Sau một ngày
dài đầy mệt mõi, Lăng Lăng trở về nhà với gương mặt chẳng thể bơ phờ
hơn. Nó vào nhà, đi ngang qua bà, và thẳng bước vào phòng luôn.
Tắm rửa xong xuôi, nó nằm dài trên giường rồi với tay lấy điện thoại gọi cho Thuỵ An.
- Alo?
- An này...
Nó mệt mõi kéo dài giọng gọi Thuỵ An. An nghe thế là hiểu chuyện ngay, nên đã từ tốn tâm sự với nó.
- Tao đây.
- Chuyện ban sáng... tao không cố tình tỏ thái độ với mày đâu. Chỉ là tao... tao...
Nó hết ngập ngừng, rồi lại tới ấp úng, đợi chờ mãi mà vẫn không nói được
một câu trọn vẹn nào. Chẳng để nó giải thích dài dòng chi nữa, Thuỵ An
hiểu chuyện nên đã thủ thỉ với nó rằng.
- Tao hiểu mà, mày không cần phải giải thích nữa đâu.
Lăng Lăng như trút được gánh nặng, liền thở dài an tâm.
Thế rồi lại tới phiên Thuỵ An ngập ngừng, hỏi nó.
- Vậy là... chuyện mày thích Phong... là...
- Tao không có! Lúc đó chỉ là... là tao thuận miệng nói thế thôi. Vì
mày cứ nói mãi nói mãi nên tao mới nói thế để... để mày không nói nữa.
Nó gấp gáp giải thích với An. Nhưng An không tin, vì ngay trong cách ăn nói của nó đã sặc mùi gian xảo rồi.
- Haiz, vậy là giờ mày không còn cần nước ép đào của tao nữa rồi. Con nọng quả thật nói không sai mà...
- Này! Tao đã bảo không có là không có, mày mà nói thế nữa là tao cắt lưỡi mày cho chó ăn đấy!
- Uầy! Đại tỷ hung hăng thật đấy. Sự thật lộ rõ rành rành như vậy rồi, sao còn chưa chịu thừa nhận?
- Mày!!...
- Phải rồi! Ngô Nại Phong đẹp trai đến như thế, bảo sao Đại tỷ nhà ta không thích cho được...
-...
Thuỵ An vẫn tiếp tục giở giọng trêu nó, còn nó thì vẫn gồng cổ lên mà cãi
lại. Xem ra cuộc trò chuyện này sẽ mãi chẳng thể nào dứt được...
...
Tại một toà nhà cao trọc trời nằm giữa trung tâm thành phố. Ông Ngô mang
khí chất quyền uy sải chân bước trên sảnh, đi bên cạnh là cậu con trai
lịch lãm bảnh bao của mình.
Bỗng Ngô Nại Phong thở dài, cho tay vào túi quần rồi hỏi ông.
- Tại sao bố cứ bắt con đi ăn cùng với đồng nghiệp của bố hoài vậy?
Ông Ngô nhướn mày, mỉm cười đáp lời anh.
- Bố chỉ muốn giới thiệu con với mọi người thôi mà. Trước sau gì con cũng sẽ là Giám đốc của công ty bố, làm quen trước vẫn tốt hơn.
- Bố
à. Con đã bảo với bố rồi. Con sẽ không theo bố về công ty làm việc đâu.
Con có ước mơ của riêng con. Con không muốn suốt ngày chỉ ngồi trong văn phòng không thôi. Con muốn đi du lịch khắp nơi, tận hưởng những nơi mà
mình muốn đến. Con muốn tự mình thành lập một câu lạc bộ siêu xe lớn
nhất trên toàn thế giới, và còn rất nhiều ước mơ khác nữa.
Nghe anh trình bày xong, ông Ngô liền nhoẻn môi cười, xuýt xoa nói.
- Ước mơ của con to lớn thật đấy.
Phong nghe thế liền nở môi cười tươi rói, sau đó lại tiếp tục hăng hái chia
sẻ hết tất cả ước muốn của mình cho ông nghe. Suốt một quảng đường đi,
anh không hề biết rằng từ lâu đã có rất nhiều cô gái dõi mắt theo mình,
bởi vì Phong đêm nay không những trông lịch lãm, mà còn quyến rũ vô cùng...
...
Ngồi vào phòng ăn mà Phong không thể nào tỏ ra
hứng thú được. Bọn họ hết bàn chuyện trong giới kinh doanh, lại đem
chuyện của mấy bậc bô lão ra mà bàn. Phong nghe mà phát ngán.
Bỗng một lát sau, một quý ông ngồi bên góc bàn đối diện mở lời nói.
- Chúng ta thôi nói mấy chuyện này nữa được không?
Vài quý ông khác nghe vậy liền đồng tình.
- Đúng đó! Chúng ta nói chuyện khác đi.
Thế rồi bọn họ ai nấy cũng trầm mặc, suy nghĩ xem phải nên nói cái gì. Sau
một vài giây trầm tư, cuối cùng cũng có người lên tiếng hỏi.
-
Ông Hoàng, hay ông kể cho mọi người nghe thử chuyện đời tư của ông đi.
Bấy lâu nay ông chẳng bao giờ chia sẻ với chúng tôi một lần nào.
- Đúng đó! Thử kể một kỷ niệm nào đó mà ông cho là khó quên nhất đi.
Nghe thế, các vị còn lại đều hào hứng đồng tình. Sau vài giây suy nghĩ, ông Hoàng cũng bắt đầu hồi tưởng lại.
- Năm đó, cái năm mà tôi vừa tròn mười tám tuổi. Tôi có thầm thích một cô bạn khác lớp. Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, và được rất nhiều người mến mộ. Thế rồi dần dà tôi cũng kết bạn được với cô ấy. Ôi trời... Tôi còn nhớ như in cái ngày mà tôi sánh vai cùng cô ấy bước đi dưới ánh hoàng hôn
... Cái cảm giác đó nó ấm áp, nó xao xuyến đến kì lạ.
- Cô gái ấy là bà xã của anh bây giờ có phải không?
Bỗng mọi người tò mò, hướng mặt về phía ông Hoàng mà hỏi. Sau một loạt câu
hỏi về danh tính của cô gái đó, cuối cùng ông Hoàng cũng điềm tĩnh trả
lời.
Ánh mắt ông nhìn xa xăm, khoé môi hơi cong lên, thở dài nói.
- Cô gái ấy... mất rồi...
-...
Cả gian phòng như chết chìm trong im lặng, ai nấy cũng sững sờ nhìn ông Hoàng, vừa cảm thấy tiếc, vừa cảm thấy đau lòng thay.
Ánh mắt ông Hoàng giờ đây bỗng đục ngầu, khoé môi giờ đây cũng chẳng còn
dấu hiệu tươi vui gì, thay vào đó là vài nhịp tim vội run lên, bàn tay
cũng theo thế mà làm lay động tâm tư ông Hoàng.
- Cô ấy ra đi,
nhưng tình cảm vẫn còn lại nơi tôi, dây dưa cả một đời không yên...
Nhưng mà rất may mắn, vài năm sau đó tôi lại gặp một cô gái khác, bằng
lòng bỏ mọi thứ để đến với tôi, tôi yêu cô ấy lắm, yêu đến nổi phải đem
cô ấy về làm vợ.
- Ôi trời, câu chuyện của ông thú vị thật đấy!
Sau khi nghe vài dòng tâm sự ngắn ngủi ấy, tâm trạng mọi người bỗng chốc
lắng đọng xuống. Thấy không khí có vẻ không ổn, ông Kiên liền đập bàn,
xua tan bầu không khí đó ngay.
- Thôi! Bây giờ đến người khác đi!
Nói rồi ông đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng, song lớn tiếng gọi.
- Phong! Tới lượt cháu! Nào nào, mau kể cho mọi người nghe chuyện thú vị nhất trong đời con đi!
Phong nãy giờ đang ngồi cắm mặt xuống bàn, bất ngờ bị ông gọi, anh giật bắn cả mình, chẳng kịp nghĩ ngợi gì.
- Dạ? Cháu sao? Chuyện thú vị á?
- Ừ, đúng rồi đúng rồi! Chẳng hạn như chuyện tình cảm của cháu đấy.
Chết rồi, trước giờ anh nào có mối tình với ai bao giờ, lấy đâu ra mà kể cho họ nghe đây chứ. Chuyện này có vẻ không ổn rồi đây...
- Cháu... Dạ... Chuyện là, trước giờ cháu chưa có mối tình nào hết ạ.
- Sao? Đường đường là con trai nhà lãnh đạo tài ba, đẹp trai, học giỏi như cháu mà lại không rớ được em nào sao?
Ông Kiên trêu anh, khiến anh ngượng ngùng, chẳng biết giải thích thế nào.
- Phong này, hay bây giờ cháu kể về một người nào đó đi... Cháu nghĩ đến ai đầu tiên vào lúc này?
Ông Vũ ngồi đối diện bỗng lên tiếng. Nghe thế, Phong khẽ nhướn mày, mắt
nhìn xa xăm, thử tưởng tượng xem gương mặt ai sẽ xuất hiện đầu tiên
trong tâm trí anh.
Và rồi vài giây sau dường như nét mặt người ấy dần hiện lên, cùng lúc đó anh cũng nở môi cười thật ấm ấp, giọng âu
yếm, khẽ nói rằng.
- Người mà cháu nghĩ đến ngay lúc này... chính là...