Lăng Lăng nhanh nhẹn chuyển người né sang một bên, nhưng rồi vẫn không thể tránh khỏi cú xướt ngang qua cánh tay nó.
Lăng Lăng mất thăng bằng, một mạch ngã nhào xuống đất.
Bỗng đáy mắt Phong hằn lên nhiều tia lửa dữ tợn, giận dữ tiến lại nắm lấy cổ áo hắn rồi đẩy mạnh hắn ta vào tường. Phong nghiến chặt răng, bấu mạnh
tay nói với hắn rằng.
- Ông dám động vào cô ấy ? ... Ông chán sống rồi sao ?!
Dứt câu, anh vung mạnh tay đấm vào mặt hắn một phát rõ đau. Lực mạnh đến
nỗi khiến cho khoé môi hắn bật cả máu và từng đốt tay anh cũng theo đó
mà đỏ ửng hết cả lên.
Sau khi ngã xuống đất, hắn còn nhe răng nhuốm đầy máu của mình ra mà cười nói với anh.
- Mày giết tao đi ! ... Rồi sau đó cảnh sát sẽ còng tay mày !!
- Tao thà bị cảnh sát bắt, chứ không để cho mày sống !!
Nói rồi anh ngồi đè lên người hắn, tiếp tục nắm chặt tay và đấm liên tiếp
vào mặt hắn. Hắn không chống cứ, cứ nằm im đấy mà chịu đòn.
- Phong ! Cẩn thận !
Bỗng Lăng Lăng hoảng hốt gọi tên anh khi thấy hắn ta có ý định sát thương anh bằng cái chai nằm trong tay hắn.
Phong nghe thế liền ngã người về sau né, nhưng rồi mũi chai sắc bén ấy vẫn vô tình lướt qua trán anh và để lại một vết xướt nhỏ, máu từ đó chậm chạp
tuôn ra, phút chốc càng khiến cho cơn giận dữ trong lòng anh bùng phát
dữ dội hơn nữa.
Phong giật cái chai từ trong tay hắn ra, rồi giơ lên cao, tiếp sau đó anh định sẽ đập thật mạnh vào đầu hắn, nhưng rồi bỗng ...
- Phong !!
Lăng Lăng lớn tiếng ngăn anh lại.
Phong nghe thế cũng vội dừng tay, xoay mặt sang nhìn Lăng Lăng khó hiểu.
- Dừng lại đi, đủ rồi.
Lăng Lăng chau mày, hạ giọng nghiêm túc khuyên can anh. Nhưng Phong thì vẫn
chưa hết giận dữ, anh thở hì hục xoay xuống và nhìn hắn ta.
Khi thấy gương mặt thấm đẫm máu của hắn, cùng với nhịp thở gấp gáp ấy, lòng Phong mới chợt dịu lại.
Phong thở dài, quăng cái chai ấy ra xa rồi đứng dậy. Tên điên kia thấy thế
cũng vội ngổm người dậy, khập khiễng đứng lên rồi chạy đi xa.
Đến lúc này Phong mới hoàn hồn lại, gấp rút đi về phía nó, sốt xắn hỏi.
- Sao rồi ? Có đau chỗ nào không ? Có bị thương chỗ nào không ?
- Phong ...
- Cô nói đi ! Tôi hỏi cô có bị thương chỗ nào không ?! Ban nãy hắn tấn công cô, cô có cảm thấy đau chỗ nào không ?!!
- Phong !!!
- Làm ơn hãy nói với tôi là cô không sao đi !!!!
- Tôi không sao ! Thật sự không sao mà !!
Phong cứ như người mất hồn vậy, đờ đẫn nhìn nó nói không nên lời, anh cũng
không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác khó chịu đến như vậy nữa,
chỉ biết rằng anh thật sự không muốn nó bị thương.
Sau một loạt thái độ khó hiểu ấy của anh, Lăng Lăng bỗng chau mày lo lắng, hỏi.
- Anh làm sao vậy ?
- Có thật là ... cô không sao không ?
- ... Tôi không sao thật mà.
- Ừ, vậy tốt rồi.
Nói rồi anh đưa tay đỡ nó đứng dậy.
- Cảm ơn hai người đã giúp tôi, vậy tôi xin phép đi trước đây.
Bỗng cô gái ban nãy khẽ
lên tiếng. Đến giờ hai người họ mới nhớ ra sự hiện diện của cô, nghe cô
ta nói thế, Lăng Lăng liền nhìn Phong, nói rằng.
- Anh đưa chị ấy về đi. Dẫu sao tính mạng của chị ta cũng đang gặp nguy hiểm, tên điên kia có thể sẽ quay
lại tìm chị ta thêm lần nữa đấy.
- Không sao đâu, tôi có thể tự về được. Nói gì đi nữa tôi cũng là vợ của hắn, hắn không nỡ giết tôi được đâu.
- Chị đừng nói nữa, cứ
để Phong đưa chị về đi. Con trai ai cũng giống như nhau cả, một khi đã
nổi máu điên lên thì việc gì cũng dám làm.
Bỗng cô ta im lặng vài
giây, ngẫm lại một chút thì thấy cũng đúng, nhưng rồi cô ta như nhớ ra
được gì đấy, liền ngước mặt hỏi nó rằng.
- Thế còn cô thì sao ? Cô đi về một mình à ? Trời đã khuya lắm rồi đó, cô cũng là con gái mà.
- Tôi không sao, tôi tự lo cho mình được.
Nói rồi nó nhìn Phong lần cuối, song xoay người bước đi.
Phong bối rối, không biết phải giải quyết ra sao, nhưng đã lỡ giúp rồi thì giúp cho tới vậy.
Thế rồi Phong cùng với
cô ta đi ngược hướng lại, càng đi Phong càng cảm thấy trong lòng khó
chịu, thổn thức không yên. Được một quảng khá xa, Phong bỗng dừng chân
lại, rồi nghiêm túc nói với cô ta.
- Chị có thể tự về nhà được không ?
Cô gái kia tròn mắt, ngây ngô hỏi Phong.
- Sao ?
Phong áy náy, nhưng vẫn điềm tĩnh đáp.
- Tôi phải quay lại đó ... Tôi ... Tôi cần phải đưa Lăng Lăng về.
...
Lê cái thân mỏi nhừ bước đi trong đêm, Lăng Lăng không tài nào đi thêm được bước nào nữa khi cái chân của nó cứ nhức liên hồi.
Nó cứ khập khiễng, rồi lại dừng, rồi lại khập khiễng, rồi lại dừng. Cứ thế mãi thì chắc sáng mai mới có thể về tới nhà mất.
Trong lúc đang cần sự
giúp đỡ nhất, thì Phong lại xuất hiện từ phía sau. Anh chạy lại chỗ nó,
hớn hở chào nó như lâu rồi không gặp ý.
- Lăng !
Nó vừa giật mình, vừa ngạc nhiên nhìn anh.
- Ơ ? Sao anh ở đây ? Không đưa chị ta về à ?
- Chân cô bị làm sao vậy ?
Nghe Phong hỏi, nó bỗng thở dài rồi nói.
- Vết thương cũ chưa lành, mà ban nãy lại bị té tận hai lần, giờ thì gần như liệt rồi
- Cô thật là ... Đi đứng làm sao ấy ! Mắt lại để dưới mông à ?!
Bỗng Phong nổi giận với nó, khiến nó khó chịu, lớn giọng nói lại.
- Nếu như không tại cô
ta đụng trúng tôi thì tôi đâu có té ?! Nếu như tên điên kia không tấn
công tôi, thì tôi cũng đâu có té ?!! Anh có cớ gì mà lại mắng tôi ?!!
Với lại, việc tôi té, hay bị đau chân đi chăng nữa cũng đâu liên quan
đến anh !! Việc gì mà anh phải nổi giận với tôi ?!
- Ừ, cô thì giỏi rồi, tôi có thêm mười cái miệng nữa cũng chẳng cãi lại cô.
- Bộ tôi nói sai sao ?
- Không, cô đúng. Đại Tỷ luôn đúng, được chưa ?
Gớm, anh vừa mới nói có vài ba câu thế thôi mà nó hả dạ phát điên lên.
Trong lúc nó đang ngẩn ngơ nhìn trời nhìn đất, thì bỗng Phong hạ người xuống trước mặt nó và nói rằng.
- Lên !
Nó tròn mắt ra nhìn anh, ngơ ngác hỏi.
- Hả ? Lên ? Lên đâu ?
- Lên tôi cõng !
- Điên à ?!!
- Mau lên !
- Không ! Tôi không thích đụng vào người con trai ! Tôi tự đi được ! Không cần anh cõng !
Phong thở dài nhìn nó, nhưng rồi bỗng anh chợt nghĩ ra được cách gì đó, thế là liền cao giọng, trêu nó rằng.
- Được thôi ... Vậy để cho cô tự đi vậy. Lát hồi mà có gặp ma, nó dí cho chạy không kịp luôn. Lúc đó thì đừng kêu cứu tôi nhé !
- Ơ ... Này ! Anh giỡn mặt với tôi đấy à ?!
- Tôi nói thật ! Ma hay đi dạo buổi tối lắm, nên thể nào lát hồi cũng gặp cho mà koi ...
Dường như Lăng Lăng đã
bị những lời lẻ ấy của anh làm cho lung lây, nó sợ sệt, hết nhìn qua
phía bên kia, lại nhìn về phía sau lưng, tất cả đều là một màu tối !
- Nhanh nào, cho cô ba giây để suy nghĩ đấy !
Và rồi anh bắt đầu đếm.
Một
Hai
Hai rưỡi
- Được rồi ! Lên thì lên ! Chỉ tại tôi sợ ma dí chạy không kịp nên mới cho anh cõng đấy nhá !
Chứ không phải tôi thích đụng vào người anh đâu à nha !
Nói rồi nó nhẹ nhàng
nhích người lại gần phía lưng anh, Phong thấy thế liền nhoẻn môi cười,
rồi gian hai tay ra ôm lấy người nó và bước đi.
Nhưng rồi Phong lại muốn gì đó nữa, nên đã vội nói với nó rằng.
- Này ! Cô mà không ôm chặt, lát hồi ma dí tôi chạy là rớt cô đấy nhá.
Hôm nay không biết Lăng
Lăng ăn trúng thứ gì mà dễ dụ chưa từng thấy. Nó nghe anh nói thế mà
cũng tin thật, nên đã vội xiết chặt tay lại, thế rồi hai hơi thở cứ thế
tự nhiên gần nhau hơn ...
- Này, ban nãy anh đánh hắn, trông ngầu ghê gớm luôn ý.
Lăng Lăng vừa hồi tưởng lại cảnh ban nãy, vừa nói. Phong nghe thế bỗng cảm thấy mình oách vô cùng.
- Thật à ?
- Ừ ! Tôi tưởng trước
giờ anh chân yếu tay mềm lắm chứ, nhưng sau vụ hồi nãy tôi mới thấy anh
đánh võ hay lắm á nha ... Cơ mà vẫn thua tôi.
- Sao ? Tôi mà thua cô à ?
- Tất nhiên ! Cỡ anh, tôi đá cho vài phát là nóc ao.
- Chưa chắc nha ! Hay bữa nào tôi với cô đi cạch võ không !
- Chơi luôn ! Sợ anh cái quần sì gì chứ !
- Được ! Quyết vậy đi !
Cả anh và nó đều hưng phấn đợi đến ngày đó lắm, nhưng ai thắng ai thì chưa biết được.
- Xem anh này ! Máu chảy xuống ròng ròng mà cũng không chịu lau !
Bỗng nó chau mày nói khi thấy vết thương trên trán anh. Thế rồi nó thò tay vào túi áo lấy ra
bịch khăn giấy mà lúc nào nó cũng mang theo ra, rồi tự tay lau đi vết
máu trên trán anh.
Phong khoái lắm, mà cứ
làm bộ như không có gì. Tự nhiên lúc tay nó chạm vào trán anh, sao mà
khiến anh cảm thấy da diết đến lạ thường.
Phong nóng trong người quá, không biết phải làm gì vào lúc này nên đã nói lung tung.
- Này ! Cô bao nhiêu ký thế ?! Nặng gớm !
- Như này mà nặng !
- Con gái ốm ốm một tí mới xinh.
- Xinh cho ai koi ? Cho anh koi à ?
- ...
Quả thật người xưa nói không sai, đây đích thị là cái miệng hại cái thân đây mà.
Phong bế tắc, đành lãng sang chuyện khác hỏi nó.
- Nhà cô ở đâu sao mà xa thế ?
- Ở đằng trước, quẹo vào ngõ bên phải là tới.
Thế rồi Phong chậm chân bước đi, bỗng dưng lại không muốn nó về nhà tí nào.
Nhưng dù có chậm cỡ nào thì cuối cùng cũng tới nơi thôi.
Bỗng thấp thoáng từ xa
có một dáng người quen thuộc nào đó, khi vừa nhìn thấy Lăng Lăng, người
ấy đã vội chạy lại. Còn nó khi thấy người đó, cũng vội bảo Phong bỏ nó
xuống.
Người ấy không ai khác
đó chính là bà cô chủ nhiệm của lớp nó và đồng thời cũng là giáo viên bộ môn của lớp anh. Vừa nhìn thấy bà, Phong thật sự rất bất ngờ.
- Ơ ! Cô Diệp ?
Còn nó thì cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng đâu đó trong đáy mắt nó lại phản phất nỗi buồn.
Và rồi Lăng Lăng khẽ cúi đầu, né tránh ánh mắt bà rồi buông một tiếng nặng nệ.
- Mẹ ...