Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau

Chương 6




6. Chương 6:

Những hồn ma mở một buổi họp bên trong nghĩa trang, Chân Mỹ Lệ là người bị xét xử nên đứng ở trung tâm. Cô tìm được mộ nhỏ của mình, ngồi bẹp lên trên đó, cảm giác ngồi trên hủ tro cốt của chính mình, thật sự …… Rất buồn cười a, ha ha ha ha ha ~~~~

“Vậy mà cô còn cười được! Cô có biết bọn tôi ghen ghét nhiều thế nào không, có biết bọn tôi thương tâm cỡ nào?!” Ma A ô ô khóc lên.

“Vậy thì liên quan gì tới tôi, là phía trên làm tôi sống lại mà”. Chân Mỹ Lệ vô tội nói.

“Cho nên là? là do cô nhục mạ ông trời, nên được sống lại sao?” Ma C nghi hoặc.

Chân Mỹ Lệ gật gật đầu, những hồn ma lại thì thào.

Sau đó ma D lập tức nhảy lên nấm mồ, chỉ tay lên trời chửi ầm lên: “Ông là kẻ khốn kiếp! Là đồ chó con!!!!!”

Bà Cốt tức giận không thể nhịn được, tát ma D một cái té xuống đất, “Điên rồi sao?! Muốn xuống địa ngục thì nói thẳng đi, bà đây đưa mày đi!!!!!”

Ma D cực kỳ ủy khuất, nằm trên mặt đất lăn lộn qua lại khóc la om sòm.

“Một người lớn tướng như này rồi còn khóc sướt mướt như vậy mà coi được sao?! Còn thể thống gì sao?!” Bà Cốt nổi giận quát. “Đây là an bày của ông trời, các người có dị nghị gì thì tự đi mà hỏi ý tứ của ông trời là gì! Cô ấy phải tiếp thu xét xử, các người không được quấy phá cô ấy, có hiểu không? Hiểu chưa hả?!”

Những hồn ma sợ hãi uy quyền, rõ ràng là không dám kháng nghị nhưng cũng không muốn tản đi.

Bà Cốt thực sự rất bực, một cái Chân Mỹ Lệ còn chưa đủ sao, những hồn ma này cũng muốn xen vào tới xem chuyện cười sao?! Cô lấy lục lạc ra lắc một cái, những hồn ma hãi hùng khiếp vía nhanh chóng bay đi mất.

“Làm ma, thì bọn họ ai cũng có điều nuối tiếc. Bọn họ cũng rất tội nghiệp, cô đừng để ý”. Bà Cốt thở dài, con người vốn dĩ là tiện, khi chết rồi mới biết hối hận vì sao không biết quý trọng những ngày trong quá khứ của mình.

“Ừa, tôi biết rồi”. Chân Mỹ Lệ cũng hiểu được mà, cô cũng làm hồn ma được 5 năm, cô cũng từng bất an, cũng khổ sở, cũng hối hận. Nhưng mà cô may mắn được sống lại một lần nữa, được hoàn thành tâm nguyện của chính mình, mà những hồn ma đó, cũng chỉ có thể hối hận đi tiếp con đường của chính họ.

Bọn họ không cam lòng cùng ghen ghét, Chân Mỹ Lệ là hiểu được.

“Vậy bây giờ cô định làm gì? Có thể tìm lại được thân phận của mình hay không?” Bà Cốt hơi lo lắng, chỉ có vỏn vẹn 49 ngày, mà bây giờ còn dư lại 47 ngày mà thôi.

“Có thể.” Chân Mỹ Lệ vỗ vỗ mặt, tự cổ vũ bản thân, cô nhất định sẽ làm được! Cô nhất định phải sống lại!! Fighting!!!!!

……

Chân Mỹ Lệ ngồi trên ghế đẩu ven đường đợi xe buýt, lúc cô bắt xe lại đây đã xài hết toàn bộ tiền mặt trên người rồi.

“Hời! Hơn một trăm tệ lận đó, tại sao mình lại bắt taxi chứ!” Chân Mỹ Lệ quơ quơ chân, thật là bực bội mà, đáng lẽ mình nên tiết kiệm một chút mới đúng.

“The day~~~”

Chuông điện thoại vang lên, Chân Mỹ Lệ nhìn cuộc gọi đến, sợ tới mức run rẩy, sao lúc này cha mẹ Chân Mỹ Lệ lại gọi tới vậy trời!

A! Thật là phiền! Nhưng mà mẹ điện thoại cho con gái không phải là chuyện bình thường sao?! Nhưng vẫn phiền!

Tiếng chuông ngừng vang, Chân Mỹ Lệ nhìn chằm màn hình một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhấn gọi lại cho mẹ Chân Mỹ Lệ.

Đầu kia điện thoại rõ ràng là giật mình, giọng nói đều kích động, “Mỹ Lệ, gần đây con có khỏe không?”

“A…… Mẹ, con khá tốt, mẹ không cần lo lắng.”

“Thật à, vậy thì tốt quá.”

“Đưa tôi nghe với, con gái của tôi cũng nhớ cha của nó!”

“Ông đừng có ồn ào. Con gái à, Cha của con muốn nói chuyện với con”. Mẹ Chân thì thào dặn dò cha Chân, “Ông nhanh lên, chỉ được nói một câu thôi đó!”

Đầu dây bên kia cha Chân liên tục nói ừ, quan tâm hỏi cô: “Mỹ Lệ, con còn đủ tiền xài không? Cha đã gửi tiền sinh hoạt tháng sau cho con rồi đó, con có nhận được chưa?”

“Cha, tiền nhiều quá, con xài không hết đâu”. Thật sự quá nhiều, lần đầu tiên cô nhận được nhiều tiền như vậy, Chân Mỹ Lệ có cảm thấy không dám xài.

“Không nhiều, không nhiều lắm đâu, con gái à, con phải ăn nhiều một chút, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng có tiết kiệm!”

“Nhanh lên, nhanh lên, đến lượt tôi!” Mẹ Chân thúc giục.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chân Mỹ Lệ mới phát hiện, thì ra nguyên thân Chân Mỹ Lệ cũng không có thân thiết với cha mẹ mình cho lắm.

Có lẽ cô là đứa trẻ vốn dĩ không nên được sinh ra đi, rõ ràng đối với những người xung quanh khá là thờ ơ, nhưng vẫn có liên lạc, dù cô chết đi, cũng sẽ có người vướng bận cô.

Cô sờ sờ lồng ngực, trái tim cô nơi đó ấm áp và đập mạnh mẽ, “Chân Mỹ Lệ, tôi sẽ thay cô sống thật tốt! Cho nên, các người đều xuất hiện đi”.

“Bị phát hiện rồi.” Dì Bạch núp ở phía sau biển báo bay ra tới, bên cạnh còn có chú Bạch.

“Đúng vậy, biển báo nhỏ như vậy, hai người lại to như vậy, sao con có thể không nhìn thấy được”. Chân Mỹ Lệ thở dài, bất lực nói, “Nói đi, có chuyện gì”.

Dì Bạch kinh hỉ, vội vàng mở miệng định nói lại bị Chân Mỹ Lệ đột nhiên chặn họng.

“Nhưng mà con nói trước, chỉ được một cái yêu cầu, con chỉ giúp chỉ một cái yêu cầu mà thôi! Chân Mỹ Lệ giơ một ngón tay kiên định nói.

Năng lực của cô cũng có hạn, cô cũng hy vọng có thể giúp đỡ người khác, nhưng mà, cô cũng có việc quan trọng cần phải làm mà.

“Được được được!” dì Bạch gật đầu liên tục, chỉ cần thỏa mãn một nguyện vọng là được, bà liền không còn gì hối tiếc nữa, “Vậy chúng ta đi thôi!”.

Cho nên, đây là có tình toán hết rồi sao? Chân Mỹ Lệ cảm thấy, cô bị lừa.

……

Chân Mỹ Lệ quét mã QR cho tài xế, a, tại sao cô lại tốn hơn một trăm tệ bắt taxi lại đây vậy hả! Đau thịt quá……

“Cái này có thể trả lại cho con sao?”

“Dì có tiền âm phủ, con có muốn không?”

“……”

“Thôi mà, nể tình con ăn tế phẩm của chúng ta nhiều năm như vậy, không cần phải tính toán này kia đi ha!”

Chân Mỹ Lệ hơi mở miệng, á khẩu, ăn người miệng mềm, câu này quả là chân lý.

Nhưng mà vừa mở cửa nhà ra, cô liền hết hồn.

“Đây là nơi người sống sao?! Chuồng heo còn sạch hơn nữa đó!”, Trời ạ, nhà toàn rác, trên bàn đầy hộp thức ăn nhanh, bồn nước chất đầy chén đũa, sắp chất thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi!

“Trong đây có côn trùng không vậy!”

“Sao có thể! Tuyệt đối không có côn trùng!” Chú Bạch lập tức phủ nhận.

Chân Mỹ Lệ bước một bước đi tới, “Đây là cái gì vậy? Con gián!”

“……”

“Sao không thuê người dọn dẹp vậy?”

“Bọn họ chỉ có thể kiên trì một tuần thôi!”

“Trời ơi, một ngày thôi con cũng không kiên trì nổi luôn đó.” Chân Mỹ Lệ cảm thấy đau khổ, đây là trai đẹp mà Quả Quả tâm tâm niệm niệm sao? Bề ngoài ngăn nắp sạch sẽ, về nhà liền thành như thế này sao? Má nó! Trai đẹp như này cô tuyệt đối không cần!

“Cái này, ừm…… Giúp chúng ta đi!” Dì Bạch và chú Bạch nhìn Chân Mỹ Lệ van xin, “Con trai của chúng ta rất lâu rồi không có ăn qua cơm nhà nấu. Chúng ta không hy vọng có thể sống lại, chỉ hy vọng con của mình có thể ăn một bữa cơm nóng hổi, giống như bao con cái nhà người khác”.

Bầu không khí đột nhiên trở nên u buồn là chuyện như thế nào vậy, Chân Mỹ Lệ có chút tự trách, tại sao mình lại làm ma đau buồn như vậy nhỉ.

Chân Mỹ Lệ xắn tay áo, “Vậy bắt đầu từ việc quét nhà đi.”

“Ô, con của hai người không phải là con trai sao? sao lại có hình con gái?”

“Đây là con gái Y Y của chúng ta, con trai của chúng ta không thích chụp hình, trong nhà hầu như không có hình của nó đâu. Chậc, rõ ràng lớn lên đẹp trai như vậy, thiệt tình”. Dì Bạch đi tới ảnh của Y Y hôn một cái, rất là vui vẻ.

“Cái này, cái này, dưa leo phải xắt dày một chút, con trai dì không thích quá mỏng. Cái này, cái này, hành tây xắt nhỏ một chút, con gái dì không thích mùi hành tây quá nồng”. Dì Bạch tiếp tục chỉ huy “Phải khuấy từ từ, không thể khuấy đại như vậy được!”

Chân Mỹ Lệ dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, ôi, củ hành tây này cay mắt quá đi, “Dì Bạch, dì từ từ, không cần gấp gáp có được không”.

“Nhanh, nhanh trở mình cái này! Lâu quá sẽ không ngon!”

Chân Mỹ Lệ tuyệt vọng không nói nên lời, vì sao cô lại tốt bụng giúp người khác chứ, vì sao cô phải làm giúp việc cho người khác chứ?!

Chân Mỹ Lệ mệt mỏi ngã xuống sô pha, toàn thân rã rời, trước giờ cô chưa bao giờ mệt tới vậy.

“Dĩnh Dĩnh, trong tủ lạnh ở nhà bếp có đồ uống, con có muốn uống một chút không?”

“Không cần……” Nàng không muốn động đậy.

“Con vất vả rồi, nhìn xem phòng đã sạch sẽ biết bao!”

“Cửa phòng mở, nhanh!” Chú Bạch sợ hãi hét lên.

Cái gì? Chân Mỹ Lệ điên rồi, không phải nói là không có ai trở về sao? Sao nhanh vậy đã về rồi!

Chân Mỹ Lệ nhanh chóng trốn vào tủ quần áo, rõ ràng là tới làm vệ sinh, tại sao còn phải trốn!

“Anh, để giày đàng hoàng lại có được không vậy!” Lư Y Y đem giày Lư Nhất Bạch để lại ngay ngắn rồi mới vào phòng.

“Dù sao ngày mai cũng mang nữa, kệ nó đi”. Lư Nhất Bạch cởi ba lô ra ném xuống đất, nhìn phòng óc sạch sẽ không thể tin vào mắt mình.

“Ủa? Anh, anh thuê giúp việc mới hả?” Người giúp việc trước vừa mới đi, người mới liền tới, đúng là không có giúp việc là không sống được mà. Tại sao cô lại có ông anh trai như vậy.

“Anh có thuê hay không em không biết sao? Cái con bé này, cũng chỉ biết dọn mỗi phòng mình, không thể tiện tay dọn bên ngoài một chút luôn được sao?”

“Một người chính phòng mình còn không động tay dọn dẹp mà không biết xấu hổ đi quở trách người khác sao!” Lư Y Y chạy thẳng vào nhà bếp, “Thơm quá! Em ăn đây”.

“Món này ngon quá.” Lư Nhất Bạch gắp một miếng, thật sự quá là ngon.

“Có hương vị mẹ nấu.” Lư Y Y đỏ mắt, lâu lắm rồi cô không được ăn đồ ăn mẹ nấu. Cô nhìn bốn phía xung quanh, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Đúng vậy……” Người giúp việc hôm nay thật sự được, ít ra làm đồ ăn rất ngon, “Có lẽ là người ông nội đưa tới, anh sẽ hỏi lại, lúc đó sẽ thuê người này làm chính thức luôn”.

Lư Nhất Bạch sờ sờ đầu Y Y, cũng cúi đầu tiếp tục ăn.

Bọn họ ăn nhiều cơm hộp như vậy, có nằm mơ cũng hy vọng được ăn cơm nhà nấu, còn có hương vị của mẹ nấu nữa.

“Tối hôm nay anh có công tác, anh đi trước, em ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập”.

Cửa đóng lại, Chân Mỹ Lệ trốn trong tủ quần áo sắp chịu đựng hết nổi rồi, lập tức muốn lao ra ngoài, bị dì Bạch ấn đầu đè trở lại, “Con gái dì còn ở nhà!”.

Chân Mỹ Lệ muốn khóc, cô chỉ vào thời gian trên di động vội vàng nói: “Sắp đóng cổng! Sắp đống cổng rồi!!!”

Ký túc xá mà đóng cửa thì cô ngủ ở đâu bây giờ?!!!!

“Mau mau, Y Y ra ngoài, tranh thủ chạy ra mau.” Chú Bạnh đứng ngoài cửa la lên.

Chân Mỹ Lệ không dám chần chờ, lập tức xông ra ngoài.

Lư Y Y ở bên đường uống sữa bò, nhìn thấy Chân Mỹ Lệ xông ra khỏi nhà, cô nấc cục một cái, xoay người trở về nhà.