Vào một buổi sáng đẹp trời, không khí hơi se lạnh những giọt sương long lanh đong đưa trên những chiếc lá. Ánh mặt trời lấp ló qua khe cửa, vô tình xuyên qua rọi vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy và Soengjin.
‘’ Ưm…’’ Lấy tay che ánh nắng chói chang rồi cô ấy khẽ nghiêng mình qua một bên. Dù trời mặt trời đã lên cao nhưng cô ấy không chịu ra khỏi chiếc giường đầy êm ái và lãng mạn đó.
Cứ lăn qua lăn lại được một lúc khá lâu, cũng không thể chợp mắt được nữa nên đành thoát khỏi giấc mơ êm đẹp ban nãy:’’ Thật tình là mình vẫn còn muốn nằm nữa mà! ‘’
Trong lòng cô ấy đang gào thét một cách khó chịu.
‘’ Oáp…” Lâm Hy ngáp ngắn ngáp dài thì bõng nhiên...
[•••]
"" TRỜI ĐẤT ƠI!! BỚ NGƯỜI TA!! "
Soengjin nghe tiếng ồn bật dậy, thì thấy người Yuna như hóa đá, không cử động không nhúc nhích.
"" Ê! Mới sáng sớm mà la như...hay là hôm qua tôi làm hơi quá đà! ""
Cô đưa đôi mắt lạnh thoáng nhìn qua khuôn mặt đang phởn của cậu ta, cắn môi nghiến răng mà nói:"" Tới...tháng rồi! ""
"" Tới tháng gì? ""
Hai má cô tự giác đỏ cả lên. Cô liền đưa ngón tay chỉ xuống nệm. Soengjin nhìn theo thì thấy một vệt đỏ đang loang trên nệm. Sững sờ tròn cả mắt...
"" Chuyện này...à ừm...cậu có cần tôi giúp gì không?"" Cậu ấy gãi đầu, miệng cứ lắp ba lắp bắp.
Nhìn thấy Soengjin như muốn sáp lại gần mình, theo phản xạ giơ tay lên làm động tác ""STOP":"" Chuyện này...cậu không cần làm gì đâu...để tự tôi lo...""Vẻ mặt căng thẳng, liên tục nói cà lăm.
Cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc thật lâu, Không chịu được nữa, Soengjin liền lấy áo mình quấn nửa người dưới lại rồi nhấc bổng Yuna đi vào phòng tắm:""Tắm rửa sạch sẽ, đừng để có vi khuẩn mà sinh bệnh! "".
Yuna khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:"" Cậu đóng cửa lại cho tôi đi "".
Cậu ấy quay người lại, nở một nụ cười ẩn sâu vẻ nham hiểm, tà mị. Đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới:""Cả người cậu từ đầu đến chân tôi dều thưởng thức cả rồi, mở cửa cũng đâu có sao, cậu ngại à!""
Cục xà bông từ trong phòng tắm chợt bay ra ngoài với vận tốc ánh sáng "" Bốp! "" Một phát trúng tâm,văng thẳng vô trán cậu ta.
Cậu ấy cắn chặt môi, mặt đầy vẻ tức giận, thêm cái trán đang ửng đỏ. Thật là buồn cười!
Không thèm phản kháng một lời, liền đóng cửa nhà tắm lại, xoay người ngồi trở lại vào chiếc ghế sô pha gần đó. Thở phào một cái rồi chậm rãi nói:""Đồ ăn tôi mua về rồi, tôi phải xuống hâm lại cho nóng. Tắm xong rồi xuống bếp mà ăn, sáng giờ cậu chưa có gì lót dạ, không tốt cho sức khỏe! ""
Âm thanh từ trong nhà tắm vang vọng truyền ra bên ngoài:""ừm, tôi biết rồi! ""
[....]
Tắm rửa đã xong, Yuna quên lấy đồ phải quấn khăn tạm, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài. Vừa mới bước ra cậu ấy liền nhào tới mạnh bạo đẩy cô ấy xuống giường. Soengjin quay sang để cô ấy dưới thân mình, Cúi thấp đầu xuống, mặt sát mặt chỉ cách nhau hai milimet. Hơi thở của cậu ấy có phần gấp gáp.
"" Đồ đâu sao không mặc vào? ""
"" À...đồ để trong tủ, vội đi tắm nên quên lấy...! ""
Thoáng nhìn khuôn mặt có đường cong hoàn hảo và mái tóc đẫm ướt, đôi môi hồng hào căng mọng, đôi mắt long lanh có chút mơ màng, dáng vẻ quyến rũ trên giường dù bất kể trong hoàn cảnh nào cũng dễ khiêu khích người khác...
"" Chậc...Đừng mời gọi người ta tới ăn nữa được không hả? Soengjin... mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, đừng manh động. Manh động sẽ có chuyện không hay xảy ra...như hôm bữa! "" Tiếng lòng của người con trai khổ sở chịu đựng trước người bạn gái đang vang vọng đến tận trời xanh.
Yuna khẽ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt vừa đỏ ứng vừa bối rối của cậu ta, thật là khôi hài, muốn nhịn cũng không được, muốn nín cũng không xong đành cô ôm bụng bật tiếng cười.
"" ha ha ha... cái mặt cậu...nhìn kìa....há há há "" Tay đập đập vào nệm, chân cũng theo nhịp mà đạp theo
"" Nhìn mặt tôi vui lắm à! "" Cậu ta cười cứng ngắc dường như không có cảm xúc gì trên mặt.
Đùa gì thì đùa, nói gì thì nói nhưng quan trọng vẫn phải vào vấn đề chính vì thời gian Soengjin ở trong căn biệt thự chỉ còn chưa đến một ngày. Việc này đối với Yuna nghe thì dễ, có thể hoàn thành nhưng còn Soengjin... hiển nhiên cậu ấy là con trai nên điều này cũng là một chuyện gây khó để thực hiện.
"" E hèm, mình cần vào vấn đề chính. Nhưng mà nghe xong rồi thì đừng buồn nhé! "" Mặt cô nghiêm lại
"" Ừm! ""
"" Chuyện cậu rời nhà tôi thì cậu biêt rồi nhưng có chuyện này....Cậu đừng đụng vào cơ thể mình nữa được không? Ý tớ là không phải cấm chuyện hôn, ôm, nắm tay gì đâu mà là...chuyện đó...Tại vì, ba mẹ tôi là người cực kì khó khăn, không muốn tôi tiếp xúc với trai lạ và muốn giữ cho tôi "" trong trắng "" nhưng mà cậu đã....Còn nữa là chuyện thi cử, tôi muốn chỉ tập trung thi cuối cấp và vào trường đại học, tôi không muốn vì mấy chuyện này mà sao nhãng đi việc học hành...""
Mặt Soengjin bỗng chốc như mây đen kéo đến, cảm thấy thật bất lực và không còn gì để diễn tả, chỉ biết thở dài.
"" Yuna, cậu nghĩ tôi tự động kiềm chế bản thân nổi trong suốt thời gian dài là ba năm trời, 1095 ngày sao? Đối với một người con gái như cậu thì việc này...""
Cậu tính nhẩm nhanh đến vậy sao?
Cô ấy nhếch nhẹ khóe môi, nhẹ nhàng cười :"" Không sao...Tôi chắc chắn cậu sẽ làm được! Nếu yêu tôi thì hãy thưc hiên đi! "".
Tình cảnh cấp bách kiểu này thì chỉ biết đồng ý thôi chứ có thể làm gì được nữa, hết cách rồi! Ba năm thôi, rồi cả hai sẽ lại trở về bên nhau như lúc trước! Soengjin, tôi hiểu rõ cảm giác của cậu ngay lúc này mà!
[....]
Soengjin rơi vào hố trầm mặc vài giây, hít một hơi khí oxi thật sâu...Lấy lại được bình tĩnh và đưa ra quyết định:
"" Được, nhưng làm ơn học nhanh giùm tôi cái ""
Vì sức chịu đựng của một người con trai đối với người con gái mà họ yêu thì nó có giới hạn. Ai cũng vậy cả thôi. Ba năm = 1095 ngày. E là hơi khó....Haizz