Bạn Gái Tôi Là Du Côn!

Chương 36




Sáng sớm thức dậy, Phong sửa soạn quần áo gọn gàn, chải tóc theo nếp. Dạo thường thì Phong hay xịt một ít nước hoa nữa, nhưng kể từ khi đi xem phim với Lăng Lăng xong, anh quyết định không xài nữa vì muốn giữ mùi hương nam tính đặc trưng của mình. Sự xuất hiện của Lăng Lăng xem ra đã tác động không ít đến sở thích của Phong nhỉ ...

- Ờ tao đang ra đây.

Phong vừa nói chuyện với Khôi Vĩ qua điện thoại vừa với lấy chiếc cặp rồi bước xuống lầu.

...

Cùng nhau đi bộ đến trường, Khôi Vĩ bỗng xoay sang hỏi anh rằng.

- Sao hôm nay không đi xe ?

Phong khẽ nhoẻn môi cười, đáp lời cậu bạn.

- Tao thích đi bộ.

Thế rồi Khôi Vĩ không hỏi gì thêm nữa. Đã bảo là sở thích của Phong đã thay đổi kể từ khi gặp ai kia rồi mà ...

...

Khi bọn họ đi ngang qua một quán coffee, Doãn Thanh bỗng dừng chân lại rồi xoay sang hỏi rằng.

- Có ai muốn uống không ? Tối qua tao không ngủ được nên giờ buồn ngủ quá.

Nghe vậy, Khôi Vĩ và Phong cũng đồng ý vào mua chút gì đó uống.

- Tụi bây uống gì để tao mua luôn cho.

Doãn Thanh ga-lăng đòi mua nước cho bọn họ uống.

Sau khi chọn đồ uống xong, Khôi Vĩ và Phong cùng đứng đợi ở một góc phòng. Bỗng từ đâu xuất hiện một âm thanh vô tình lọt vào tai Phong.

"Sau đây chúng tôi sẽ phỏng vấn một tác giả khá nổi tiếng trên thế giới, ... chắc hẳn các bạn đều biết cô ấy là ai có phải không nào ? Vâng ! Không ai khác đó chính là Gia Huyên-nhà văn trẻ nổi tiếng hiện nay ..."

Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Phong bất ngờ ngẩng mặt nhìn lên màn hình tivi. Sau đó đôi mày Phong khẽ chau lại khi nhìn thấy gương mặt của người con gái đó ... Cô ấy vẫn xinh đẹp, vẫn ngây ngô như ngày nào, thậm chí còn có vẻ mặn mà hơn trước nhiều ... Phút chốc bỗng khiến Phong nhớ về những mùa yêu cũ ...

Thế rồi anh chăm chú lắng nghe bài phỏng vấn ...

"- Xin chào mọi người, tôi là Gia Huyên.

- Chào Gia Huyên. Chúng tôi rất vui vì cô đã nhận lời mời đến đây ...".

Bỏ qua phần giới thiệu tên tuổi, Phong tiếp tục theo dõi phần tiếp theo.

"- Cô có thể chia sẻ một ít về tác phẩm mới của mình được không ?

Gia Huyên mỉm cười, trầm tư một chút rồi khẽ đáp.

- "Trở về ký ức" là một trong những tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất. Tác phẩm kể về một chàng trai và một cô gái, họ chơi thân với nhau từ nhỏ, chỉ vì một chút mâu thuẫn giữa hai bên gia đình mà đôi bạn trẻ ấy phải rời xa nhau, và ..."

Gia Huyên kể nhiều chuyện lắm, từ việc cô gái và chàng trai trong truyện chơi với nhau ra sao, thân thiết như thế nào, đến cả việc sau này hai người họ đã xảy ra chuyện gì cũng được cô chia sẻ một cách rất chi tiết.Thế rồi đến khi cô bảo vài tháng nữa sẽ trở về Mễ Á, sắc mặt Phong lúc ấy cũng chợt thay đổi.

- Phong này, mày định sẽ giải quyết thế nào ?

Khôi Vĩ đưa tay đặt lên vai anh rồi trầm giọng hỏi. Phong nghe thế cũng chỉ biết thở dài, rồi buồn rầu đáp.

- Tao đã đối xử với Gia Huyên không tốt.

- Đó không phải là lỗi của mày.

- Nếu như hôm đó tao chịu nghe điện thoại thì có lẽ chị ấy sẽ ở lại. Nếu như tao chịu lắng nghe chị ấy giải thích thì có lẽ chị ấy đã không phải chịu nhiều tổn thương ...

Phong mệt mỏi tựa lưng vào tường, cho hai tay vào túi quần và hướng mắt nhìn xa xăm. Từng mảng ký ức bỗng chốc bủa vây lấy tâm trí Phong, khiến anh không thể kìm được lòng mà nhớ về nó, và rồi cứ thế anh đã bỏ mặc thực tại, để cho ký ức ấy một lần nữa sống dậy ...

"Trong một ngôi nhà trang trọng rộng lớn, một người phụ nữ trẻ trung đang rất giận dữ, quát từng lời cay độc vào mặt của cô gái trẻ đứng đối diện.

- Tao không muốn mày xuất hiện ở cái ngôi nhà này nữa ! Còn thằng Phong, mày tránh xa nó ra cho tao !

Gia Huyên khuỵ gối xuống nền gạch, vừa khóc nức nở vừa van xin bà.

- Dì ơi, dì đừng làm vậy mà. Đó không phải là lỗi của con, con không hề liên quan gì đến chuyện ấy. Xin dì đừng bắt con rời xa em Phong mà dì ...

- Mày đừng nhiều lời với tao ! Gia đình mày chẳng có ai tốt đẹp cả, thằng Phong nó ngu lắm mới đi kết thân với một đứa con gái xảo quyệt như mày !

- Không đâu dì ơi, con ...

- Mày câm mồm !! Tao bảo thế nào thì mày nên làm thế đó đi !! Nếu mày không chịu cuốn gối đi ngay bây giờ, vậy thì tao sẽ đưa thằng Phong đi. Còn cả gia đình mày ... tao sẽ đưa đơn kiện vì cái tội chuyên đi lừa gạt người khác ! Còn giờ thì mày cút ra khỏi đây ngay cho tao !

Dứt câu, bà hậm hực đứng dậy rồi bước đi. Gia Huyên đau khổ cố gắng níu chân bà lại, và vẫn không ngừng cầu xin.

- Dì ơi, dì đừng làm vậy mà, dì mà làm vậy thì gia đình con biết phải làm sao đây ? Dì ơi ... con thay mặt gia đình xin lỗi dì ...

Mặc cho cô có van xin thảm thiết đến đâu đi chăng nữa, bà ta vẫn không một lần xoay đầu lại, cứ thế bước thẳng lên cầu thang.

- Dì ơi ... Dì ... Dì đừng bắt con rời xa Phong mà dì ... Dì ơi, con xin dì, không có Phong ... con biết phải làm sao đây hả dì ... Dì ơi ...

Đến lúc gần như tuyệt vọng thì bỗng Gia Huyên nghẹn ngào, bấu chặt tay lại với nhau rồi nhẹ giọng nói với bà câu cuối.

- Dì ơi ... con đồng ý ... con sẽ đi, con sẽ đi mà dì. Dì đừng kiện gia đình con, được không dì ?

Bà ta nghe thế liền dừng chân lại, xoay mặt về phía Gia Huyên rồi cười nói.

- Tốt. Vậy việc của Phong, mày biết sẽ nên nói thế nào với nó rồi chứ ?

Gia Huyên đau khổ, cắn chặt răng lại rồi gật nhẹ đầu, cảm giác ngày hôm đó, có chết cô cũng chẳng bao giờ quên....

Tối hôm đó, Phong đang nằm chơi điện tử trên giường, vừa hay có điện thoại gọi đến, Phong vui vẻ bắt máy ngay khi thấy hai chữ Gia Huyên.

- Em nghe đây !

Đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có vài tiếng thở lệch nhịp được vang lên. Thấy vậy, Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng, sốt ruột hỏi han cô.

- Chị ? Có chuyện gì vậy ? Sao chị không trả lời em ?

- Phong này ...

Gia Huyên nhẹ giọng, nghẹn ngào gọi tên Phong.

Phong cầm chặt điện thoại trong tay, môi khẽ mấp mấy đáp lời Gia Huyên.

- Em đang nghe đây. Chị nói đi ...

Từng tiếng gọi "chị" được Phong thốt lên lúc này nghe sao mà da diết quá. Khiến tim cô vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa quá đỗi xót xa. Biết rằng mình không thể ở bên Phong được nữa, nên cô quyết định chấm dứt hết tất cả mọi chuyện ở đây.

Và rồi cô gằn giọng, cố nén chặt cơn đau nơi lồng ngực, chậm rãi nói.

- Tôi với cậu ... không thể làm bạn với nhau được nữa đâu.

Phong bàng hoàng, bấu chặt tay lại với nhau, nói.

- Gia Huyên ... Chị đang nói cái gì vậy ?

- Tôi nói thế mà cậu vẫn không hiểu sao ?! Từ giờ ... cậu và tôi, xem như chưa từng quen biết.

- Tại sao ?! Chuyện gì đã xảy ra ?!

- Tại vì cậu chỉ là một thằng nhóc !! Làm sao tôi có thể kết thân với một đứa con nít kém hơn mình ba tuổi chứ ?! Bấy lâu nay tôi không nhận ra, nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, và việc làm bạn với một đứa con nít như cậu, thật sự ... khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ với bạn bè. Tôi không muốn bị bọn họ trêu chọc là đồ con nít giống cậu, tôi không muốn làm bạn với cậu nữa, mãi mãi cũng không bao giờ muốn nữa !!!

Gia Huyên đau đớn, cắn chặt môi lại ngăn không cho tiếng nấc vang lên. Thế rồi từng giây trôi qua, cô không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động gì từ cậu nữa. Mãi cho đến một lúc lâu sau, giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia mới được thốt lên.

- Nếu như đó là điều chị muốn thì ... em đồng ý.

Và rồi cậu ngắt máy, không gian hiu quạnh vội bủa vây lấy căn phòng. Một người tổn thương, một người đau. Một người bật khóc, một người lặng ...

...

Đến ngày Gia Huyên chuẩn bị sang Mỹ, cô đã cố gắng gọi điện cho Phong, mong rằng Phong có thể đến gặp mặt cô lần cuối. Nhưng rồi sau mỗi cuộc gọi, thứ cô nhận được cũng chỉ là những tiếng chuông dài.

Và rồi khi ấy cả hai đã rời xa nhau, mọi thông tin liên lạc với nhau cũng đều bặt vô âm tín.

Mấy chốc cũng đã vài năm trôi qua, khi Phong vừa tròn mười bảy tuổi, ngày sinh nhật của anh khi đó cũng chính là ngày mà anh biết được tất cả mọi chuyện.

Phong biết được rằng gia đình của Gia Huyên đã lợi dụng sự tin tưởng của bố mẹ mình mà chiếm đoạt tài sản, Phong biết Gia Huyên không hề liên quan gì đến chuyện này, biết mẹ anh chính là nguyên nhân đẩy Gia Huyên vào đường cùng, ép buộc cô ấy phải rời xa anh, biết rằng Gia Huyên rất đau khổ khi nói lời chấm dứt với anh, biết cô đã chịu nhiều tổn thương, thiệt thòi, và biết rằng Gia Huyên cần anh đến nhường nào ...

Sau sự việc đó, tình cảm giữa Phong và mẹ anh đã có phần thay đổi. Phong trở nên lạnh nhạt, trầm tính và ít nói chuyện với mẹ hơn. Cho dù chuyện có qua lâu đi chăng nữa, tình cảm giữa anh và bà cũng chẳng thể quay lại như lúc đầu ...".

Tiếng động phát ra từ trong quán bỗng kéo anh về với thực tại, Phong ngây người, choàng tĩnh dậy khỏi mớ ký ức, chẳng hiểu sao đâu đó trên mí mắt anh lại xuất hiện vài giọt nước.

Phong thở dài, đưa tay phủi nhẹ lên hàng mi, rồi chợt trầm tư suy nghĩ. Gia Huyên đã là của quá khứ rồi, có quay trở lại cũng chẳng còn mặn nồng như lúc ban đầu, điều quan trọng là phải nhìn về tương lai, xem nơi đó mình cần ai và cần những gì ...

Và rồi Phong thở dài, gạc bỏ chuyện quá khứ sang một bên. Sau đó anh khẽ đưa mắt nhìn xa xăm, nơi có vài hạt mưa phủ mình trong nắng, nơi có nắng và lại có mưa, vô tình tạo nên một cơn mưa nắng đẹp đến mê lòng người ...

Bất giác anh chợt nhớ tới gương mặt khó tính kia, suốt ngày nhăn nhó và cáu gắt với anh, bỗng nhiên anh cảm thấy nhớ cái tên "quần sịp đỏ" dữ dội, nhớ cả những lần ai kia giận lẫy, đòi cạch mặt anh, nhớ cả lúc bù đầu bù cổ chép phạt, lúc cầm vài đồng lẻ đi mua kẹo, mua sữa, nhớ lúc phóng xe đi khắp nơi để mua được chiếc kẹp, ... Và anh cũng nhớ Đại Tỷ-nhớ Lăng Lăng nữa ... Ôi sao mà nhớ ... nhớ quá đi thôi !