Sau khi hoàn thành xong công việc lau cầu thang của mình, nó vừa ôm cái
lưng tê liệt, vừa xuýt xoa đi vào lớp. Nhìn bộ dạng đáng thương của nó,
cả đám bạn không kìm lòng được mà khóc thương. Nhất là nhỏ mặt nọng hay
làm lố.
- Ôi Tỷ ơi, nhìn Tỷ đau khổ như thế này, con tim Muội tan nát ra từng mảnh. Ư ư ư ư ...
Bỗng nó nhìn con mặt nọng kiểu không cảm xúc, song bất giác nó lại chạy lại ôm chằm lấy con nọng, vừa giả bộ khóc vừa diễn rằng.
- Muội ơi, nếu cứ như thế này mãi, Tỷ e là sẽ không sống nỗi qua đêm nay mất. Ư ư ư ư.
- Tụi bây thôi đi. Suốt ngày làm trò con bò.
Thuỵ An từ cửa bước vào với gương mặt lạnh như băng, cô bạn ấy tính khí lúc
nào cũng lạnh, chẳng bao giờ quan tâm tới ai, nhưng khi gia nhập nhóm
với lũ này thì cô cũng được lòng với mọi người. Tuy không biểu hiện ra
bằng mặt, nhưng cô cũng thầm quan tâm bạn bè trong lòng. Nhưng đối với
Lăng Lăng, cô luôn dành cho nó một sự quan tâm đặc biệt nhất. Ở đây
không đề cập đến giới tính nhá, chỉ là giữa hai đứa có một mối quan hệ
cao cả hơn cả tình bạn nữa mà thôi.
- Nước ép đào của mày.
Bỗng Thuỵ An đặt chai nước ép đào lên bàn nó. Nó hạnh phúc ôm chằm ... chai
ép đào vào trong lòng, không quên nói với Thuỵ An một câu.
- Chỉ có cái đầu chó mày là hiểu tao nhất.
Rồi cả đám nhìn nhau cười xoà.
...
- Chán thật ! Cơ hội biết tên của nhỏ đó nằm ngay trước mắt mà lại chẳng nắm được.
Phong vừa đưa tay vào túi quần, vừa than khổ xở với đám bạn kế bên.
- Thôi thì đành đi lòng vòng khắp trường vậy, thế nào rồi cũng gặp được thôi. Cái trường bé tí thế mà.
Khôi Vĩ giở giọng an ủi anh. Thế nhưng rồi khi đi ngang qua dãy phòng của khối B, tên Doãn Thanh hầm hố bỗng la lên rằng.
- Ê Phong Phong !! Trong lớp này có nhỏ đầu hồng giống mày tả kìa !!
Phong với Khôi Vĩ liền đưa mắt vào xem, đúng thật là có một đứa nhuộm ombre
hồng y chan nhỏ ban nãy mà anh gặp. Nhưng do nó ngồi ngược hướng với
anh, nên chỉ nhìn thấy mái tóc với dáng lưng, còn khuôn mặt thì hoàn
toàn chẳng thấy gì.
- Phải nhỏ đó không ? Thấy cái tướng cũng lùn lùn kìa.
Doãn Thanh nhìn anh cao giọng hỏi.
Anh nhìn mãi mà vẫn chưa thấy được mặt, bỗng anh nãy ra một ý tưởng, liền
nhoẻn môi cười thích thú. Thế rồi anh tiến lại gần cửa chính, chống tay
lên cửa, hất cầm gọi lớn.
- Này !! Nùi giẻ !!
Vài giây sau, con nhỏ tóc nhuộm ombre khẽ xoay đầu lại. Khi hai cặp mắt vừa chạm nhau, thì ngay lập tức tia lửa từ đâu phóng tới dữ dội. Nó tức
tối, cắn chặt răng lườm anh một phát. Biết kế hoạch đã thành công, anh
cười đắc trí rồi xoay người bước đi cùng với lũ bạn. Trước khi đi, anh
vẫn không quên nhìn cho kỹ mặt của đám bạn thân của nó, để sau này có gì thì vẫn mua chuộc được.
-
Thì ra là học lớp dưới, nhỏ hơn mình một tuổi. Thế cơ mà tưởng chi là bà nội của mình ... À mà cũng không phải là bà nội nữa, mà là bà cụ tổ cố
nội.
Phong vẫn không ngừng phấn khích khi kế hoạch trả thù của mình sắp thành công. Bỗng Doãn Thanh đi bên cạnh nói.
- Ê mày, nhỏ đó xinh phết nhợ !
- Mày điên à ? Cái mặt như thế mà bảo xinh ?!
- Tao thấy xinh mà ! Thằng Vĩ ban nãy cũng bảo xinh, nó bảo mày làm quen cho nó đi kìa.
- Tụi bây điên thật rồi. Con nhỏ đó là của tao !!
- .... Ô ....
Sau câu trả lời của anh, Doãn Thanh và cả Khôi Vĩ đều cứng đơ họng không biết nói gì hơn.
...