Lâm Ngọc nhắm chặt hai mắt chuẩn bị đón nhận sự đau đớn từ nhát dao ghê tởm đó nhưng..
Một giây..hai giây..ba giây trôi qua
Chỉ có bụng dưới không ngừng chảy máu, bàn tay bóp chặt cổ cô từ từ nới lỏng ra, ngoài ra Lâm Ngọc không cảm thấy điều bất thường gì khác..
"Đồ ngốc, không sao chứ?"
Lâm Ngọc giật mình, giọng nói đó là..
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là Duy Khánh đang mỉm cười dịu dàng với mình, bàn tay phải anh nắm chặt lưỡi dao sắc bén, máu cứ từ chỗ đó rỉ ra từng giọt, từng giọt..
"Sao anh lại ở đây?" Cô gỡ bàn tay ở trên cô ra, mặt đỏ ửng vì thiếu khí, hít nặng nề từng ngụm không khí.
"Mọi việc cứ để tôi lo" Duy Khánh nắm càng chặt con dao, đôi mắt đen rực lửa nhìn tên Long, tưởng chừng có thể thiêu đốt hắn.
"Mày..mày..thả ra" Tên Long cà lâm nói, bị ánh mắt của anh làm run sợ, khí thế đè ép hắn khiến lời nói không được hoàn chỉnh.
Duy Khánh liếc hắn, lại nhìn vết thương trên bụng Lâm Ngọc, đôi mắt càng thêm âm u, lạnh lẽo
Lúc anh nghe tin từ đàn em, anh như tên điên lao đi đến đây nhưng không kịp, khi thấy cô bị đâm, trái tim anh cũng như bị anh ai đó bóp chặt, hận không thể giết tên thối tha này
"Mày chết chắc rồi" Anh nghiến răng, dựt con dao ném sang một bên, bàn tay đầy máu chỉ thẳng mặt tên Long.
Lâm Ngọc ngồi phịch xuống mặt đất lạnh, hơi thở yếu ớt nhìn Duy Khánh đánh tên Long, hắn bị anh đánh không kịp trở tay, thật đáng sợ. Đột nhiên hình ảnh trước mắt nhòe đi, nhạt dần rồi tối đen, Lâm Ngọc mất ý thức ngã xuống đất.
"Đại ca, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó" tên đàn em từ lúc thông báo cho Duy Khánh chạy theo nhưng khi thấy đại ca đánh tên Long muốn chết đi sống lại thì la hét để Duy Khánh ngừng tay lại.
Duy Khánh tiếp tục đánh, không để ý gì lời tên đàn em.
"Đại ca, Lâm Ngọc..cô ấy ngất rồi"
Duy Khánh ngừng tay lại, không thèm nhìn tên Long như thế nào, quay người bước qua tên đàn em, không chậm một giây ôm Lâm Ngọc vào lòng, bế cô lên đi ra ngoài.
"Đại ca, không sao chứ?" Mạnh Hùng chạy đến kéo hơn 50 tên xông vào, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, nhìn tên Long bị đánh như con thú nằm chật vật, lại nhìn Lâm Ngọc trong lòng Duy Khánh, anh biết mình đã đến trễ...
"Dọn dẹp chỗ đó, Lâm Ngọc cứ để tôi" Duy Khánh ôm cô rời đi, gọi chiếc xe chở cô đến bệnh viện gần đó.
"RẦM" bức tường trắng bị Duy Khánh đập lên tạo thành một vết đỏ tươi, vết thương trên tay càng thêm chảy máu.
"Đại ca, anh nên xử lý vết thương trên tay trước đi"
Duy Khánh ngồi xuống ghế, nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, tại sao lâu như vậy còn chưa ra, vết thương trên tay quả thật rất đau nhưng trong tim anh càng đau hơn.
"Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy ở đâu?" Ngoài sảnh bệnh viện có tiếng hét như vang trời, thu hút sự chú ý của Duy Khánh, anh quay đầu nhìn, thấy Thiên Hạo mặt mày hung tợn la hét với y tá, bác sĩ.
Thiên Hạo cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Duy Khánh, anh chạy lại chỗ đó, hỏi
"Lâm Ngọc sao rồi?"
"Anh có tư cách hỏi sao" Duy Khánh châm chọc nói.
"Tôi..." Lần đâu tiên Thiên Hạo lúng túng không biết nói sao, đúng là anh không có tư cách đó, ngay cả người mình thích bảo vệ còn không được thì đến đây la hét cái gì.
Cả hai im lặng không nói, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống.
Cánh cửa phòng được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang ra, vẻ mặt nặng nề nhìn hai cậu con trai trước mắt.
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" Thiên Hạo với Duy Khánh chạy lại nôn nóng hỏi
"Mất máu quá nhiều, cần được truyền máu gấp, xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"
Cả hai nhìn nhau, vì quá lo lắng cho cô nên không kịp thông báo cho gia đình Lâm Ngọc biết.
"Người thân cô ấy chưa đến, bây giờ vào truyền máu ngay được không?" Duy Khánh lên tiếng.
"Nhóm máu cô ấy là nhóm máu A, xin hỏi có ai cùng nhóm máu không?"
Thiên Hạo cùng Duy Khánh là nhóm máu B, không cùng nhóm máu với Lâm Ngọc nên không thể truyền được.
"Có thể kiếm người khác được không bác sĩ?" Thiên Hạo đau đầu nhìn ông.
"Chỉ sợ không kịp" Ông nhìn hại cậu thanh niên, thật khó nói.
"Để tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy"