Lăng Lăng nhìn Phong một cách thẩn thờ, nó muốn nói gì đó với anh nhưng bỗng ...
Phập !!
Con Diễm nhanh tay đáp trả khi thấy Lăng Lăng đang lơ là. Và rồi theo đà, Lăng Lăng ngã nhào xuống đất. Mặt Phong bỗng chốc biến sắc khi thấy Lăng Lăng bị tấn công. Anh nhanh chân tiến lại đó và đỡ nó dậy, nhưng chưa kịp bước đi bước nào thì anh đã bị giữ chân lại bởi một giọng nói to lớn đến chói cả tai.
- Hai em lên phòng ngay cho tôi !!!!
Thầy hiệu trưởng tức giận, chỉ tay về phía Lăng Lăng và con Diễm. Thế rồi cả hai tụi nó mặt mày hậm hực theo ông về phòng.
Dương Dương thấy có lỗi quá, chỉ vì mình mà bây giờ Lăng Lăng phải chịu tội. Thế nên lúc Lăng Lăng đi ngang qua người nó, nó đã giữ tay Lăng lại rồi mếu máo nói.
- Tỷ ...
- Mày ở lại đây.
Lăng Lăng cướp lời của nó, nghe vậy nó cũng chẳng dám nói gì hơn. Chỉ đưa ánh mắt đau lòng nhìn lấy bóng dáng của Đại tỷ thân yêu.
Đám đông cũng theo thế mà dần rã ra. Lúc này từ đằng xa, Khôi Vĩ và Doãn Thanh hối hả chạy lại, nhìn thấy Phong, Khôi Vĩ gấp rút hỏi rằng.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Ban nãy tao thấy nét mặt Lăng Lăng không được tốt, đã vậy còn đi theo thầy Hiệu trưởng nữa.
Phong buồn rầu, thở dài đáp lời cậu bạn.
- Lăng Lăng đánh nhau.
Khôi Vĩ với Doãn Thanh như dần hiểu ra, thế rồi bỗng Thuỵ An đứng bên cạnh, cho hai tay vào túi áo rồi khẽ nói với Phong rằng.
- Anh đừng nghĩ xấu Lăng Lăng, con người nó không phải như vậy đâu.
- Con gái con đứa mà đi đánh nhau trong trường, mở miệng ra chỉ có đánh và đánh. Cô bảo chúng tôi không nghĩ xấu làm sao mà được.
Bỗng Doãn Thanh lên tiếng bất bình. Vừa dứt câu, anh liền bị Phong ném cho một ánh mắt ghê rợn đến toàn thân. Thuỵ An và đám kia cũng vậy, không khỏi tức giận mà nói với anh rằng.
- Anh chẳng biết cái gì về Lăng Lăng cả ! Vậy thì dựa vào đâu mà anh có thể phán xét con người của nó là xấu ?!!
Thuỵ An giận quá, giận đến nổi muốn đấm vào mặt của tên Thanh kia một phát cho hả dạ. Nhưng rồi sau đó, Phong đã lên tiếng cứu cậu bạn bằng một câu hỏi.
- Thế cô có thể nói cho tôi biết rõ về con người của Lăng Lăng được không ?
Thuỵ An trầm mặc, nghĩ ngợi điều gì đó song đáp.
- Được, chúng tôi sẽ kể cho anh nghe Lăng Lăng là người như thế nào.
...
Ngồi dưới tán cây ở sân trường, Thuỵ An bắt đầu kể cho Phong nghe lần đầu tiên cô và nó gặp nhau.
- Năm ấy tôi vừa mới lên cấp hai, chiều hôm ấy mưa rất lớn, tôi bị đám bạn trong lớp chặn đường lại. Chúng bảo tôi phải đưa tiền cho chúng thì tôi mới được đi. Nhưng hôm đó tôi thật sự không mang theo tiền, nói đến cỡ nào chúng cũng không chịu tin. Và rồi chúng cùng nhau đánh đập tôi, ngoài chịu đựng ra thì tôi không còn biết làm gì khác. Đúng lúc đó thì từ con hẽm nhỏ đối diện xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, cậu ấy tiến lại chỗ tôi rồi ra tay cứu giúp tôi. Cuối cùng tôi cũng thoát được bọn chúng. Đến lúc nói chuyện với nhau thì tôi mới biết, thì ra cậu ấy là bạn học chung lớp với tôi từ cấp một. Thế là sau hôm đó chúng tôi quyết định kết thân với nhau. Chúng tôi gắn bó với nhau như chị em ruột vậy. Kể ra cũng chẳng ai tin người đó chính là Lăng Lăng cả. Họ không tin rằng một người trầm tính, hiền lành và ít nói giống như tôi lại đi kết thân với một cô bạn đầu gấu chung lớp cả. Mặc kệ cho mọi người có bàn tán gì đi chăng nữa, đối với tôi ... Lăng Lăng không phải là một đứa du côn chuyên đi đánh nhau, mà nó là một người hùng ... một người cứu rỗi lấy sự yên bình cho tôi. Tôi có thể mất tất cả, nhưng không thể mất Lăng Lăng ...
Câu chuyện cảm động đến mức khiến cho Dương Dương ngồi cạnh cũng phải rướm nước mắt. Thế rồi Phong tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Dương Dương.
- Năm đó tôi cũng học cấp hai. Gia đình tôi lúc ấy đang gặp biến cố, bố tôi hằng đêm đi ngoại tình, bỏ mặc mẹ con tôi một mình. Người tình của bố ... bà ta là một con quỷ, bà ta đã không xấu hổ thì thôi, đã vậy còn ép buộc mẹ tôi phải li dị với bố, mẹ tôi không đồng ý nên bà ta đã thuê người đến đánh đập mẹ tôi. Hôm ấy mẹ tôi bị đánh đến xuýt nữa mất mạng, dù cho tôi có ra sức ngăn cản cũng chẳng thể giúp được gì. Bọn chúng rất đông, đã vậy còn là đàn ông. Tôi lúc đó khóc lên khóc xuống, chạy ra ngoài đường mà cầu cứu người khác. Nhưng mọi người không những không tin tôi, mà họ còn bảo tôi là đồ điên nữa. Đến lúc gần như tuyệt vọng, thì bỗng từ đâu xuất hiện một cô gái, cô ấy chạy lại phía tôi rồi hỏi chuyện. Sau bao nhiêu nổ lực, cuối cùng tôi cũng đã tìm được người tin mình. Thế rồi cô ấy theo tôi về nhà, nhìn thấy sự việc ấy, cô ấy đã ra tay tấn công bọn côn đồ kia. Rất nhanh sau đó bọn chúng đều sợ sệt và tháo chạy. Nhờ vậy mà mẹ tôi được cứu sống. Sau sự việc ấy tôi mang ơn cô gái đó nhiều lắm. Tôi tìm đến tận trường, tận lớp của cô ấy, rồi tìm mọi cách để được học chung. Sau nhiều tuần mặt dày đi theo, cuối cùng tôi cũng được làm bạn với cô gái ấy. Ba từ Dương Tử Lăng năm đó đã khắc sâu vào trong tim tôi, cứ thế mà chẳng thể nào quên được ...
Bọn họ kể rất nhiều chuyện liên quan đến Lăng Lăng. Và cả Tiểu My cũng vậy, cũng vì gặp biến cố trong cuộc sống mà gặp được Lăng Lăng.
Lăng Lăng như một phép màu xuất hiện trong cuộc đời của bọn họ vậy. Lăng Lăng không những cứu giúp họ, mà nó còn khiến cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt đẹp hơn nữa. Chính vì thế mà cho đến tận bây giờ, chưa ai có lấy lần nào làm Lăng Lăng buồn, chưa lần nào phản bội cũng như bỏ mặc Lăng Lăng. Lăng Lăng như một phần trong cuộc sống của bọn họ vậy. Sống chết cũng một lòng trung thành với Lăng Lăng.
Bọn họ kể nhiều chuyện cho Phong nghe lắm. Nào là chuyện Lăng Lăng vào được ngôi trường danh tiếng này là nhờ học bổng, Lăng Lăng học giỏi cực kì, mấy năm liền giành được học bổng của trường, chứ không phải vì đút tiền mà được vào học. Gia đình Lăng Lăng khó khăn ai mà chả biết, nên khi có ai nghĩ xấu nó như vậy, bọn họ làm sao mà bỏ qua cho được. Giống như Dương Dương ban nãy đấy.
Bọn họ kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chuyện Lăng Lăng hay giúp người khác, chuyện Lăng Lăng không bao giờ đi kiếm chuyện với người khác, chuyện Lăng Lăng lễ phép và tôn trọng người khác ra sao, còn cả chuyện Lăng Lăng yếu đuối đến thế nào nữa.
Sau buổi trò chuyện ngày hôm nay, Phong bỗng thấy Lăng Lăng như một người hoàn toàn khác vậy. Nhưng dù Lăng Lăng có là du côn hay không đi chăng nữa, Phong cũng không quan tâm, anh cứ thích và mãi thích nó thôi ...
Thế rồi Phong đứng lên, bảo rằng anh muốn đi xem nó như thế nào rồi. Nhưng khi vừa đi được vài bước, Thuỵ An bỗng lên tiếng gọi anh.
- Phong này !
Anh khẽ xoay đầu, và rồi Thuỵ An nhẹ giọng hỏi rằng.
- Sau khi anh biết Lăng Lăng là du côn thì anh cảm thấy như thế nào ?
Bỗng Phong im lặng vài giây, mắt nhìn xa xăm, sau đó anh chợt nhoẻn môi cười, nụ cười ấm áp, chân thành biết bao.
- Khi biết Lăng Lăng là du côn thì ... tôi cảm thấy lo cho cô ấy nhiều hơn.
Nói rồi Phong xoay lưng đi.
Đúng thật là anh đang rất lo cho nó, vì là du côn, nên sẽ có rất nhiều kẻ thù, mà đã có nhiều kẻ thù thì sẽ có nhiều cuộc ẩu đả xảy ra. Phong lo nó sẽ bị thương, Phong lo nó sẽ xảy ra chuyện ...
Nhưng kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ bảo vệ Lăng Lăng, không biết Lăng Lăng như thế nào, nhưng đối với anh thì Lăng Lăng đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh rồi ...