Bạn Gái Tôi Là Du Côn!

Chương 33




Rầm !!

Tại phòng hiệu trưởng, ông Duy tức giận đến nổi đập mạnh tay xuống bàn, giương ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ và quát.

- Ở trong trường mà còn dám đánh nhau, "biết pháp mà vẫn phạm pháp", các em đúng thật là không xứng đáng làm học sinh của ngôi trường này !!

- Nhưng mà thầy ơi, em là người bị tấn công trước !

Con Diễm bất bình nên đã lên tiếng, còn Lăng Lăng thì mặt lạnh tanh đứng yên bên cạnh. Sau một hồi lâu sau, thầy hiệu trưởng đã đưa ra quyết định.

- Mỗi người các em sẽ bị hạ một bật hạnh kiểm đồng thời phải chấp nhận những hình phạt sau đây. Dương Tử Lăng ! Sau mỗi giờ ra về em phải ở lại quét sạch sân trường cho tôi. Còn Ngọc Diễm, ở lại lau sạch khu B. Hình phạt bắt đầu từ bây giờ. Ai không làm xong việc thì không được về ! Tôi sẽ luôn canh chừng tụi em. Được rồi, giờ thì các em ra ngoài đi.

Thế rồi cả hai cùng xoay đầu bước ra cửa, nhưng bỗng thầy hiệu trưởng nhớ ra được gì đó, liền cất giọng nói rằng.

- À đúng rồi, mời phụ huynh của hai em vào gặp tôi luôn.

Lăng Lăng nghe mà tím tái hết cả mặt. Nhưng rồi nó tự nhũ rằng, chắc không sao đâu, dẫu sao bây giờ cũng tan học rồi, học sinh cũng về hết, chẳng ai có thể thấy được bà.

...

Vừa bước xuống tới sảnh thì nó gặp Phong đi chung với đám Thuỵ An. Nhìn thấy nó, Dương Dương là người đầu tiên chạy tới hỏi han.

- Tỷ ! Mọi chuyện sao rồi ?

Lăng Lăng thở dài, chán nản nói.

- Quét sân trường trong một tuần.

- May quá ! Em cứ tưởng Tỷ bị lau cầu thang chứ.

Lăng Lăng nhoẻn môi cười, sau đó khẽ đưa mắt nhìn Phong, không hiểu sao nó lại nhớ tới bậc cầu thang hôm đó dễ sợ.

- Để tụi tao giúp mày. Mỗi đứa một tay sẽ nhanh hơn.

Thuỵ An lên tiếng khiến ai cũng đồng tình. Thế rồi từ xa, Khôi Vĩ và Doãn Thanh tiến lại gần, sau đó cũng đòi nhập hội.

...

Mỗi người mỗi phía, ai nấy cũng đều lo quét góc sân của mình, duy chỉ có Phong là cứ cặp kè bên nó mãi.

- Này, sao anh cứ quét ở đằng sau lưng tôi mãi thế ? Bên kia còn chưa có ai quét kia kìa.

Lăng Lăng chịu hết nổi nên quay sang nói với anh. Phong nghe thế bỗng ngập ngừng, chẳng biết trả lời ra sao luôn.

- Tôi ... Tôi muốn ... muốn ...

- Anh muốn cái gì ?

- Tôi ... tôi muốn ... À ! Tôi muốn nói là ban nãy cô đánh nhau trong oách lắm nha !

- Chứ không phải là anh rất ghét dùng vũ lực, và rất ghét du côn sao ?

- Sao ?

Phong đơ người, chau mày nhìn nó nói không nên lời. Còn nó thì buông ánh mắt hững hờ, sau đó xoay lưng đi.

Phong không muốn không khí giữa hai người cứ yên ắng như này nữa nên anh đã bén sang chuyện khác mà nói.- Này, kẹp tóc của cô đâu rồi ?

Phong tròn mắt hỏi khi không thấy nó cài chiếc kẹp tóc ấy nữa. Lăng Lăng nghe vậy cũng chẳng lấy làm lạ, vì khi vô tình nghe thấy anh nói chuyện về nó với Khôi Vĩ, nó giận quá nên tháo chiếc kẹp ấy ra luôn rồi. Giờ thì nó giở giọng giận lẫy, nói với rằng anh.

- Tháo ra rồi.

- Sao lại tháo ?

- Thích !

Phong buồn rười rượi luôn, xị mặt bĩu môi đủ thứ kiểu, sau đó còn giở trò trẻ con ra nữa cơ chứ.

- Phải rồi, người ta không thích đeo thì tháo ra là đúng rồi. Mình đâu có quyền gì mà nói người ta. Mình lặn lội đường xa, đi đủ thứ cửa hàng chỉ để tìm được chiếc kẹp ưng ý nhất. Đi từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới tối khuya luôn, mà người ta cũng không thích cài. Đúng là buồn quá mà, đau lòng quá mà. Bởi ta nói ...

Ngô Nại Phong lúc này trông đáng yêu ghê, khiến ai kia đang giận mà cũng nhoẻn môi cười theo. Thế rồi Lăng Lăng đưa tay thò vào trong túi áo, lấy chiếc kẹp đáng yêu ấy ra rồi kẹp lên tóc. Phong thấy thế là vui lên liền, thay đổi nét mặt rồi khoái chí nhìn Lăng mãi.

...

Trên khu B, con Diễm vừa cầm cây lau nhà, vừa than lên than xuống. Đúng lúc đấy có một cô gái từ xa đi lại, trông thấy con Diễm, cô ta bỗng dừng chân lại rồi hỏi han.

- Cô có phải là ... cô gái ban nãy đánh nhau với Dương Tử Lăng không ?

Con Diễm hậm hực trong lòng, khó chịu đáp lời cô ta.

- Ừ, phải đấy, có gì không ?

Giọng điệu nghe cô hồn phết ra nhỉ. Bảo sao Lăng Lăng không ghét rồi đập cho nó một trận. Còn cô gái kia sau khi nghe thấy cũng khó chịu đấy, nhưng cô ta cố kiềm lại, rồi hất hất mái tóc của mình, nói.

- Tôi là Mỹ Nhân.

Con Diễm nhếch môi cười đểu, chống tay lên eo rồi giở giọng đanh đá.

- Cái tên chẳng hợp với cô tí nào.

Mỹ Nhân tức đến xì khói, nhưng mà không sao, cô ta có thể chịu đựng được.

- Cô có ghét Dương Tử Lăng không ?

Con Diễm hất cầm, đáp.

- Có, rồi sao ?

Mỹ Nhân cười đắc chí, khoanh tay lại rồi nói.

- Tôi cũng ghét con nhỏ đó.

- Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi ?

- Chúng ta hợp tác đi.

Bỗng con Diễm đơ người ra vài giây, sau đó cũng thấy ý tưởng này khá thú vị đó chứ, nên nó đứng thẳng người, rồi nhướn mày hỏi.

- Cô muốn làm gì ?

Mỹ Nhân cười gian xảo, đáp.

- Ban nãy tôi có trông thấy một người phụ nữ rất quen thuộc bước vào phòng hiệu trưởng.

- Ông ta mời phụ huynh của chúng tôi vào đấy. Nhưng mà ... cô bảo là người phụ nữ quen thuộc, thế quen thuộc đến thế nào ? Tôi có biết bà ta không ?

- Có ! Chắc chắn là cô biết !

- Thế bà ta là ai ?

Mỹ Nhân nhìn con Diễm kiểu đăm chiêu, sau đó ghé sát vào tai con Diễm, rồi thì thầm.

- Là cô Diệp, phụ trách bộ môn Anh của trường mình đó.

- Cái gì ?!!

Con Diễm hết cả hồn, trợn to mắt lên mà nhìn Mỹ Nhân. Nó thật không thể ngờ được, trước giờ nó nghe nói rằng mẹ Lăng Lăng là một người rất tệ, nhưng cũng chưa bao giờ biết bà ta là ai, nó chỉ nghe đồn là thế thôi, chứ nó không ngờ bà Diệp lại là mẹ của Lăng Lăng.

- Không thể nào ! Bà ta không thể là mẹ của con nhỏ đó được !

Con Diễm một mực không tin đó là sự thật. Mỹ Nhân hiểu cảm xúc của con Diễm lúc này, nên cô ta chỉ nhoẻn môi cười rồi tiếp tục nói.

- Hay mình lên đó xem thử đi.

Con Diễm nhướn mày nhìn Mỹ Nhân, sau đó gật mạnh đầu đồng ý. Rồi cả hai cùng nhau tiến lên phòng hiệu trưởng.

Đứng dưới góc hành lang, con Diễm và Mỹ Nhân chờ đợi giây phút được thấy mặt mẹ của Lăng Lăng.

Và rồi khi cánh cửa phòng mở ra, cả hai đứa đều giương to mắt ra mà nhìn. Người đi ra đầu tiên đó chính là mẹ của con Diễm. Sau đó cửa lại đóng và không có bất kỳ người nào bước ra nữa. Con Diễm bực mình, quát vào mặt Mỹ Nhân rằng.

- Tôi nói rồi, bà Diệp không thể nào là mẹ của Lăng Lăng được, bà ta ...

- Kìa ! Cô nhìn đi !!

Bỗng Mỹ Nhân ngắt ngang lời con Diễm, sau đó đưa tay chỉ về phía cánh cửa. Con Diễm chau chặt đôi mày, sau đó đưa mắt nhìn theo, thì thấy bà Diệp bước ra, trong tay còn cầm một tờ giấy, chắc là bản cam kết. Con Diễm nhìn mà vẫn không tin vào mắt mình, cứ chớp mắt rồi đến dụi mắt liên tục. Đến khi nhìn rõ được gương mặt của bà, thì nó mới chịu tin.

Sau khi bà Diệp đi xa, con Diễm mới khẽ hỏi Mỹ Nhân rằng.

- Rồi bây giờ cô muốn làm gì đây ?

Mỹ Nhân nhoẻn môi cười tươi rói, cuối cùng cũng có đồng minh cùng tham gia kế hoạch của mình rồi.

Thế rồi cô ta nhích người về phía con Diễm một tí, giương ánh mắt gian xảo rồi trầm giọng nói.

- Kế hoạch của tôi là thế này ...