Cả ngày nó ở bên cạnh Thuỵ An, hết đi chỗ này ăn uống, rồi lại đến chỗ kia để vui chơi, hai đứa ở bên nhau từ sáng cho đến tối, điều đó cũng khiến cho cơn buồn bực trong lòng của Lăng Lăng biến mất tiêu. Ngồi dưới đài
phun nước, Thuỵ An khẽ xoay sang hỏi nó rằng.
- Chuyện của mẹ mày ...
Bỗng ánh mắt Lăng Lăng thoáng chút buồn khi nghe Thuỵ An nhắc về mẹ mình. Thế rồi nó thở dài, nhìn xa xăm và nói.
-
Tao mệt rồi ... Không muốn để tâm đến chuyện đó nữa ... Nhưng cứ mỗi lần nghĩ về nó, là tao ... vẫn không thể nào chấp nhận được.
- Tao hiểu mà.
- Thì cũng chỉ có mày là hiểu tao nhất.
Nói rồi nó nhìn Thuỵ An cười xoà, nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy vẫn còn đâu đó vết hằn của sự tổn thương. Hiểu được điều đó, Thuỵ An bỗng khẽ buồn
rầu theo, trầm giọng nói với nó rằng.
-
Mặc dù chơi với mày từ hồi còn nhỏ, nhưng nói thật ... cho đến tận bây
giờ, tao vẫn thật sự không thể hiểu hết được con người mày.
Lăng Lăng nghe thế liền nhướn mày, bĩu môi đáp lời lại.
- Tao không cần một người có thể thấu hiểu con người tao ... tao chỉ cần mỗi ngày được uống nước ép đào do mày mua mà thôi.
- Giời ! Đúng là miệng lưỡi ghê gớm thật đấy !
Nói rồi nó choàng tay qua vai Thuỵ An rồi tựa đầu lên đó, cả hai im lặng
một lúc lâu, sau đó Thuỵ An bỗng khẽ nói nhỏ bên tai nó rằng.
- Ước gì tao có thể biết được mày đang nghĩ gì vào lúc này ...
Lăng Lăng bỗng bật cười với câu nói vớ vẩn ấy của Thuỵ An, nhưng rồi bỗng nụ cười ấy cũng sớm tắt liệm đi, thay vào đó là đôi mắt thấm đẫm nỗi cô
đơn, cùng với giọng nói không thể nào buồn hơn của Lăng Lăng.
- Tao cũng ước gì ... có ai đó có thể ... hiểu được cảm giác của tao ...
Sau câu nói ấy, Thuỵ An bỗng cảm thấy thương Lăng Lăng nhiều hơn, và thế
rồi cả hai cứ ngồi lặng yên bên nhau mãi, cho đến khi trăng lên cao,
trời trở lạnh, và bầu trời điểm vài ánh sao, tụi nó mới chịu dắt tay
nhau về ...
...
Trong căn phòng rộng lớn thoáng hương thơm, Nại Phong đang nằm trên giường
một cách thoải mái, trong tay thì đang cầm chiếc điện thoại của Lăng
Lăng, nghĩ ngợi điều gì đó, song lại nhếch môi cười đểu.
Bỗng Phong nhanh tay mở điện thoại lên rồi tự lưu số của mình vào danh bạ
của nó, còn tự tay đặt tên cho mình là "Đại ca" nữa chứ. Đã vậy còn chưa hết, anh tiếp tục lấy điện thoại của nó và gọi vào máy của anh, một lát sau anh lại lưu số của nó vào danh bạ của mình với cái tên là "Nùi
giẻ". Hoàn thành xong công việc của mình, Phong bỗng cười đắc trí, rồi
tiện tay gọi điện cho Khôi Vĩ để kể về sự tích say rượu của Lăng Lăng
cho cậu nghe. Thế rồi anh ôm điện thoại nói luyên thuyên suốt, mọi buồn
phiền ngày hôm nay cứ thế mà trôi đi mất ...
...
Đứng trước cửa nhà mình, Lăng Lăng bỗng nhiên không muốn bước vào nhà, ánh
mắt lộ rõ vẻ buồn rầu. Nhưng rồi cuối cùng, nó cũng đành phải mở cửa và
bước vào trong.
Vừa vào tới nhà, nó bỗng đứng hình khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ nó với ai đó.
- Tối rồi, sao anh không chịu về đi ?
- Anh muốn ở đây với em.
- Ngày mai chúng ta lại gặp nhau mà, anh luyến tiếc làm gì ?
- Vậy cho anh hôn một cái đi.
- Thôi, kì lắm.
- Đi mà ...
- Thôi ... Anh này ...
*Rầm !!!
Lăng Lăng
cắn chặt răng, vung mạnh tay đóng cửa lại. Tiếng va đập lớn đến nổi làm
cho hai người giật bắn mình, có lẽ nó cố tình làm như vậy để cho bà biết rằng nó đang có mặt tại nhà, và đúng thật là bà ấy đã nhận ra rằng nó
đã về, thế nên bà khẽ xoay người, thì thầm với người đàn ông bên cạnh
rằng.
- Con bé về đến rồi, anh mau về đi.
Nghe được câu nói đó của bà, nó cũng chẳng buồn để ý thêm gì nữa, cứ nghoảnh mặt làm ngơ rồi bước thẳng về phòng mình.
Nó quen với cái việc mỗi ngày đều nghe thấy tiếng cười hú hí phát ra từ phòng bà, quen với việc
bà đi chơi đến tận tối khuya với gã đàn ông trẻ tuổi ấy, và cũng quen
với việc bị người khác chê cười vì có một người mẹ nông nổi như thế này
...
- Lăng Lăng.
Đang nằm trên giường, bỗng nó nghe thấy tiếng bà gọi từ phía sau cánh cửa, nhưng nó vẫn nằm im, không nói một câu gì với bà.
Thấy bên trong không có tiếng trả lời, bà chau mày, tiếp tục gọi nó.
- Lăng Lăng !
Vẫn không có tiếng trả lời, lần này bà tức giận, mạnh tay xoay tay cầm rồi mở cửa bước vào trong.
Vừa nhìn thấy bà, Lăng Lăng liền xoay mặt vào trong. Thấy thái độ ấy của nó, bà bỗng lớn giọng nói với nó rằng.
- Hôm qua đi đâu mà không về ?!
- ...
- Lăng Lăng !!!
Quá tức giận với biểu hiện của nó, bà mạnh tay nắm lấy vai nó rồi xoay về hướng mình và nói.
- Hôm qua đi đâu mà
không về ?! Hôm nay đi đâu mà tận bây giờ mới về ?! Gọi điện thoại thì
lại nghe thấy giọng con trai !! Mà hỏi thì lại không trả lời !! Rồi lại
còn tỏ thái độ như vậy nữa !! Con thật sự muốn mẹ phải làm sao nữa đây
?!!
- Con muốn mẹ nghĩ đến cảm giác của con !!!!
- ...
- Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của con dù chỉ là một giây !!
Lăng Lăng nhìn bà nói mà nước mắt cứ sắp tuôn trào. Nhìn vẻ mặt đau buồn ấy của nó, bà bỗng cảm
thấy nhói lòng, thở dài nói với nó.
- Lăng Lăng, mẹ ...
- Con mệt rồi, con muốn ở một mình.
Vừa cướp lời bà xong, nó liền nằm xuống, xoay mặt vào bên trong và kéo kín mền lại. Thế rồi bà
cũng chẳng nói gì thêm, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Buổi tối đêm nay bỗng se lạnh đến lạ thường ...
...
Nguyên cả ngày hôm sau
Lăng Lăng không hề bước ra khỏi nhà, nó cứ lẩn quẩn trong phòng suốt,
hết koi tivi lại đến đọc truyện, hết đọc truyện rồi lại tới lấy giấy ra
nằm xếp sao. Nguyên cả ngày chủ nhật đẹp trời ấy nó chỉ muốn làm bạn với cô đơn.
...
Sáng hôm sau, trong khi
mọi người ai nấy cũng đang cười đùa trong lớp, thì chỉ có mình nó là úp
mặt xuống bàn và nằm ngủ. Thuỵ An và Tiểu My chỉ biết nhìn nó, chứ cũng
chả biết phải nói gì.
Rồi bỗng từ cửa lớp, Dương Dương ... à không, là con mặt nọng mới đúng. Nó hớn ha hớn hở chạy lại chỗ Lăng Lăng, lây lây nó dậy.
- Đại tỷ đại tỷ !! Có chuyện trọng đại muốn báo cho tỷ nghe nè !!
Bị quấy rầy giấc ngủ, Lăng Lăng ngẩng mặt lên, cau có nhìn con nọng nói.
- Chuyện gì ?
Rồi con nọng trầm giọng, nói khẽ bên tai nó rằng.
- Đại tỷ xuống sảnh đi, có người muốn gặp tỷ.
- Cái gì ?!!
Tiểu My nghe thế liền hoảng hốt, chồm thẳng người về phía con nọng, hỏi.
- Mày nói sao ?! Ai tìm
con Lăng à ?! Trời, cả mấy năm nay chơi chung với nó, tao chưa khi nào
nghe nói có người kiếm nó trước cả, toàn con Lăng đi tìm người ta kiếm
truyện trước thôi. Thế mà giờ mày bảo sao ? Có ai tìm con Lăng à ?!
- Giời ơi ! Tao có bảo đánh nhau cái quần gì đâu ! Tao đang bảo, anh Phong tìm đại tỷ cơ mà !
- Hả ?! Phong tìm Lăng ?!
Đến giờ thì cả nhóm đều
hết hồn, nó cũng nhướn mày ngạc nhiên theo, chẳng biết tên quái đản đó
tìm nó để làm gì nữa. Nhưng rồi bỗng vài giây sau, nó mới biết lý do tại sao hắn lại tìm nó rồi. Chắc là gửi trả cặp lại cho nó đây mà. Thật
tình là nó chẳng muốn nhìn mặt tên đó thêm lần nào nữa, nhưng dẫu sao
cũng chỉ là đi lấy lại cặp thôi, chứ cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Nên nó thở dài, rồi đứng bật dậy và đi ra ngoài.
Con nọng, Tiểu My, Thuỵ An, cả ba vẫn còn đơ người ra vì chuyện động trời này.
Vừa bước xuống sảnh, nó
đã liền trông thấy Ngô Nại Phong với vẻ mặt đáng ghét đó, trong tay còn
đang cầm cái cặp của nó. Nó không chần chừ, sải chân tiến nhanh lại chỗ
anh, rồi giơ tay lấy lại cái cặp và vội xoay người đi. Nhưng chưa kịp đi được bước nào thì nó đã bị Phong nắm tay kéo lại. Thấy hành động đụng
chạm mà chẳng xin phép ấy của anh, nó đã bực bội và lên tiếng.
- Làm gì đấy ? Chẳng phải gửi trả cặp lại là xong rồi sao ?
Vừa nói mà cặp chân mày
của nó vừa cau lại. Thấy biểu hiện khó chịu ấy của nó, Phong biết chắc
rằng nó vẫn còn giận. Thế nên anh ngập ngừng nói rằng.
- Còn giận à ... ?
- Giận gì ?
- Giận vụ ... hôm ở nhà hàng.
- Hôm nào ? Chẳng nhớ !
- Ầy ... Đại tỷ bớt giận đi mà. Ăn kẹo hết giận nha ?
Nói rồi, Phong lấy trong túi áo ra viên kẹo hương dâu. Chìa tay ra đưa cho nó và mỉm cười nói.
- Ăn viên kẹo, giảm ngay cơn tức giận.
- Không ăn !
Nó phũ phàng từ chối
ngay. Thế nhưng Phong vẫn chưa bỏ cuộc, đặt viên kẹo xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi tiếp tục lấy trong túi ra thứ gì đó, lại chìa tay ra đưa cho
nó và mỉm cười nói.
- Nhai cục sinh-gum, xoá tan cơn buồn bực.
- Tôi không thích ăn
sinh-gum. Này ! Anh muốn xin lỗi tôi, thì làm ơn chỉ cần nói câu xin lỗi thôi, chẳng cần phải bày trò làm gì. Dẫu sao tôi cũng tha lỗi cho anh,
rồi sau đó xem như tôi chẳng quen anh là được.
Nó vẫn chưa hết buồn bực, cứ chau mày rồi nói với anh mấy câu phũ phàng như thế.
Phong áy náy, chẳng biết nói thêm lời gì với nó. Cuối cùng, anh cũng chỉ biết lấy trong túi ra
thứ gì đó, rồi lại chìa tay đưa cho nó, chớp chớp mắt nói rằng.
- Uống sữa ... rồi hết giận ... nha ?
Nó quá nhiên là bất ngờ
với chiêu xin lỗi này của anh. Quá bất lực trước những hành động này,
Lăng Lăng đành chộp lấy hộp sữa, rồi nói.
- Tôi thật chẳng thấy một tí thành ý gì của anh cả.
Rồi nó xoay lưng bước đi.
Mặc cho nó có còn giận hay không, chỉ cần nó chịu nhận những thứ anh cất công đi mua là anh vui rồi.
Bước về lớp với hộp sữa
trong tay, nó đã gây được chú ý của mấy đứa trong nhóm. Nhất là con
nọng, vừa nhìn thấy hộp sữa là nó la làng lên.
- Bới người ta !! Đại tỷ và Quần sịp đỏ quen nhau !!
- Mày tào lao quá đi !
Trước giờ con Lăng nó chẳng có hứng thú với mấy chuyện yêu đương bao giờ cả. Tao cá chắc cái này là do con Kim nó mua cho con Lăng để chuộc lỗi
vụ ẩu đả mấy tuần trước ấy.
Tiểu My phản bác lại liền, nhưng rồi con nọng lại lắc đầu, nói.
- Mày điên à ? Con Kim bị Đại tỷ đánh đến giờ còn chưa xuất viện mà ?
- Tụi bây dẹp đi. Toàn tào lao không, về chỗ ngồi đi, chuông reng rồi.
Thuỵ An chán nản nói với chúng nó, đúng lúc đó chuông cũng vừa báo giờ vào lớp. Nhờ vậy mà tụi
nó mới thôi bàn chuyện, rồi ai nấy cũng về chỗ ngồi.
Tiết đầu là tiết của bà
cô chủ nhiệm, nên Lăng Lăng vội lấy thun buột tóc trong cặp ra, rồi sử
dụng chiêu giấu tóc huyền thoại của mình. Chỉ cần năm giây thôi là mớ
đuôi tóc hồng của nó được giấu gọn gàng sau mớ tóc nâu.
...
Ngồi học được mười lăm
phút đầu, Lăng Lăng bắt đầu cảm thấy chán, thế là nó lôi cái cuốn tập
chép phạt của nó ra để chép tiếp phần phạt còn thiếu. Nó chán nản khi cứ mãi chép đi chép lại câu "Em không dám gọi bạn là đồ mặt nọng nữa".
Nhưng rồi nó vẫn cắm cúi chép tiếp, chép được hết trang, nó lật sang trang tiếp theo để chép. Ai ngờ khi vừa mới lật qua, nó bỗng bất ngờ khi thấy trang đó lại bị lắp
đầy bởi một đống chữ. Càng bất ngờ hơn khi nó thấy được dòng chữ ngay
ngắn được ghi ngay trên đầu trang, với nội dung:"Chép phạt 100 lần câu
Tôi xin lỗi".
Và rồi từng câu chữ "Tôi xin lỗi" được viết rất đẹp và gọn gàn, tràn đầy cả mấy trang giấy tập.
Bỗng nó cảm thấy rưng rưng nước mắt, ấm ấm trong lòng, cảm giác vô cùng
khó tả.
Thế rồi nó nhoẻn môi cười, ngắm nhìn những câu chữ ấy mãi ...