Nói xong những điều cần nói, anh tiêu xái sải bước đi ra ngoài cửa chính.
"Tô Thiên Hạo! Mày đứng lại cho tao" Tô Chấn Phong mất bình tĩnh đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi không quan tâm đến giữ hình tượng người cha tốt.
"Thằng mất dạy! Mày có để người ba này trong mắt mày không, mày muốn chọc tao tức chết mới vừa lòng mày phải không?"
Thiên Hạo không bị ảnh hưởng gì lời mắng chửi đó, anh lạnh lùng thốt ra
"Tôi không có ba"
Tiếng ba đã chết trong anh từ lâu, lúc nhỏ nhìn thấy gia đình bạn bè có ba mẹ yêu thương, anh cũng khao khát một gia đình như thế, chỉ cần có ba và mẹ nhưng chính ông đã bóp nát hi vọng đó của anh, nhẫn tâm chà đạp nó. Nghe lời đàn bà lẳng lơ Lệ Sa đuổi hai mẹ con anh ra khỏi nhà, ép bức mẹ anh đến chết còn cho người đuổi giết anh.
Bây giờ muốn anh kêu một tiếng ba, thật mỉa mai,
Ông ta xứng đáng để anh gọi ba sao...
Thiên Hạo nắm chặt tay ra khỏi Tô Gia, căn nhà chứa đầy sự giả dối, tự hứa lòng mình đây là lần cuối anh bước vào, sẽ vĩnh viễn không có lần sau...
Bước xuống lòng đường nhìn dòng người qua lại, tâm trạng của anh không tốt hơn chút nào. Chỉnh lại tây trang, anh lấy điện thoại ra gọi cho Gia Bảo
"Alo, có chuyện gì vậy?"
"Cậu sắp xếp cho tớ xuất ngoại, tớ muốn đi Nhật"
"Đang yên đang lành sao lại đi xa?" Gia Bảo thắc mắc
"Tớ vừa ra khỏi Tô Gia, chấm dứt quan hệ với ông ta rồi, sợ rằng ông ta sẽ làm khó dễ công ti bên đó, tớ muốn qua đó giải quyết tránh cho ông ta làm loạn"
Gia Bảo thở dài, công ti ELD là tài sản duy nhất của Thiên Hạo do mẹ anh để lại, dưới sự quản lý của anh, công ti này đã bước vào thị trường Châu Âu,là công ti quốc gia có ảnh hưởng rất lớn đối với nền kinh tế Đài Loan trong 5 năm nay. Mặc dù anh còn trẻ nhưng lại rất có tài có thể lãnh đạo một công ti lớn như vậy phát triển, đây là thứ quan trọng mà mẹ anh đã dành tâm huyết cả đời nên Thiên Hạo không để người đàn ông kia đụng đến
"Tớ biết rồi, vậy khi nào cậu đi?"
"Một tuần nữa. càng nhanh càng tốt"
Tắt máy, Thiên Hạo bắt taxi đến trường Hàn Lâm. Bây giờ anh rất muốn gặp Lâm Ngọc. Anh muốn dành một tuần này cho cô.
"Lâm Ngọc nói chuyện với tớ một lát được không?" Gia Huy khều khều Lâm Ngọc đang ăn há cảo, miếng nào miếng nấy to như cái tô, vậy mà cô đều ăn hết được.
"Tớ cũng có chuyện cần nói" cô ngừng ăn chùi miệng.
"Cậu nói trước đi" Gia Huy hồi hộp, cô cũng có chuyện muốn nói sao.
"Sao cậu có thể giữ bí mật lâu như vậy mà không nói cho tớ biết, hại tớ buồn lắm đấy" Lâm Ngọc chu môi tức giận, không ngờ giữa họ lại có bí mật mà cô không biết, anh với cô là bạn thân mà.
"Chuyện gì cơ?" Gia Huy chột dạ, chẳng lẽ cô biết rồi
"Tất nhiên, Mạnh Hùng với nhỏ Lam Lam đang quen nhau, hẹn đi chơi mà không rủ tớ, làm tớ buồn ghê gớm." Cô tủi thân nói ra, thằng bạn chó má, đi ăn thịt mà không cho cô đi.
"Tớ biết lâu rồi, họ chơi thân với nhau 5 năm trời, năm nay mới chính thức hẹn hò thôi" Chuyện của họ cũng giống với anh, không biết cô có nghĩ thế không.
"Nhỏ Lam Lam dễ thương thật, lại tốt bụng nữa đáng tiếc lại bị tên người đội lốt sói ăn mất" Lâm Ngọc bĩu môi, coi mình như người trong cuộc.
Gia Huy ngồi xuống cạnh cô, cười nói
"Cậu không nghĩ quen bạn chơi chung với nhau từ nhỏ rất tốt sao, cả hai đều hiểu nhau, nếu là cậu thì thế nào?"
Lâm Ngọc lườm anh, nghĩ nghĩ cuối cùng kết luận một câu
"Quen bạn chơi chung từ nhỏ sao? Chán chết. Đụng mặt nhau hoài sẽ chai mặt, không có hứng thú" nháy mắt với Gia Huy, cô tiếp tục ăn há cảo.
Một câu của cô đâm xuyên trái tim anh, Gia Huy khóc không ra nước mắt, cô nghĩ như vậy sao, anh không còn hi vọng nữa sao..
"Lâm Ngọc, bò bít tết 5 sao đây" Thiên Hạo cầm bì thịt thơm phức lắc lắc trước mặt cô.
"A..anh về rồi sao" Cô mừng rỡ chạy ngay tới bên Thiên Hạo, bỏ mặc Gia Huy ngồi đó.
"Ừm, ăn không?" anh dịu dàng xoa đầu cô.
"Ăn" Lâm Ngọc cười rất tươi, nhìn hai người như một cặp tình nhân đang yêu, Gia Huy cười gượng, anh đến đây buông tay là được rồi, có lẽ bên người đó cô sẽ hạnh phúc hơn.