, ai không muốn thì không miễn cưỡng. Mỗi ngày họ sẽ mở cửa viện khám cho bên ngoài chừng bốn, năm canh giờ — Nửa canh giờ cuối là thời gian chẩn bệnh miễn phí, ai được kiểm chứng là nghèo thật sẽ được khám mà không cần trả tiền. Nghe nói tiền khám bệnh triều đình thu được chỉ có một số ít là sung vào việc tu bổ và mướn người, số còn lại đều cho thái y.

Ngay cả Phương Quý Bắc cũng không có quyền khám bệnh miễn phí. Mà anh lậm nặng cái thói nghèo nên có hắt xì mấy cái cũng không đi coi bệnh làm gì. Văn võ cựu thần trong triều chỉ hận anh không băng hà nhanh nhanh chút đi, dĩ nhiên sẽ không ai khuyên anh nên bảo trọng long thể.

Tất Tử Hạo biết nguyên do đó nên cảm thấy lạ, con người giữ tiền chặt hơn hũ nút này lại dám xuất tiền khám bệnh cho mình.

“Hoàng thượng sẽ không trừ lương ta đâu hả?” Tất Tử Hạo lên tiếng hỏi.

Phương Quý Bắc ớ cả người, rồi vỗ vai cậu mấy cái, “Họ Phương ta đâu có bủn xỉn tới cỡ đó. Là ta khiến ngươi mệt đừ thế này, sao còn cắt xén tiền công ngươi chứ?”

“Là ta vô dụng.” Tất Tử Hạo nói, cậu mới dậy nên khuôn mặt nhỏ nhắn còn trắng bệch. “Kỳ thật cũng không phải mỏi mệt gì, chỉ là sức khỏe ta không tốt…”

“Chắc loại quan văn chuyên viết chữ như ngươi không có tập luyện nâng vác gì rồi.” Phương Quý Bắc gật đầu phụ họa. “Coi ta nè, làm nương làm rẫy hay đánh giặc cũng không thấy mệt. Ngươi phải gắng bồi sức nhiều đó!”

“Gắng bồi sức?” Tất Tử Hạo khó hiểu nhìn Phương Quý Bắc.

“Phải. Ta quyết định rồi, bắt đầu từ chiều mai sẽ rèn luyện cho ngươi. Giờ đang mùa hè nên chưa được, cứ luyện quyền cước trước đi đã. Đợi sang xuân rồi chúng ta xới một mẩu đất trong cung, ta chỉ ngươi cách trồng trọt.” Phương Quý Bắc nói với cậu.

Tất Tử Hạo choáng váng cả người, thấy xúc động muốn ngất xỉu nữa.

“Tại sao phải trồng trọt? Chẳng lẽ hoàng thượng muốn bỏ hết những kỳ hoa dị thảo trong hoa viên sao?” Tất Tử Hạo tiếc nuối hỏi.

“Tất nhiên đâu có bỏ mấy cái hoa đó được.” Phương Quý Bắc trả lời, nhưng câu kế tiếp mới làm tim Tất Tử Hạo rớt ra ngoài. “Ta tính bán mấy cái hoa lá kiểng đó đi, nhưng nghe nói chúng cũng không được bao nhiêu giá thì phải?”

Cái thứ đi nấu chim hạc lại đốt đàn cầm! Đúng là hạng thô tục chẳng sai mà!

Phương Quý Bắc nói đến đây lại xuất thần như đang suy nghĩ gì. “Trước kia ta có nghe người ta ngâm một câu thơ, cái gì mà nhất đóa tương đương đủ tiền cho một nhà mười người sống gì đó…”

“Là ‘nhất tùng thâm sắc hoa, thập hộ trung nhân phú.’ ”Tất Tử Hạo sửa lời anh. “Không phải ‘nhất đóa’.”

“Phải rồi, là câu thơ đó!” Phương Quý Bắc hào hứng bảo. “Rõ ràng ta nghe nhiều lắm nhưng không có nhớ.”

Hừ, đúng là vũ phu chẳng sai.

Ban đầu Phương Quý Bắc chỉ ngồi ở mép giường, dần anh hơi mệt nên nằm trên giường luôn. Dù sao long sàng rất lớn, hai người có nằm cũng còn rất rộng. Anh gối tay sau đầu, nhìn lên lộng giường vuông vắn với màn vắt rũ mà nói, “Trước kia khi bị đày tới Lĩnh Nam thì ta vẫn làm ruộng ở Dương Châu. Mỗi lần xuân tới, hoa nở đẹp lắm kìa. Ta cứ mong sẽ mua cho Tiểu Hồng ở nhà họ Hầu một đóa hoa. Nếu cô ấy cài hoa đó lên chắc chắn sẽ rất đẹp…” Bất chợt anh kể chuyện. Đôi mắt cậu mấp máy nhưng không nói gì mà chờ đợi Phương Quý Bắc.

Ai cũng biết Phương Quý Bắc phát động khởi nghĩa ở Lĩnh Nam và Dĩnh Châu, nhưng những chuyện trước đó thì không được truyền bá rộng rãi. Không ai biết cuộc sống trước đây của anh ra sao lại khiến anh có năng lực phát động một đám dân nhỏ nhoi khởi nghĩa lớn mạnh đến giành cả thiên hạ.

Nhưng Phương Quý Bắc không nói tiếp mà nhìn chằm chằm mấy đồ án phức tạp bên trên, thừ cả người ra.

Vừa thấy đã biết là đang nghĩ tới nữ nhân. Hừ…

Trong đầu Tất Tử Hạo vừa nghĩ câu đó đã vội ngăn chính mình – Cách nói chuyện của cậu càng ngày càng tùy tiện. Rõ ràng cậu đã bị tên thô kệch này ảnh hưởng, thật sự không được rồi.

Nằm hồi lâu mà không nghe Phương Quý Bắc nói nữa nên Tất Tử Hạo tò mò quay sang, thì thấy mắt anh đã nhắm, đúng là đang ngủ.

Chẳng lẽ đêm nay hai người phải ngủ chung giường? Sắc mặt Tất Tử Hạo đen như đất nung, một hồi lâu sau cậu đành tự an ủi. Cũng may tên này không có ngáy pho pho – à không, là ngáy ngủ chứ. Thật ra Phương Quý Bắc ngủ rất im lặng. Nếu không biết sẽ cảm thấy anh chết cũng nên. Tất Tử Hạo nghe nhịp thở nhẹ nhàng và đều đặn của anh thì cũng thấy thiu thiu.

Hôm sau cậu thức dậy thì trên giường đã không có ai. Tất Tử Hạo cuống quít xuống giường nhưng có một cung nữ đã đi tới tươi cười, “Tất xá nhân, hoàng thượng bảo ta đến săn sóc cho ngươi. Ngươi có cần gì cứ sai ta là được.”

Phương Quý Bắc cho hết phần lớn người trong cung ra ngoài, số còn lại thì giữ theo cách phát tiền công hàng tháng. Nhiều năm nay Phương Quý Bắc đã quen tự lo nên tuyệt đối không đành lòng xài chút tiền đó, thế nên anh chưa hề gọi người hầu hạ.

Tất Tử Hạo có thể mường tượng mình bệnh lần này đã khiến Phương Quý Bắc chi khá nhiều tiền. Nhất định tên kia đang thầm đau tiền tiếc của đây.

Cậu không khỏi cười trộm.

Người cung nữ thấy cậu đứng cười thầm thì hốt hoảng hỏi, “Tất xá nhân? Tất xá nhân?”

Tất Tử Hạo vội hoàn hồn, không thể tin bản thân lại vô thức chưng ra cái biểu tình ngu xuẩn thế này. Người cung nữ thấy cậu hồi phục lại thì nói, “Tất xá nhân, ngươi cần gì cứ sai ta làm đi.”

Tất Tử Hạo nghiêm mặt lại, “Ta sợ cô làm không được thôi.” Người cung nữ kia vốn rất lanh lợi nên mau mắn nói, “Xá nhân cứ phân phó, trong cung này có chuyện gì mà tỷ muội chúng ta làm không được…”

Tất Tử Hạo vừa mang giày vừa liếc cung nữ một cái: “Ta muốn đi nhà xí.” Tức thì mặt cung nữ đỏ ửng, không dám ngăn nữa mà để cậu ra ngoài. Tất Tử Hạo ra khỏi tẩm cung rồi thì thầm mắng nhiếc mình sao lại thô tục tới độ này. Cậu sửa sang áo mũ chỉnh tề, rút cuốn sổ lúc nào cũng kè kè bên mình ra rồi đi đến cung Lưu Hi.

οοο

Tới lúc thượng triều thì cung Lưu Hi cũng chẳng hề tĩnh lặng.

Ngồi ở ghế chính giữa đại điện hiển nhiên là vị hoàng đế khác người của Đại Nhạc, Phương Quý Bắc kia. Hơn phân nửa triều đình là tướng sĩ đi theo hắn nên những người ung dung ngồi không theo quy củ chính là họ. Còn bọn cựu quan thần thì ngồi túm tụm trong một góc, cứ chực chờ là sẽ bật dậy quỳ xuống ngay.

Tất Tử Hạo rón rén đi từ cửa hông vào rồi im lặng ngồi trong một góc khuất. Vốn sự tồn tại của quan ghi chú như cậu là không hề gây chú ý, trong hoàn cảnh ồn ào quả thực là người trong suốt không ai thấy.

Ồn ào, phải, tình cảnh trong đại điện là cảnh tượng ồn ào. Ngay cả đám cựu thần luôn coi trọng chừng mực, tuyệt không to tiếng trong triều cũng không kềm chế được kích động.

“Tuyệt đối không được đâu Hoàng thượng. Mấy tên lao dịch bần tiện với tài lẻ gì đó sao có thể đăng lên nơi thanh nhã được!”

“Đúng vậy. Mấy tên làm nghề đó đều là kẻ hạ đẳng mà Hoàng thượng lại muốn cho chúng diện mặt thánh, còn muốn thăng quan nữa? Thánh nhân để ở đâu, Khổng nhân nhịn được sao?”

“…”

Tất Tử Hạo nhếch môi, biết rõ tại sao bọn thần tử đó phản ứng như thế. Lúc cậu viết ý chỉ cho Phương Quý Bắc đã nghĩ động thái này sẽ đắc tội với văn nhân thi sĩ khắp thiên hạ, thế nhưng cậu không hề mở lời nhắc nhở. Còn vị Nhậm Thiên kia chỉ là biết vài ba chữ nên không tính là người đọc sách, tất nhiên hắn sẽ không hiểu được mấu chốt của tập quán xưa nay.

“Đúng là ăn nói tầm xàm!” Cuối cùng Phương Quý Bắc chịu hết nổi, đập tay ghế dựa quát lớn. “Lá trà bất truyền Lĩnh Nam mà các ngươi đang uống là cái gì? Cày bừa gãy gọng không được sửa nhưng vẫn phải sản xuất lương thực cho các ngươi ăn, vậy mà còn bị hỏi chỉ làm ra có bấy nhiêu sao là cái gì? Áo tơ lụa các ngươi đang bận, quần xô gai dân chúng bận là ở đâu dệt ra? Cái khác không nói, căn phòng các ngươi đang ngồi đây không có bị sụp chẳng lẽ nhờ thánh nhân của các ngươi? Tường thành là do các ngươi xây? Binh khí do các ngươi rèn? Đê điều do các ngươi đắp lên? Xe ngựa chạy ngoài đường là do các ngươi làm sao? Các ngươi ngoại trừ giỏi nói hai chữ thánh nhân ra thì làm được cái gì? Một lũ ngu dốt!!”

Tất cả quan đều choáng váng, đương nhiên toàn bộ là đám cựu thần, còn số tân quan thì che miệng cười lén. Cho mấy lão già đó trắng mắt ra, đừng thấy thường ngày Phương soái dễ gần mà muốn giảng đạo sao là giảng. Nói cho cùng thiên hạ này là do bọn ta đổ máu giành được, mấy lão già sắp chết có cơm ăn là phước lắm rồi, còn ở đó nói ba điều bốn chuyện. Coi chừng cái đầu đó.

Phương Quý Bắc thấy đám huynh đệ hí hửng trước đại nạn của người khác thì cũng mở miệng cảnh cáo, “Các ngươi cũng đừng cao hứng. Ta cần những người có khả năng để giúp sức, các ngươi lo về kiếm sách đọc và học thêm mấy chữ đi. Các ngươi đều biết cách ta làm việc, tên nào làm quan mà dám quên gốc gác mình thì đừng trách ta đánh cho rã xương!”

Đám tân quan im bặt ngay, sau đó len lén trừng mắt sang mấy lão thần kia. Cũng do các ngươi hại bọn ta bị mắng!

Chỉ trong chốc lát, những tên cựu thần cơ trí liền xụi lơ mau mắn nhận lỗi, còn một số ương ngạnh thì không dám nói gì. Dù sao đây cũng là ý tưởng do Phương Quý Bắc đưa ra, đợi khi tiến hành thì ngăn cản cũng đâu muộn. Dù sao thiên hạ này vẫn thuộc về văn nho sĩ tử thôi.

Tạm gác lại đề tài đó, ai nấy liền kiếm chuyện khác bàn tiếp. Có kẻ bẩm báo rằng từ khi Phương Quý Bắc đăng cơ đến nay khắp các nơi trời giáng điềm lành, vậy có nên cho phép dân chúng vào kinh dâng điềm lành hay không?

“Dân chúng muốn vào kinh thì cứ vào, sao đi xin làm gì?” Phương Quý Bắc khó hiểu hỏi. “Nhưng điềm lành là cái gì?”

Đương nhiên câu hỏi này làm Tất Tử Hạo đang ghi chép ngầm coi thường, nhưng đại thần trong điện do không biết Phương Quý Bắc bằng cậu nên cứ tưởng anh hỏi điềm lành có cái gì. Thế nên cả bọn nhao nhao trình báo, nào là giếng cạn đột nhiên chảy ra nước, cây khô héo gặp mùa xuân, rồi thì rồng bay trên trời với lại rùa lớn bò ra biển, còn có gì mà hạt thóc to dài túa ra máu với ngựa báu thượng đẳng, ôi thôi đủ thứ hầm bà lằng. Đương nhiên không thể cho hiến mấy cái kể ra đó, nhưng nghe trúng vụ hoa màu hay gà vịt một ngày đẻ hai mươi trứng thì lấy tế được.

Phương Quý Bắc nghe xong thì rất cao hứng, bèn phân phó rằng khi dân chúng vào kinh hãy đem mấy thứ đó cho anh xem.

Dâng điềm lành cho hoàng thượng ngự lãm là chuyện thường tình nên không ai nghĩ có gì kỳ quái. Tất Tử Hạo vừa đặt bút xuống thì cũng hừ khẽ một cái. Bình thường thấy bộ dáng tên đó ngu đần vậy, tới mấy chuyện này cũng đâu có khôn ra nổi.

οοο

Hôm nay lâm triều không có gì vui nên anh cho tan triều sớm. Phương Quý Bắc hơi nhớ Tất Tử Hạo nên quay lại tẩm cung.

“Ủa, người đâu rồi?” Anh chạy về mà không thấy thằng bé luôn điềm đạm kia thì hoảng hốt, quay sang hỏi cung nữ.

Người cung nữ kia cũng không phải ngu ngốc. Tất Tử Hạo nói đi nhà xí mà lâu thế chưa về dĩ nhiên là không ổn. Nhưng bản thân là nữ thì lẽ nào chạy tới nhà xí gọi Tất Tử Hạo sao? Với lại, trong cung không còn bao nhiêu cung nữ và thái giám nhưng chuyện cần làm thì vô số, thế nên cô có muốn tìm cũng không được nên đành chờ Phương Quý Bắc tan triều. “Hoàng thượng, Tất xá nhân… Y… Y nói là đi nhà xí nhưng mãi không thấy tăm hơi đâu…”

Phương Quý Bắc gãi đầu, “Thường ngày đâu thấy thằng nhóc đó có bệnh gì đâu, vậy mà thể trạng yếu quá… Hắn đi bao lâu rồi? Không phải té hố luôn rồi chứ?”

Tất Tử hạo vừa bước vào cửa đã nổi sùng. Có ngươi mới là té hố!

“Hoàng thượng, ta về rồi.” Tất Tử Hạo bước vào phòng hành lễ với Phương Quý Bắc, sau đó quay sang cung nữ kia, “Vị tỷ tỷ này, ta hơi đói bụng, cho ta ăn chút gì được không?” Cung nữ vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn. Phương Quý Bắc kéo cậu bảo nằm lên giường rồi đắp chăn cho mà quên bẵng mình tính hỏi Tất Tử Hạo nãy giờ đi đâu.

Có điều anh suy nghĩ hồi lâu thì rút một thỏi bạc ra đưa cho cậu, “Giờ ngươi còn trẻ mà có bệnh thắt ruột thế này thì về già sẽ không ổn đâu. Đừng có tiếc bạc, đợi khỏe lên chút thì kiếm thái y coi bệnh đi, có biết chưa?”

Tất Tử Hạo đến là choáng váng, thần tình đỏ bừng chẳng biết là tức hay là cáu nữa.

Có ngươi mới bị thắt ruột á!

οοο

Dĩ nhiên Tất Tử Hạo không có đi gặp thái y, mà Phương Quý Bắc cũng không biết câu thành ngữ ‘giấu bệnh thì hay sợ thuốc’ nên cũng không để ý. Anh tập trung hoàn toàn vào chuyện khác.

Giang sơn hiện nay đều nằm trong tay anh, cuộc sống hiện giờ của trăm ngàn người dân đều dựa vào suy nghĩ của anh. Phương Quý Bắc rất tự biết năng lực, nhưng muốn anh giao dân chúng cho bọn thư sinh suốt ngày chỉ biết nói ‘thánh nhân có viết’ thì thật sự anh không làm được.

Cho dù gượng gạo và chỉ có thể sờ soạng đi từng bước một trong đêm, anh cũng muốn tạo ra một đất nước khác hoàn toàn cho dân chúng.

Có điều phải bắt tay từ đâu đây?

Đầu tiên nhất định phải kiếm người. Về phía quân binh thì không cần lo, là anh đánh chiếm được thiên hạ nên mặc kệ bọn tướng quân được tước phong kia thế nào, trên thực tế binh quyền và địa vị họ không qua khỏi hoàng đế là anh. Nhưng nếu nói về người có tài thống trị quốc gia và làm quan tốt thì đúng là ít càng ít hơn. Càng không thể trông cậy vào đám đại thần luôn miệng nói lời nhân nghĩa được. Anh đã gặp qua nhiều tên quan giả mù sa mưa, cũng thấy quá nhiều kẻ tự cho là thanh cao chính trực nhưng lại bất tài nên bị bọn thuộc hạ qua mặt.

“Ta không tin Đại Nhạc nhiều người như vậy mà tìm không ra người tốt sao?” Phương Quý Bắc lẩm bẩm. “Có điều… đi đâu kiếm đây?”

“Muốn tìm kiếm nhân tài đương nhiên phải mở khoa thi rồi.” Tất Tử Hạo ngồi bên cạnh, buông bút xuống nói chen vào. “Hoàng thượng đăng cơ cũng hơn một tháng, chuyện trong triều cũng lắng xuống phần nào nên cũng tới lúc ra ân khoa tuyển trí sĩ rồi.”

“Thi Trạng Nguyên à?” Phương Quý Bắc trầm ngâm,“Có phải chọn ra mấy người như bọn cựu thần kia không? Hình như lão Khổng thi toàn thứ không đúng…”

Nhậm Thiên đứng bên cạnh ngắt lời, “Ta cũng có đi thi hương, rồi thi hội nữa… Ha ha ha…”

“Người là Hoàng thượng mà, muốn thi đề gì thì có thể tự chỉ định.” Tất Tử Hạo nói, “Chẳng phải Hoàng thượng đang rất cần người lành nghề sao? Người có thể thêm nội dung này vào bài thi mà.”

“Ý kiến hay đó!” Phương Quý Bắc hớn hở gật đầu. “Được, lập tức kêu lão Khổng vào đây. Có câu gì đó nói là hoa màu phải đứng nước gì đó mới tốt cho dân, ta trồng trọt bao năm qua nên đề tài đất ruộng thì không khó. Đánh giặc ta cũng rành… Chứ mấy chuyện khác phải nhờ vào lão Khổng thôi. Nếu kiếm được người đọc sách mà cũng biết trị quốc là tốt nhất.”

Phút chốc, Khổng Chi Cao nhận lệnh vào cung ngay. Hắn nghe Phương Quý Bắc phân phó xong thì chỉ trả lời sẽ đi làm ngay, tuyệt không ý kiến gì. Nhưng lúc lui ra ngoài hắn quét mắt qua Tất Tử Hạo, khóe môi cười nhạt, “Tuổi còn trẻ không cần thông minh quá…” Câu này khiến Tất Tử Hạo kinh hãi.

Khổng Chi Cao không phải kẻ ngu dốt là điều đầu tiên Tất Tử Hạo nhận ra. Ấy thế mà, một người sắc sảo như thế lại chịu hỗ trợ cho tên ngốc kia ung dung làm hoàng đế. Nếu bảo hắn có dã tâm thì hình như không giống, nhưng bảo hắn thật sự phục tùng thì cũng chưa tới mức.

Nhưng hẳn Khổng Chi Cao cũng nhận ra ý tưởng này của anh sẽ gây phong ba sóng gió trong triều, thậm chí có rắc rối với đám nho sinh. Hắn không nói gì mà lẳng lặng phụng chỉ làm, có điều vẫn cần cảnh cáo Tất Tử Hạo một câu.



Hoàng cung càng ngày càng giống cái chợ, người loại gì cũng có thể ra vào, thậm chí ở lại cũng được. Phương Quý Bắc tìm đủ loại nhân sĩ, nông dân tay lấm chân bùn cũng có mà thợ rèn tay chân phủ đầy vết phỏng cũng có nốt, còn nhiều hạng người nữa.

Trong tình cảnh như thế làm Tất Tử Hạo không dám đi tứ tung trong cung nữa – Do cậu và Nhậm Thiên thay phiên nhau làm việc nên thỉnh thoảng cậu cũng đi tản bộ trong cung. Nhưng hiện giờ…

“Cô nương, mỗ thấy hoa lan này xứng với cô lắm, cô cài lên đi!”

…Tới nữa rồi.

“Thứ nhất, ta không phải cô nương. Thứ hai, đóa hoa lan đó trị giá ít nhất cũng nghìn vàng. Nếu ngươi dám hái xuống thì lo chuẩn bị tiền để lại cho vợ đi!”

Thật muốn giết người mà…

Để mình không bị quấy rầy hay hiểu lầm nên Tất Tử Hạo tận lực không đi ra ngoài, cứ phòng thủ ở ngự thư phòng nhìn Phương Quý Bắc xử lý nội vụ.

“Ây da? Điềm lành tới rồi à?” Anh vừa nghe đọc tấu chương thì hí hởn. “Cho họ vào cung mau, ta muốn coi…” Hoàng thượng ra lệnh nên tự nhiên ở dưới không dám chậm trễ. Phần đông là những động thực vật kỳ quái được đem vào cung nên cả đoàn người cứ thế rồng rắn nháo nhào.

Nhưng mấy thứ đó tới rồi, Phương Quý Bắc đến là choáng váng.

“Cái này… là thứ hạt thóc bự như bắp mà họ nói sao?” Phương Quý Bắc tức giận cầm một bó lúa vàng óng. “Các ngươi thôi cái trò này đi, sao bọn chúng dám làm vậy? Bông lúa bên trong đã bị nấu chín trong khi lớp vỏ ngoài lại không nứt ra là sao!?”

“Cái gì mà dưa hấu to? Tưởng buộc một chùm lại thì ta không nhìn ra sao?”

Phương Quý Bắc ngồi xem hết ngựa nhuộm màu gì đó, gà trống cắt mao với một đống cổ quái xong thì chịu hết nổi liền tống hết mớ hổ lốn đó ra ngoài rồi ngồi tự mình buồn bực.

“Hoàng thượng, người nên dụng thiện đi.” Ai cũng sợ sệt không dám tiến lên, chỉ có Tất Tử Hạo không sợ mà lên tiếng mời anh dùng bữa. Phương Quý Bắc thấy cậu thì sắc mặt cũng dịu lại. Anh ỉu xìu nói, “Tiểu Tất, ngươi nói coi, sao bọn họ lại lặn lội tới đây đùa giỡn ta chứ?”

Tất Tử Hạo mỉm cười, “Chẳng phải điềm lành là thế sao? Dân chúng tin là có nên tạo ra điềm lành. Nếu Hoàng thượng sẵn lòng thì người cũng sẽ tin chúng là thật.”

“Rốt cuộc điềm lành là ý giỡn gì chứ?” Cuối cùng Phương Quý Bắc phát hiện có thể mình đã hiểu sai.

“Hoàng thượng đăng cơ là thuận ý trời nên trời mới giáng điềm lành.” Tất Tử Hạo nói thế mà vẻ mặt Phương Quý Bắc vẫn nghệt ra. Cậu bèn hỏi, “Hoàng thượng muốn nghe thần nói thật hay là…”

“Đương nhiên là nói thật.” Phương Quý Bắc nói. “Ta nói biết bao lần rồi, ngươi không cần sợ ta. Bình thường cứ xưng hô ta với ngươi là được, không cần gọi rườm rà.”

“Vì hoàng đế sinh ra thuận theo ý trời, thế nên sẽ có dấu hiệu từ trời để minh chứng hoàng đế thuận thiên mệnh.” Tất Tử Hạo dợm cười lạnh. “Nếu trời không làm, vậy thì quan phủ và dân chúng tự tạo ra. Dù sao sẽ không ai thừa nhận chuyện điềm lành là thật hay là giả. Người ngu thì muốn tin chúng là thật và muốn được khen thưởng, quan phủ thì lấy lòng hoàng đế, còn hoàng đế thì thuận theo thiên mệnh. Ai cũng có lợi, không phải sao?”

Phương Quý Bắc đập mạnh xuống bàn khiến tay anh đau nhói. “Ta còn tưởng…” Khuôn mặt giận dữ của anh dần nhếch cười nhạo mình. “Ta còn tưởng họ nói mấy chuyện tốt lành như lương thực tăng nhiều hơn, trái dưa lớn giống hơn hay ngựa được lai giống tốt… Thì ra tất cả đều là gạt ta? Ta lại vì mấy thứ này mà lãng phí tiền bạc cho họ vào cung sao?”

Tất Tử Hạo hơi ngỡ ngàng, lúc sau thì thuận miệng hỏi, “Theo lệ thường, địa phương sẽ chi bạc cho dân chúng vào cung dâng điềm lành… Không ngờ là bạc của quốc khố sao?”

Phương Quý Bắc thấy điên cả người, anh khó khăn lắm mới dằn được cơn bức xúc muốn rút kiếm chém tứ tung – Đồ vật trong cung toàn là thứ đắt giá, không thể giận cá chém thớt lãng phí vậy – Anh ngẫm nghĩ một hồi vẫn thấy tức nên chạy một mạch về tẩm cung.

“Hoàng thượng, bữa tối—” Tất cả đồng thanh mở miệng nhưng đều chậm một bước. Nhậm Thiên là thủ hạ thường xuyên theo cạnh Phương Quý Bắc nên đã quá quen, chỉ khoát tay, “Không cần đâu, phần nhiều đêm nay Hoàng thượng sẽ không ra lại đâu, chắc cũng đói chút thôi. Các ngươi cứ dọn cơm vào đi, ngày mai Hoàng thượng sẽ ăn thôi.”

Những người khác lui xuống rồi, Tất Tử Hạo mới khẽ giật tay áo Nhậm Thiên, “Hoàng thượng… sẽ không vì chuyện tiết kiệm tiền mà…”

Nhậm Thiên nghiêm túc gật đầu, “Phải rồi, ngươi cũng ngủ ở tẩm cung mà? Buổi tối ngươi khuyên Hoàng thượng, nếu có đau lòng thì cứ phạt mấy tên kia, đừng làm khó dễ bản thân làm chi.”

Tất Tử Hạo hơi hốt hoảng liền gật đầu.