Lâm Ngọc giật mình, sửng sốt kinh hoàng, đôi tay nhỏ bé run run ôm chặt miệng lại không cho tiếng la phát ra...bắn chết, là giết cô sao?
Đôi mắt nhanh nhạy nhìn lén qua lùm cây, trên tay bọn chúng quả thật có súng, hàng nóng a, bọn chúng không nói đùa, nếu không may cô bị bắt thì sẽ bị bắn chết.
Đến lúc này Lâm Ngọc cố giữ cho mình bình tĩnh không được hoảng sợ nhất là trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nhìn bọn chúng tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm, thấy không có ai đến gần mình, cô suy nghĩ cách trốn thoát. Nhìn phía bên kia rừng, đầu óc chợt lóe, nếu như cô nhớ không lầm thì phía bên đó là đường lớn, chỉ cần an toàn chạy ra đó cô có thể cầu cứu người đi đường. Cô không tin chúng dám nổ súng với người dân.
Vừa nghĩ xong, Lâm Ngọc nhanh chóng hành động nhưng cô vừa mới xoay người không cẩn thận dậm lên một cành cây khô dưới chân vang lên tiếng giòn rang “RẮC”
Tiếng kêu thanh thúy trong gió làm phá vỡ không gian yên tĩnh, đối với Lâm Ngọc đó là tiếng kêu thảm họa, trong lòng khẽ la lên “Thôi xong rồi”
“Bên đó có người” lập tức cả bốn tên phát hiện được, một trong bốn người nhanh chỉa súng về phía phát ra tiếng kêu, bóp còi “ĐÙNG”
“Thằng ngu! Chưa xác định được là ai mà bắn, lỡ có người phát hiện tiếng súng thì mọi chuyện rắc rối to, bà chủ quở trách thì mày có nhận nổi trách nhiệm này không?” tên Bang đánh một cú rõ đau thằng vừa bắn, mở miệng trách cứ.
“Dạ do em bất cẩn, mong anh Bang tha tội” hắn cúi đầu gập lưng một góc 90 độ.
“Hừ” tên Bang móc súng ra, chỉ hướng Lâm Ngọc vừa đứng, ra lệnh “Lại kiểm tra kĩ cho tao”
“Vâng” đám người kéo dến đó, chia nhau lật từng góc cây kẽ lá không sót một chỗ nào.
“Không phát hiện ra gì”
“Ở đây cũng không có”
.......................................
Bỗng một tên la lên mừng rỡ như tìm thấy vàng “Anh Bang, có vết máu”
“Vết máu?” ánh mắt tên Bang đỏ ngầu, nhanh đến chỗ đó, nhếch môi cười nguy hiểm, vết máu không nhiều nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên mặt đất rải rác nhiều và theo một hướng xác định.
“Mau chạy theo hướng đó” vừa đưa tay vừa chỉ theo hướng có vết máu, tên Bang nạp đạn mới vào cây súng “Đứa con gái bị bắn chạy không xa, phải nhanh chóng bắt cô ta lại”
“Anh Bang, sao anh biết là con gái?”
Lấy miếng vải nhỏ móc vào cành cây, tên Bang cười “Đây là miếng vải rách ra từ váy đồng phục Hàn Lâm tao đã thấy qua, chắc chắn là con nhỏ đó”
Đám đàn em hiểu ý, ráo riết chạy nhanh vào khu rừng như đám sói hung hăng tìm con mồi, đặc biệt đã bị thương.
Cách một khoảng xa nơi đó, Lâm Ngọc ôm cánh tay trúng đạn chạy nhắm mắt nhắm mũi về phía trước, thật may mắn lúc bị phát hiện cơ thể cô theo phản xạ lách người né sang một bên nên viên đạn bị lệch chỉ trúng vào tay. Ngước mắt nhìn lên trời, Lâm Ngọc ai oán....pháp luật nhà nước a, tại sao lại để công dân dùng súng bắn bừa bãi như vậy...đáng chết. Bị bọn chúng bắt được cô chỉ có con đường chết.
Nghe gần đó có tiếng xe qua lại, cô mừng như điên chạy nhanh hơn gấp 3 lần, như cơn gió vụt một cái đã ra đến đường lớn.
Ôm cánh tay chảy đầy máu, cô nhíu mày, ngày gì mà xúi quẩy, tính từ sáng đến giờ trên người cô không có chỗ nào lành lặn, dễ nhìn cả.
Đưa tay không bị thương vẫy vẫy, hai chiếc xe mui trần đi ngang qua cô bình thường như không thấy. Lâm Ngọc tức giận chửi mắng "Đồ chó má thấy người không cứu, đi chết đi, tôi mà bị bắt sẽ không để mấy người sống yên ổn đâu...."
Thở dốc, Lâm Ngọc ngồi gục xuống ven đường, mệt chết đi, cắn môi chịu đựng nhìn chiếc Camry mui trần màu vàng chạy từ xa đến, Lâm Ngọc nhấc cánh tay lại vẫy, miệng lẩm bẩm "Giúp tôi"
Chiếc Camry chạy chậm dần, bánh xe đen bóng lăn tròn ngừng lại, một giọng nói dễ nghe có phần quan tâm
"Cô cần giúp gì không?"
Nghe tiếng nói, Lâm Ngọc lập tức ngẩng đầu lên "Có kẻ rượt theo tôi..." nhưng khi nhìn đến khuôn mặt người kia, lời nói ra bị ngắt lại.
"Lâm Ngọc?" Người đó cũng nhận ra cô, mở miệng hỏi.