Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 42: 42: Bộ Đồ Ngủ Mặc Tạm





Viên Tịch mở tủ quần áo ở phòng ngủ ra, vì trước đó có thói quen thường xuyên dọn dẹp và thích sạch sẽ nên căn phòng cô cũng không quá bừa bộn.

Lục tung cả tủ quần áo nhưng không thấy bộ đồ phù hợp với Yến Huân, cô nhăn mày.
- Ngay cả một cái áo thun màu đen cũng không có, trước đây cứ nghĩ mặc theo những gì mình thích là được, nhưng không ngờ cái hại nó xuất hiện rồi.
Trước đây và bây giờ Viên Tịch đều rất thích phong cách trẻ trung thiếu nữ, mấy bộ đồ chữ nghĩa in hình vớ vẩn gì đó cô đều vứt hết, những chiếc áo màu hồng, tím, xanh non đều được Viên Tịch chất đầy cả tủ.
Trên mặt áo toàn in hình Hello Kitty, mèo máy Doraemon hay hình chibi bánh bèo, không nói đến nam, ngay cả các bạn nữ theo phóng cách mạnh mẽ cũng không thể mặc nổi đồ của Viên Tịch.
Thật ra quần áo và tính cách của cô là hai thứ trái ngược, Viên Tịch không phải mấy cô gái bánh bèo thích làm nũng, nhưng không hiểu sao cô lại thích những bộ trang phục sến súa.
Một lúc sau cô lôi một bộ quần áo pijama họa tiết caro đen trắng ra trước mặt, cái này thì cả nam và nữ đều mặc được, có vẻ yên tâm hơn rồi.
- Tuy hơi hướng nữ một chút nhưng anh ta ở trong nhà mình, có đi ra ngoài đường đâu, hơn nữa giới tính thật của tên khốn đó mình biết thừa, chắc sẽ không sao đâu.

Nếu có khách vào nhà mình chơi thì coi như anh ta xui thôi.

- Viên Tịch, đưa quần áo cho anh.
Nghe tiếng nói của Yến Huân từ nhà tắm vọng ra, Viên Tịch vội vã cầm lấy bộ đồ ngủ kia bước đến gần cửa nhà tắm.

Nghĩ đến việc Yến Huân không mặc đồ, trên người không một mảnh vải, đầu óc cô thấm nhuần đen tối.
Viên Tịch gõ vào cánh cửa, ngay lập tức cánh cửa nhà tắm mở ra một kẽ hở, cô vội lấy tay mình che mắt, đầu ngoảnh ra ngoài, chỉ riêng cánh tay cầm bộ quần áo pijama đưa vào trong.
Yến Huân nhếch miệng cười, anh không cầm vội, giọng điệu đột nhiên trở nên ranh mãnh.
- Anh là khách đến nhà, em đưa đồ cho anh mà quay mặt đi có phải bất lịch sự không ? Quay mặt lại đây.
- Anh là đồ biến thái à, cầm nhanh đi, tiếp tục kì kèo thì đừng trách tôi độc ác.

Tất nhiên Viên Tịch không quay đầu nhìn anh, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, cánh tay cũng dần mỏi đi.

Cô chưa đánh anh là may rồi, ở đó mà trêu với chọc.

Yến Huân cầm lấy cánh tay cô, Viên Tịch lập tức vùng vẫy, cô luôn miệng chửi rủa anh như kẻ biến thái trong khi anh chỉ làm ở mức nắm tay.
Nếu là kẻ khác nói chuyện với trùm trường như vậy sẽ không còn có cơ hội lành lặn đứng ở đây, cô là quyền ưu tiên duy nhất của anh ta rồi.

Đôi môi đáng yêu kia liên tục thốt ra những lời lẽ thô tục, ấy vậy mà Yến Huân không giận, ngược lại còn cảm thấy khá đanh đá, rất hợp gu anh.
- Bỏ tay tôi ra cái tên khốn này, anh đang không mặc đồ đó, bỏ tay ra trước khi tôi đấm nát mặt anh...!Yến Huân có nghe tôi nói không ? Đồ biến thái, đồ bệnh hoạn bỏ tay tôi ra...
- Anh đang rất bình thường với em.
- Bình thường cái con khỉ, thì ra anh giả vờ trong sáng nhưng thực chất dáng vẻ tôi thấy không phải là con người thật của anh, tốt nhất là biến ra khỏi nhà tôi rồi đến bệnh viện tâm thần đi khám đi.
Anh lấy bộ quần áo trên cánh tay cô sau đó thả tay ra, ngay lập tức Viên Tịch chạy như bay ra khỏi nơi quái quỷ đó, đi vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.

Cẩn thận đến mức cầm theo bình xịt hơi cay ở bên người để phòng thân.
Thay đồ xong Yến Huân ra chỗ bồn rửa mặt, nơi có tấm kính để soi gương, bộ đồ của Viên Tịch xem như tạm được, phía trước rất rất ổn nhưng khi anh quay người sau, khuôn mặt Yến Huân chợt xụ xuống.
- Đây là cái gì ?
Ngay tấm lưng trên vạt áo, một chú thỏ con cùng với đôi tai thỏ không được in mà được thêu ngay bên trên.

Chỉ cần lắc nhẹ người, hai chiếc tai thỏ màu hồng kia lại lắc lư, thật hết nói nổi.