Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám




Lẽ nào sau khi biến thành mèo thì não của em cũng đồng thời nhỏ đi theo thể tích của em sao?

Mặt Lý Khoa đen lại khi nhìn thấy ba chữ này còn được cho thêm một dấu chấm câu, sau đó, bụng anh réo lên ùng ục.

Lương tâm của Lý Khoa trỗi dậy thì mới nhớ tới cô bạn gái mèo của mình còn chưa ăn cơm mà chỉ mới uống một nắp bình nước.

Trước đây, boss mèo rất thích ăn thức ăn cho mèo, cũng rất thích ăn đồ hộp, cá khô, mực khô, xúc xích cá hồi, cũng không chê ức gà luộc mà Lý Khoa làm. Thế nhưng, hiện giờ nên cho cô bạn gái đã biến thành mèo ăn gì đây?

Thận của mèo nhỏ, chức năng giải độc kém, ăn mặn nhiều có khả năng làm cho thận bị suy kiệt, lại không thể ăn cay, cũng không thể ăn quá nhiều dầu, cũng không được uống sữa bò. Ngay cả mấy món bánh ngọt mà tiểu sư muội thích ăn kia cũng không thể đụng tới.

Thế nên... thịt ức gà luộc cho thêm gia vị phải làm thế nào?

Gà... gà luộc?

Bởi vô cùng quen thuộc với lối tư duy của bạn trai mình nên cô mèo giơ đệm thịt hoa mai lên che khuôn mặt mèo Garfield có mắt mũi trên một mặt phẳng của mình, đôi mắt tròn xoe như đang lộ ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Trong suy nghĩ của Lý Khoa vẫn đang băn khoăn giữa thức ăn cho mèo, thịt ức gà và thịt ức gà luộc cho thêm gia vị. Còn cô bạn gái đã biến thành mèo đang ngồi trên ghế sô pha vô cùng hiểu Lý Khoa, sau khi bụng cô réo ục ục vài tiếng thì không thể nhịn nổi nữa.

Cô mèo với hai chân sau vẫn duy trì tư thế đứng thẳng để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể chợt bước chân trái về phía trước một bước, sau đó cô dùng một tư thế đối với mèo mà nói thì vô cùng tao nhã mà ngã thẳng xuống thảm trải sàn. Trong mắt của quan dọn phân thì đó là một tư thế ngã sấp mặt rất đẹp mắt.

Vốn đã quen boss nhà mình nhảy nhót đi lại mà cũng có thể tự ngã lăn lông lốc nên Lý Khoa bày tỏ hoàn toàn không thấy có gì đáng kinh ngạc. Một tay anh đỡ lấy cô mèo vì bị ngã sấp mặt mà cả người cứng đờ ra, một tay đỡ mông của cô mèo ôm lên.

“Đau không?”

“...”

Cả người cô mèo cứng đờ hồi lâu mãi không ừ hử gì, lòng bàn tay Lý Khoa đụng vào mông cô mèo, không nặng không nhẹ mà vuốt ve mấy cái rồi lại hỏi: “Còn đau không?”

Đồng tử trợn tròn, cái tai nhọn dựng thẳng lên, miệng mèo hé ra, những móng vuốt được cắt tỉa sắc bén nhô ra khỏi đệm thịt màu hồng nhạt, thân thể tròn xoe như quả bóng cũng vô thức bày ra tư thế tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thể cho Lý Khoa – người không nói một lời đã sờ mông mèo một vuốt thấy máu ngay.

Động tác sờ soạng cái mông ú nu của cô mèo của Lý Khoa chợt khựng lại, anh đặt cô mèo lên ghế sô pha, dùng mấy cái gối quây vòng lấy cô rồi nói: “Đừng nhúc nhích.”

Đầu óc cô mèo vẫn vô cùng hỗn loạn, móng vuốt chưa thu lại được, cô không hề cử động mà tiếp tục duy trì tư thế quý phi say rượu đầy lúng túng tới tận hai phút.

Trên tay Lý Khoa cầm một cái cạo râu bằng điện, sau khi mở máy liền chào hỏi cái mông cô mèo. Cô mèo đang ở nghỉ ngơi ở tư thế quý phi say rượu trên ghế sô pha sợ tới mức giật bắn mình, nhảy ra khỏi vòng vây của mấy cái gối ôm. Hai cái chân vẫn không chạm đất giờ lại thả xuống, bám vào ghế sô pha rồi chạy lên bàn uống nước. Chân sau bật một cái, chỉ bằng hai ba bước, cô đã nâng cơ thể mập như một quả bóng lên, bám vào rèm cửa được buộc gọn ở một bên của cái cửa sổ sát đất. Bị cơ thể nặng hơn năm cân kia bám lên mà cái rèm không hề bị kéo xuống, mà cô vẫn lay lắt bò lên trên rồi ngồi xổm ở gờ cửa sổ gào lên với Lý Khoa.

Lý Khoa cầm máy cạo râu đứng ở trước ghế sô pha, chân cũng không hề bước mà chỉ nhìn theo cô bạn gái đã biến thành mèo đang lôi cái thân thể béo mập như một quả bóng nặng năm cân của con mèo Ba Tư lông ngắn nhảy lên rèm cửa rủ sát đất dài tới hơn ba mét kia để leo lên gờ cửa sổ.

Nếu như người trong cuộc không phải là hợp thể của cô bạn gái sợ độ cao và boss mèo không dám leo lên tủ lạnh của mình thì Lý Khoa thật sự sẽ vỗ tay.

Cô mèo đang nằm bò trên gờ cửa sổ, do bị máy cạo râu làm bộc phát tính tình dữ dội của loài mèo nên lưng cong lên, khẽ gào lên với Lý Khoa, nhưng sau đó lại sửng sốt. Cái cơ thể tròn vo nặng hơn năm cân kia phải nhờ vào móng vuốt thò ra từ lớp đệm thịt bám chặt lấy tấm rèm để giữ vững lại, đồng tử trợn tròn lên của cô mèo tràn ngập sự hoảng hốt không rõ tại sao. Nhìn cô mèo mà thấy tội nghiệp.

Trên đó chính là sự kiện khó có thể tin nổi đã xảy ra đối với Lý Khoa và bạn gái của anh.

Lý Khoa tốn sức chín trâu hai hổ vác thang đến để lôi cô mèo xuống đặt lên ghế sô pha, xong xuôi mới có thời gian yên tĩnh một chút.

Bởi vậy, thịt ức gà luộc cho thêm gia vị và gà luộc phải làm sao đây... À, không phải, tình trạng hiện giờ phải giải thích thế nào bây giờ?

Bạn gái của anh đã biến thành mèo?

Meo meo meo?

“Ục ục ục…”

Bụng của Lý Khoa lại réo lên.

Sau khi cô mèo phục hồi tinh thần sau cú sợ độ cao thì hất đầu, đứng thẳng hai chân sau, nhảy xuống ghế sô pha, cái thảm mềm mại đã trở thành phần đệm rất tốt cho bước nhảy của cô, cô nhảy thành một tư thế ngã sấp xuống trông vô cùng duyên dáng.

Liên tiếp ngã sấp hai lần nhưng cô mèo lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà giãy giụa bò dậy khỏi thảm, thăm dò buông hai chân trước xuống, dùng tư thế khá bứt rứt mà đi vài vòng trên thảm rồi quen tay quen chân làm một cô mèo tao nhã mà chạy tới cái tủ để ti vi trong phòng khách, xong quay đầu lại kêu “Meo!” một tiếng với Lý Khoa.

Đón nhận lời kêu gọi của bạn gái kiêm boss mèo, Lý Khoa ba chân bốn cẳng đi tới, giống như con giun trong bụng cô mà ngồi xổm xuống, chủ động mở tủ ra.

Cô mèo duỗi vuốt rồi chui nửa cái đầu vào trong ngăn kéo, lôi kéo bên trong một hồi thì cắn một quyển sách dày như cục gạch tha ra.

“... Các món ăn ngon đầy hắc ám?”