Suốt cả ngày học, Lăng Lăng không mở miệng nói bất cứ thứ gì, càng không
buồn đưa mắt nhìn Thuỵ An lấy một lần, giờ ăn trưa nó cũng không xuống
nhà ăn nữa. Nó không giận An, chỉ là nó không thể hiểu nổi lòng mình
đang muốn cái gì mà thôi.
...
Khi chuông vừa điểm năm giờ, nó vội vàng thu dọn đồ đạc rồi một mình bước ra khỏi lớp, để lại vài
ánh mắt khó hiểu của đám Thuỵ An nhìn theo. Thế rồi cũng chẳng ai dám
nói năng gì, tâm trạng đứa nào đứa nấy cũng buồn rười rượi ...
...
Lăng Lăng sải bước lên phòng cô Dung để tập kịch, vừa bước vào trong thì nó
lại gặp Phong. Kiểu như anh với nó kiếp trước có nợ với nhau hay sao ý,
chưa đi được mười bước thì lại chạm phải nhau ...
- Chưa ai đến cả ... Chỉ có tôi với cô thôi.
Phong nhướn mày nhìn nó nói, xem ra anh chẳng để bụng chuyện ban sáng thì
phải, phong thái nói chuyện cực tự nhiên, chẳng có gì là ngượng ngùng
hay e ấp cả. Còn nó thì khác xa, trong đầu nó lúc này lại bắt đầu mở ra
hàng trăm ý nghĩ, hàng ngàn suy tư. Chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh mà
nói câu nào.
Nó cứ đứng yên như thế, cho đến khi anh nhẹ giọng hỏi nó rằng.
- Lăng này ... Tôi để quên cuốn kịch bản ở dưới lớp rồi, cô có thể xuống
đó lấy giúp tôi được không ? Tôi học A2, chỗ tôi ngồi nằm ở dãy phía
trong cùng, cái bàn thứ tư sát cạnh cửa sổ.
Lúc này nó mới chịu lên tiếng.
- Sao anh không tự mình đi lấy ?
- À ... Là do ... Ban nãy, đi cầu thang không cẩn thận, nên tôi trượt chân ngã, giờ thì ...
Phong kiểu như đang diễn hay sao ấy, anh cứ cúi cúi cái người xuống rồi giả
vờ chạm nhẹ lên mắt cá của mình, còn biểu cảm gương mặt thì ôi thôi ...
trông như đau đớn dữ dội lắm không bằng.
Lăng Lăng ngớ người ra
nhìn Phong, không nói bất cứ câu nào luôn. Phong nhìn biểu hiện đó của
nó là hiểu rồi, chẳng buồn diễn thêm nữa, Phong tự mình đứng dậy rồi
bước đi. Nhưng khi chưa kịp đi bước thứ hai, thì nó bỗng xoay đầu rồi
tiến ra khỏi phòng trước anh ... Phong nhìn hành động đó của nó mà chỉ
biết mỉm cười ...
Xuống dưới dãy A, nó tìm lớp A2 rồi khẽ mở cửa
bước vào. Nó từ tốn đi đến dãy trong cùng rồi đếm đến bàn thứ tư và dừng lại. Nó không nghĩ ngợi gì cả, cứ cúi người xuống rồi lấy cuốn kịch bản từ trong hộc bàn ra, sau đó xoay lưng lại và bước đi.
Nhưng rồi
bỗng nó lại dừng chân lại, sau đó khẽ xoay mình và chậm tiến lại gần bàn của anh. Nó khẽ đưa tay chạm nhẹ lên thành ghế, cứ ngỡ rằng hơi ấm từ
người anh vẫn còn động lại đâu đây. Bất giác lòng nó bỗng dấy lên một
cảm xúc khó tả ...
Lăng Lăng thở dài, đặt cuốn kịch bản xuống bàn rồi khéo léo ngồi vào chỗ của anh. Chà ... Cảm giác thích thật nha, cứ
như là nó đang ngồi trong lòng của Phong vậy ...
Lăng Lăng tiếp
tục đưa mắt nhìn khắp nơi, song bỗng phát hiện ra rằng nơi anh ngồi có
thể nhìn thấy được cả sân cỏ rộng lớn luôn nha ... Thế rồi không hiểu
sao nó lại nhớ về cái ngày trùng hợp đó, cái hôm mà nó ngã ở sân thể
dục, rồi gặp Phong ở phòng y tế ...
“- Ơ, Dương Tử Lăng, cô làm gì ở đây thế ?
- Không lẽ tôi vào phòng y tế để đi vệ sinh à ?
- Thế cô đang bị thương ở chỗ nào sao ?
- Không cần anh bận tâm ... Cơ mà ... Sao anh lại ở đây ?
- À ... Là do ... trùng hợp thôi.
...
- Tôi giúp cô nhé ?
- Không cần !
- ...“.
Đến bây giờ nó mới hiểu được sự trùng hợp kì diệu ấy là như thế nào ...
...
Trở về lớp cô Dung với cuốn kịch bản trong tay, nó trưng bộ mặt lạnh lùng
ra rồi đưa nó cho anh. Phong vui vẻ cầm lấy, sau đó anh chợt mỉm cười
rồi đưa tay lên xoa đầu nó và nói.
- Ngoan ghê.
- ...
Cảnh tưởng gì đang xảy ra thế này ?!! Phong xoa đầu Lăng Lăng ?! Phong xoa
đầu Lăng Lăng thật sao ?!! Không biết Lăng Lăng đang cảm thấy như thế
nào, nhưng điệu bộ của nó lúc này trông thật không thể diễn tả nổi.
Phong cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy nữa, nhìn mặt nó lúc này ... Trời ơi ... Sắp tiêu rồi ...
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, Lăng Lăng không hề đấm anh phát nào
hết, mà ngược lại nó còn tỏ ra vẻ ngượng ngùng, giơ tay vuốt vuốt lại
cái tóc rồi khàn giọng đánh trống lãng.
- Này, ban nãy tôi chợt
nghĩ. Không hiểu sao tôi với anh lại vô tình gặp nhau nhiều lần đến vậy, anh có nghĩ là do trùng hợp không ?
Phong mỉm cười, dịu dàng nhìn vào mắt nó rồi khẽ nói.
- Không phải trùng hợp đâu, là do tôi cố tình đi tìm cô đấy ... Định mệnh là do Ngô Nại Phong này tạo ra ...
- ...
Lăng Lăng đứng hình vài giây, mặt nó lúc này đỏ còn hơn quả cà chua nữa.
Chân tay nó run lên bần bật, lòng nó thì bướm bắt đầu bay tá lả rồi.
Lăng Lăng không chịu nổi nữa nên nó xoay mặt rồi tiến ngoài cửa, Phong
thấy thế liền hỏi.
- Này, đi đâu thế ?
Nó khẽ xoay đầu rồi trầm giọng nói.
- Tôi phải đi quét sân.
Nói rồi nó xoay bước đi, nhưng bỗng nó dừng chân lại, ánh mắt chứa đầy nỗi ưu tư, trầm giọng và nói với anh rằng.
- Chuyện ban sáng ... hãy xem như tôi chưa từng nói gì ...
- ...
Dứt câu, nó liền nghoảnh mặt đi, để lại trong anh cả một khoảng trống không tên ...