Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 52: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến ngày thứ mười, Tôn Cẩn Nặc nhận được cuộc gọi của Linh Tu, lúc đầu cô không muốn nghe, nhưng lại nhanh tay, tưởng người của công việc gọi tới.

Dù sao Linh Tu vẫn luôn không gọi điện thoại cho cô.

“Xin chào ngài.” Tôn Cẩn Nặc khách sáo nói.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ, “Khách sáo như vậy?”

Tôn Cẩn Nặc ‘ơ’ một tiếng, mắt nhìn màn hình, không vui nói: “Sao lại là anh?”

Linh Tu: “Em cho rằng là ai?”

Tôn Cẩn Nặc không muốn tranh luận với anh, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nếu là chuyện đi ăn cơm thì đừng gọi em, em không có thời gian.”

Linh Tu hắng giọng, “Không phải, anh vẫn chưa về đâu.”

Tôn Cẩn Nặc: “…”

“Vậy anh gọi điện thoại làm gì?”

Linh Tu không nhanh không chậm mà nói: “Trước khi đi có hai chậu hoa anh quên tưới rồi, nếu em có thời gian thì qua nhìn xem, trời nóng như vậy, chờ anh trở về đoán chừng đã chết khô rồi.”

Tôn Cẩn Nặc không nhịn được nói: “Để Linh Vận đi không được ư?”

Linh Tu lập tức trả lời: “Đó là nhà của chúng ta, để người ngoài đi làm gì?”

Tôn Cẩn Nặc ‘ồ’ một tiếng, “Anh dám đem lời này nói trước mặt Linh Vận không?”

“Đừng,” Linh Tu ngăn cản, “Anh không dám, bây giờ nó có hậu thuẫn, không dám chọc.”

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, “Đi xem một chút đi, đó cũng đều là em trồng, nếu nóng quá cũng không sống được nữa.”

Tôn Cẩn Nặc hơi do dự, không muốn đi lắm.

Nhưng cô chưa kịp từ chối lần nữa, bên kia truyền đến một giọng người đàn ông xa lạ, có vẻ như có người gọi Linh Tu, rất nhanh Linh Tu nói với cô có việc rồi cúp máy.

Tôn Cẩn Nặc nhìn màn hình điện thoại tối xuống, vẻ mặt khó hiểu.

Cô do dự một hồi vẫn quyết định đi qua nhìn thử.

Dù gì Linh Tu cũng không ở nhà, cô tưới nước cho hoa liền đi.

Những hoa đó đều do cô tự tay trồng, nếu chết như vậy, cô vẫn sẽ đau lòng.

Tôn Cẩn Nặc xử lý công việc xong, một mình lái xe đến nơi ở của Linh Tu.

Nhập mật khẩu cửa là sinh nhật của cô, đây là lúc hai người chuyển tới, Linh Tu hỏi cô rồi mới cài đặt, cô nhớ tương đối kỹ.

Hôm nay thử nhập, quả nhiên vẫn có thể vào.

Thực ra cái người Linh Tu này, ngoại trừ không yêu cô thì bên ngoài thực sự không có bất cứ khuyết điểm gì.

Người thông minh, đẹp trai, đối xử với người cũng tốt…

Tôn Cẩn Nặc cầm bình tưới rót đầy nước, sau đó tưới nước lên từng chậu hoa ngoài ban công.

Có hai chậu hoa ưa nước đã héo, nếu cô chậm thêm hai ngày đoán chừng đã bị khô héo chết rồi.

Trong lòng quở trách Linh Tu cũng không nói sớm một chút, nếu không hai ngày trước cô đã tới.

Cây vân sam là cô thích nhất, vẫn là cô tự tay trồng.

Cô nói nhìn trông giống mây giữa đỉnh núi, một tầng lại một tầng, rất có ý cảnh, Linh Tu chê cười cô, nói giống bánh dày* còn tạm được.

(*粑粑:

uploadwikimediaorgwikipediacommons44aXiz

Người thô tục lời nói cũng thô tục, lúc ấy cô tức giận xông qua đánh anh, anh ngăn không cho, hai người liền đùa giỡn với nhau.

Tôn Cẩn Nặc nhìn đến thất thần, cô ngồi xổm trên đất, hai tay chống cằm, vẫn luôn hãm sâu trong hồi ức.

Ngay cả bóng của một người ở phía sau từ từ đi tới cũng không chú ý, mãi đến khi đối phương che mắt của cô: “Á —— “

Linh Tu cười khẽ một tiếng: “Đoán xem ta là ai?”

Cho dù giọng có đè lại thì Tôn Cẩn Nặc vẫn có thể nghe ra, cô ra sức vỗ vào tay anh, “Mau buông ra, anh làm gì vậy, mau buông em ra.”

Cơ thể cô gái mềm tận xương, Linh Tu đâu có chịu buông, trực tiếp bế cô lên đi vào phòng ngủ, mãi đến khi ném người lên giường, ngay sau đó nghiêng người tới.

Tôn Cẩn Nặc cau mày nhìn anh, người đàn ông này thực sự càng ngày càng quá đáng.

Còn nói gì mà không về được, cô sớm nên nghĩ, anh chính là lừa cô tới.

Linh Tu đè Tôn Cẩn Nặc dưới người, ngón tay từ trên gương mặt của cô đi xuống từng tấc từng tấc, trong mắt có hai ngọn lửa, giống như giây tiếp theo sẽ nướng cô vậy.

Tôn Cẩn Nặc cảm thấy ngón tay của anh lạnh giống như lưỡi rắn, theo bản năng nghiêng sang bên cạnh, không vui nói: “Anh có thể buông em ra không?”

“Như vậy là thế nào?”

Khóe miệng Linh Tu cong lên, cúi đầu xuống ngửi cổ cô, thở dài: “Mấy ngày nay ở bên ngoài luôn nghĩ, muốn ôm em thế này.”

Tôn Cẩn Nặc đưa tay đánh anh, vẫn chưa kề đến mặt anh đã bị anh bắt lấy cổ tay đặt lên trên đầu.

Cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể phản kháng, “Khốn kiếp, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì, anh dựa vào đâu làm như vậy với em?”

Linh Tu không có ý sẽ buông ra, vuốt nhẹ tai cô một lúc, nói: “Kết hôn, hay là làm bạn tình đều để em chọn, dù sao đời này anh sẽ không để em chạy đi.”

“Không biết xấu hổ.” Tôn Cẩn Nặc vừa tránh né vừa mắng anh.

Linh Tu thờ ơ đáp: “Mắng đi, chỉ cần em có thể nguôi giận, muốn mắng sao thì mắng.”

Tôn Cẩn Nặc biết hôm nay không thoát được tay anh, trong đầu suy nghĩ như vậy không được.

Cô nhanh trí nghĩ rồi khẽ chuyển động, ngăn môi người đàn ông định hôn xuống, la lên: “Chờ một chút.”

Linh Tu ngừng động tác, hỏi: “Sao thế?”

Tôn Cẩn Nặc nói; “Trừ khi anh đáp ứng em hai chuyện, làm được em sẽ đồng ý làm hòa với anh.”

“Muốn thử thách anh?” Khóe miệng Linh Tu cong lên, buông cô ra, “Được, chỉ cần em nói ra, anh chắc chắn làm được.”

Anh từ người cô đi xuống, ngồi ở mép giường chững chạc đàng hoàng nhìn cô.

Tôn Cẩn Nặc cũng ngồi dậy, sửa lại quần áo một chút, hắng giọng nói: “Thứ nhất, em rất hâm mộ Linh Linh, trước kia lúc ở trường học, đàn anh Ninh muốn bế cô ấy thế nào thì bế…”

Linh Tu có phần sợ hãi, “Không phải em bảo anh bế em đến trường học…”

Tôn Cẩn Nặc nhìn anh gật đầu một cái, “Tất nhiên, em không cần anh bế em, chúng ta đến sân vận động, anh có thể cõng em 20 vòng là được.”

Sân vận động tiêu chuẩn của trường học một vòng 400m, mười vòng 4000m, hai vòng chính là 8000m.

Linh Tu cọ xát mũi, bảo anh đi bộ tám cây số còn được, cõng người hơn một trăm cân…

Có phải nên rèn luyện trước một chút không?

Anh nhìn Tôn Cẩn Nặc lấy lòng, cố gắng thương lượng: “Có thể hai vòng được không?”

Tôn Cẩn Nặc lườm anh một cái, lập tức định xuống giường, bị Linh Tu gắt gao giữ chặt, “Được.” Anh nhìn Tôn Cẩn Nặc rồi buông ra, nói tiếp, “Cho anh mấy ngày, để anh chuẩn bị.”

Tôn Cẩn Nặc mới không quan tâm thời gian, bây giờ cô nhiều nhất chính là thời gian, gật đầu đáp: “Được.”

Linh Tu đưa tay vỗ trán, hiện tại thời khắc kiểm tra thể lực của anh đã đến.

Nhớ lại chiếc nhẫn trước kia, tâm tình Tôn Cẩn Nặc lại không tốt.

Lúc ấy cô nói cô bỏ tiền ra cũng không được, người đàn ông còn nói gì mà mua anh cũng sẽ không đeo.

Hôm nay sẽ dùng cái này làm khó anh.

Nghĩ đến đây, Tôn Cẩn Nặc hỏi: “Lúc đại học anh còn nhớ chuyện anh và Linh Linh bị người ta hại trên Internet chứ?”

Linh Tu khẽ gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.”

Tôn Cẩn Nặc cười gian, “Nhớ thì tốt.”

Linh Tu luôn cảm thấy nụ cười này của Tôn Cẩn Nặc không có ý tốt, “Sao thế?”

Tôn Cẩn Nặc ung dung nói ra: “Em nhớ lúc ấy Ninh Tự Hàn cầu hôn Linh Vận, nói muốn mua nhẫn gì đó…”

Trong lòng Linh Tu hơi hồi hộp, muốn nhắc chuyện cũ đây mà!

Tôn Cẩn Nặc nói tiếp: “Sáng hôm sau hai chúng ta đến tiệm trang sức một chuyến, lúc ấy thử một đôi nhẫn kim cương, rất đẹp, còn chụp hình nữa.”

Tôn Cẩn Nặc lục trong điện thoại một lát, quả nhiên tìm được bức ảnh tay hai người đặt bên nhau, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh mê người, bây giờ nhìn lại vẫn đẹp như vậy.

Cô đưa cho Linh Tu: “Nhìn xem, còn nhớ không?”

Không ngờ Tôn Cẩn Nặc còn giữ, trong lòng Linh Tu chỉ có hối hận, lúc ấy cô xin anh mua như vậy, nhưng anh không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Chỉ nghe Tôn Cẩn Nặc hờ hững nói: “Bây giờ em cũng không làm khó anh, chỉ cần mua đôi nhẫn này về là được.”

Linh Tu: “…”

Mở to cặp mắt ngạc nhiên nhìn cô, đây là không làm khó ư?

Gương mặt anh tỏ vẻ đau khổ, nói: “Đã mấy năm như vậy, sớm bị người mua đi rồi.”

Trong lòng Tôn Cẩn Nặc ‘hừ’ một tiếng, đúng vậy đó, sớm bị người mua đi rồi.

Chính là cô mua đi.

“Em đây không quan tâm, dù sao nếu như anh thật lòng thích em, nhất định có thể tìm về cho em, nếu không anh chỉ là hư tình giả ý*, nên rời đi nhanh một chút.”

(*Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà.)

Linh Tu: “…”

Anh cố gắng thương lượng, “Anh có thể mua cho em đôi khác được không, anh cam đoan sẽ đẹp hơn, còn đắt hơn cái đó.”

“Chiếc nhẫn lâu như vậy, cũng không biết ai mua đi, không chừng đã đem về lò đúc lại rồi.”

Tôn Cẩn Nặc không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn anh.

Mấy giây tiếp theo, Linh Tu giơ tay đầu hàng, “Được, anh đi nghĩ cách, nhất định sẽ mua về cho em.”

Tôn Cẩn Nặc đứng dậy xuống giường, nhìn anh cười, “Vậy em chờ tin tốt của anh.”

Cô mới không tin Linh Tu có thể mua về, chỉ là cô muốn anh đừng làm phiền cô nữa thôi.

Linh Tu chợt nắm lấy cổ tay cô kéo cô trở về, lời nói đàn ông không đáng tin mà, Tôn Cẩn Nặc tức giận đẩy anh, “Vừa rồi nói thế nào?”

“Lại động tay động chân?”

Linh Tu nhấc chân đè cô, không cho cô động đậy, “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lúc.”

Cơ thể cô mềm mại không tưởng tượng nổi, mỗi lần vừa tiếp xúc anh đều không nỡ buông ra, “Mấy ngày nay không ngủ ngon, ở với anh một lúc.”

Tôn Cẩn Nặc tức giận nói: “Anh muốn như vậy sau này đừng đến tìm em nữa.”

Linh Tu cứng đờ vài giây, từ từ buông ra rồi đứng lên: “Anh đưa em về.”

Anh còn có lúc ngoan ngoãn như vậy, Tôn Cẩn Nặc không dám nhìn anh, trong lòng có phần trống trải, đây là lần đầu tiên cô không qua đêm mà chủ động rời đi.

Xuống dưới lầu, Tôn Cẩn Nặc đứng trước mặt Linh Tu, cúi đầu xuống từ đầu đến cuối: “Em tự lái xe về là được rồi.”

Lái hai xe còn gọi là đưa sao.

Linh Tu cúi đầu xuống nhìn chóp đầu cô, dưới ánh đèn, tóc cô trông cực kỳ mềm mại, trơn mượt, còn phát ra mấy vệt sáng.

Anh thất thần một lúc, kéo tâm tư trở về: “Lái xe của em, anh gọi xe về.”

Tôn Cẩn Nặc không biết có cần phải như vậy hay không, có điều người đàn ông đã nói, cô nói nhiều cũng không tốt, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Linh Tu lái xe đưa Tôn Cẩn Nặc về.

Linh Tu dừng xe ở cổng, người trong Tôn gia đều không thích anh, anh cũng không cần thiết giữa đêm giữa hôm đi qua ầm ĩ không vui.

Dù sao ngay cả khi anh và Tôn Cẩn Nặc có quan hệ cũng chưa từng qua đây.

Tôn Cẩn Nặc xuống xe, lúc này trời không muộn lắm, gọi xe khá dễ, cô khoát tay với anh, “Vậy em về đây.”

Tôn Cẩn Nặc nói xong định lên xe, lại nghe Linh Tu gọi, “Nặc Nặc —— “

Tôn Cẩn Nặc quay đầu lại nhìn anh, “Sao vậy?”

Linh Tu hít một hơi thật sâu, “Được rồi, em về đi.” Chỉ là anh vẫn chưa ăn cơm, đói bụng.

Vội vã lên máy bay, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, một lòng muốn gặp Tôn Cẩn Nặc, trên máy bay cũng không có hứng thú ăn, nên đến bây giờ anh chỉ mới ăn bữa sáng thôi.

Tôn Cẩn Nặc thấy anh có vẻ như không có gì muốn nói, lên xe trực tiếp lái xe vào đại viện.

Linh Tu lặng lẽ nhìn cô lái xe vào, quay người rời khỏi, đi trên đường một hồi, gọi cho Ninh Tự Hàn, nói cậu ta ra ngoài uống chút.

Giọng Ninh Tự Hàn hết sức không vui: “Bọn tao còn đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ đây, không phải người độc thân như mày có thể so sánh, đừng cứ không có chuyện gì cũng gọi tao được không?”

Linh Tu ‘ơ’ một tiếng: “Mày không muốn ngày kết hôn xe hoa từ nhà tao rời đi suôn sẻ đúng không?”

Ninh Tự Hàn lập tức mềm nhũn, “Địa chỉ.”

Sau một tiếng, hai người hẹn nhau ở quán rượu, Ninh Tự Hàn gọi xong đồ ăn, hỏi Linh Tu: “Sao rồi?”

“Vẫn chưa có tiến triển?”

Sắc mặt Linh Tu có phần khó coi, lắc đầu, thở dài: “Đại khái là trước đây quá đáng, bây giờ bắt đầu trả thù tao.”

Trước kia Ninh Tự Hàn thấy cậu ta rất quá đáng, có điều nhìn bộ dạng cậu ta hôm nay chán nản như vậy, vẫn đồng cảm vài giây, “Biết thì tốt, tâm tư của con gái tương đối bao dung, nhưng cũng khá nhạy cảm, chờ cô ấy nói từ bỏ rồi, muốn bù đắp lại cũng khó khăn.”

Anh và Linh Vận còn chẳng có chuyện gì đây, con nhóc nói muốn chia tay, hơn hai tháng không gặp, may là anh thông minh.

Linh Tu rót một ngụm rượu lớn, “Trước đây không phải không nhận ra sao, chờ đến lúc nhận ra được cô ấy đã đi rồi.”

Ninh Tự Hàn tò mò nói: “Thành thật mà nói, cuối cùng trong lòng mày vẫn không có bạn gái cũ, hai cô ấy trong lòng mày ai quan trọng hơn, nếu Mẫn Tình quay lại tìm mày…”

Linh Tu vốn đang cúi đầu, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu dọa người.

Anh mở miệng mắng: “Mẹ nó bạn gái cũ cái quái gì, ông đây chỉ muốn muốn một mình Nặc Nặc, chỉ muốn muốn một mình Nặc Nặc.”

Nhiều năm như vậy, một số chuyện đã sớm phai nhạt, thậm chí là biến mất, ai còn nhớ những chuyện đó chứ.

Bây giờ trong đầu trong lòng anh, chỉ có con nhóc béo múp míp, giọng nói mềm mại gọi anh là ‘đàn anh’.

Ninh Tự Hàn đã hiểu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu không mày dứt khoát giống tao là được rồi, số điện thoại ông lão ăn vạ lần trước tao vẫn còn, để ông ta kiếm cái xe đè lên chân mày…”

Linh Tu liếc anh, “Cái chiêu này đối với Vận Vận còn có tác dụng, Nặc Nặc không phải nó, nếu cô ấy biết bây giờ tao còn lừa cô ấy, có khi cả đời tao cũng không còn cơ hội nữa.”

Im lặng mấy giây, anh sát lại gần Ninh Tự Hàn, hỏi: “Mày nói xem sao tao lại tỉnh ngộ muộn như vậy?”

“Ngày ngày mày ở bên cạnh tao, tại sao lại không đánh nhắc tao?”

Ninh Tự Hàn cười khẩy, “Tao đâu phải con giun trong bụng mày, làm sao biết mày thích ai?”

“Ngay cả Tôn Cẩn Nặc cũng thấy mày còn thích bạn gái cũ, huống chi là bọn tao đây?”

Linh Tu nhíu mày, “Có rõ ràng như vậy ư?”

Ninh Tự Hàn nghiêm túc gật đầu một cái.

Linh Tu lại thở dài: “Tao đã sớm quên rồi.”

Ninh Tự Hàn cầm ly rượu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn làm tôn lên tay của anh vô cùng đẹp.

Ánh mắt Linh Tu lơ đãng rơi xuống ngón tay của anh, chiếc nhẫn kia…

Có mấy phần quen mắt.

Anh bỗng nắm lấy cổ tay Ninh Tự Hàn, quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn trên tay cậu ta.

Ninh Tự Hàn theo bản năng lùi về sau, “Mày làm gì vậy?”

“Tôn Cẩn Nặc không để ý mày, mày cũng không thể ra tay trên người tao, đừng nói là tao thích phụ nữ, tao còn là em rể mày.”

Linh Tu im lặng liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Ai thiết kế chiếc nhẫn này?”

Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: “Sam đó.”

Linh Tu buông anh ra, lục một tấm hình trong điện thoại đưa cho anh nhìn, “Mày xem thử xem, cái này và kiểu dáng của mày có phải khá giống nhau không?”

Ninh Tự Hàn nhìn kỹ một lúc, khẽ gật đầu, “Đúng là khá giống nhau, nhìn giống như chị em vậy.”

Linh Tu cười, “Có thế chứ, làm sao mày kiếm được chiếc nhẫn đó?”

Ninh Tự Hàn nhớ lại, “Lúc trước đi công tác, tao gặp nhà thiết kế Sam, một cái cuối cùng trước khi về hưu, được tao mua về.”

Linh Tu theo bản năng hỏi: “Vậy mày có phương thức liên lạc không?”

Ninh Tự Hàn lắc đầu: “Ông ấy và vợ đang tận hưởng cuộc sống thần tiên*, không muốn bị người ngoài quấy rầy, rất ít người biết.”

(*Cuộc sống thần tiên là cuộc sống vô tư lự, thoải mái an nhàn)

Linh Tu không chịu từ bỏ, “Vậy mày nghĩ cách giúp tao liên lạc đi, tao nhất định phải xin ông ta thiết kế cho tao một đôi.”

Ninh Tự Hàn khó hiểu nhìn anh: “Tại sao mày lại để tâm đến chiếc nhẫn này như vậy?”

Linh Tu: “Còn không phải lúc đại học, mày còn ấn tượng với tấm ảnh này chứ, tao dẫn Nặc Nặc đi thử rồi chụp lại, lúc đó cô ấy muốn mua, tao không đồng ý, bây giờ nhắc lại với tao, nhất định phải mua cho cô ấy đôi nhẫn này.”

Anh thở dài, “Tao còn không nhớ cửa tiệm kia ở đâu nữa, đi mua chỗ nào?”

Ninh Tự Hàn không nhịn được cười, “Đáng đời mày!”

Linh Tu nói tiếp: “Còn nữa đây này, cô ấy nói tao cõng cô ấy 20 vòng sân vận động ở trường, đừng nói là cõng cô ấy, có thể cõng Linh Vận đi hai vòng là tốt lắm rồi.”

“Ha ha ha…” Ninh Tự Hàn cười không ngừng, “Ha ha ha, đáng đời mày!”

Cuối cùng Ninh Tự Hàn đồng ý giúp Linh Tu nghĩ cách liên hệ nhà thiết kế Sam, Linh Tu cũng quyết định đi tìm cửa hàng kia thử, nhỡ đâu vẫn chưa bán đi.

Mặc dù khả năng này gần như là số không.

Hai người uống đến hơn nửa đêm mới tách ra, ai về nhà nấy.

Ninh Tự Hàn bị Linh Vận phàn nàn một trận thì không thể thiếu nhưng không đề cập tới.

Sáng sớm hôm sau Linh Tu đã đến tiệm trang sức bốn năm trước, tối hôm qua ngủ quá muộn, bây giờ hoa mắt chóng mặt, nếu cảnh sát giao thông kiểm tra anh đoán chừng còn có thể đo ra nồng độ cồn.

Có điều anh không chú ý nhiều như vậy.

Quả nhiên giống với suy nghĩ trước đó, chiếc nhẫn đã sớm bán đi, thời gian lại lâu nên không tìm được người, Linh Tu chỉ có thể hậm hực rời đi.

Cũng may rất nhanh nhận được điện thoại của Ninh Tự Hàn, nói anh biết Sam đã đến Trung Quốc du lịch, đang ở thành phố bên cạnh.

Linh Tu lập tức ngồi máy bay đến.

Để Linh Tu chịu chút đau khổ, trong lòng Tôn Cẩn Nặc rất vui vẻ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có một lần cô nắm quyền chủ động trong tay.

Ngủ xong một giấc sảng khoái tinh thần, buổi sáng rửa mặt ăn sáng rồi đến công ty, bận rộn như thế, một ngày trôi qua rất nhanh.

Đến tối trước khi ngủ bỗng dưng ý thức được chút chuyện.

Lúc trước Linh Tu đi công tác, mỗi ngày đều gọi điện nhắn tin cho cô, sao cả ngày hôm nay lại không có động tĩnh?

Cô cầm điện thoại lên xác nhận thử, đúng là không có bất kỳ tin tức gì của anh.

Chẳng lẽ quá khó khăn, biết khó mà lui rồi?

Tôn Cẩn Nặc lặng lẽ nhìn điện thoại một lúc, quả nhiên đàn ông đều là đại móng heo, chỉ lừa gạt cô, dỗ cô vui, thấy không dỗ được lập tức liền chạy trốn.

Cô ném điện thoại sang một bên, có chút trống trải mà nghĩ, nếu người đàn ông không xem cô là chuyện quan trọng nữa thì càng tốt, cô còn nhàn hạ.

Lần không liên lạc này kéo dài ít nhất nửa tháng, ban đầu Tôn Cẩn Nặc còn có thể nhớ đếm ngày, về sau quên mất, cũng lười đếm nữa.

Nhất định là anh phát hiện chuyện quá khó liền từ bỏ, cô cũng không cần phải nghĩ về anh nữa, khiến cho ngày tháng trôi qua không yên lòng.

Thoáng cái kể từ chuyện hủy hôn đã hơn một tháng rưỡi, sáng hôm nay Tôn Cẩn Nặc cảm thấy thân thể không mấy dễ chịu, cảm xúc không quá cao, tâm tình cũng không thể nào tốt, toàn thân ê ẩm, giống như hôm qua đã làm việc gì tốn sức.

Cô vào phòng vệ sinh một chuyến, vừa đánh răng rửa mặt vừa nghĩ một lát ăn chút gì đó, suy nghĩ một vòng, gì cũng không thấy ngon miệng, không muốn ăn.

Cô phun xịt khoáng lên mặt, sao lại cảm thấy nước da không tốt, trước kia vừa trắng vừa trong trẻo, sau đó tùy ý xoa ít kem nền thì nhìn sáng lung linh.

Không chỉ mình Linh Tu thích nước da của cô, ngay cả cô cũng thích.

Nhưng hôm nay làm sao vậy?

Chẳng lẽ tuổi đã lớn?

Tôn Cẩn Nặc rùng mình run run vai, bỗng dưng nghĩ đến mình mới 24, không nên đâu!

Ánh mắt rơi xuống cái kệ trong phòng vệ sinh, lần trước mua băng vệ sinh còn dư nửa bịch liền đặt lên.

Băng vệ sinh…

Đột nhiên Tôn Cẩn Nặc ý thức được ít chuyện, lần cuối cùng hai người làm không dùng đồ bảo hộ, sau đó cô bận bịu chuyện hủy hôn, hai nhà làm cho rối loạn, cô đã quên mất chuyện này.

Không phải chứ…

Tôn Cẩn Nặc vội đi tra lịch, phát hiện đã gần năm mười ngày.

Cô hoảng hốt lo sợ mặc quần áo chạy xuống lầu, bất chấp người nhà nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Mẹ Tôn đuổi theo sau, khó hiểu hỏi: “Nặc Nặc, con chạy như vậy đi đâu?”

Tôn Cẩn Nặc cũng không quay đầu lại, đáp: “Ra ngoài mua ít đồ ạ.”

Cô chạy đến tiệm thuốc gần nhất trong khu vực, mua ba que thử thai, nhỡ đâu một que không ra, cô có thể thử nhiều lần.

Tôn Cẩn Nặc lại chạy một mạch về nhà, trốn vào toilet bắt đầu hành động.

Một que, hai vạch.

Một que nữa, hai vạch.

Que cuối cùng, vẫn là… hai vạch.

Tôn Cẩn Nặc đem tất cả que thử thai ném vào thùng rác, lại sợ người nhà phát hiện bèn buộc túi rác lại, xách xuống lầu ném đi.

Sao lại cố tình mang thai vào lúc này?

Hủy hôn với Bạch Mạnh Hiểu, Linh Tu thì không có tin tức gì, cũng không biết đi đâu rồi, bây giờ tình huống này cô….

Tôn Cẩn Nặc nằm trên giường, tay xoa bụng một lúc, thở dài: “Bé cưng, con đến không đúng lúc.”

Hôm nay ở văn phòng Tôn Cẩn Nặc thất thần cả ngày, buổi sáng không ăn cơm, buổi trưa không có khẩu vị gì, không muốn ăn nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một miếng.

Dù sao hiện tại cũng là hai người, thế nào cũng phải ăn một chút.

Con nhất định là muốn, chỉ chưa nghĩ ra rốt cuộc sẽ làm mẹ đơn thân hay là ở bên Linh Tu hai người cùng nuôi.

Kể từ ngày cô đưa ra hai yêu cầu kia thì về sau đã không gặp người nữa, cũng không biết là bị cô làm khó nên lùi bước, hay là căn bản không thích cô, chẳng qua chỉ là chợt có ý nghĩ đùa cô vài lần mà thôi.

Tôn Cẩn Nặc do dự một hồi, cầm điện thoại lên muốn gọi.

Nói thế nào cũng là con của Linh Tu, hẳn là anh có quyền biết chứ?

Gõ số điện thoại một nửa, Tôn Cẩn Nặc lại giống như bị sét đánh, bỗng chốc ấn tắt điện thoại.

Nhỡ Linh Tu không thích con thì làm sao bây giờ

Đến lúc đó lại dẫn cô đi phá…

Tôn Cẩn Nặc ra sức lắc đầu, đặt điện thoại sang bên cạnh, được rồi, vẫn nên chờ tình hình rồi nói sau.

Hôm sau Tôn Cẩn Nặc đến bệnh viện kiểm tra một lần, mặc dù ba que thử thai đều cho kết quả là cô mang thai, nhưng dẫu sao vẫn không chính xác bằng bệnh viện.

Hơn nữa cô còn muốn nghe bác sĩ nói thế nào, có chú ý những hạng mục gì không.

Kiểm tra xong kết quả rất tốt, Tôn Cẩn Nặc sờ bụng, xoa lấy xoa để, không nhịn được cười.

Trước đây ở bên Linh Tu, cô thường xuyên đùa rằng, nếu cô có em bé, đến lúc đó cô sẽ có thể hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, bảo anh làm gì anh sẽ phải làm gì.

(*hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: kiềm chế vua để điều khiển chư hầu –> Tam quốc)

Cũng bởi vậy mà Linh Tu vô cùng cẩn thận, mỗi lần làm biện pháp phòng hộ đều đặc biệt triệt để, nên bên nhau hơn bốn năm, cô chưa từng có một lần.

Không ngờ lần cuối cùng, ngay tại lễ đính hôn của cô và người khác, vậy mà cô lại trúng chiêu.

Nếu bây giờ đột nhiên chạy đến trước mặt anh, nói cho anh biết, cô cũng không biết đối phương có phản ứng gì.

Linh Tu vừa biến mất đã biến mất cả một tháng, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tôn Cẩn Nặc, Tôn Cẩn Nặc còn giật nảy mình, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nuôi con một mình.

Sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, một tháng không gặp, người anh râu ria xồm xoàm giống như bị người ta ném vào núi nhốt một tháng.

Mặc một cái áo sơmi màu xanh lam, hốc mắt lõm sâu, cũng không biết là mấy ngày không nghỉ ngơi tốt.

Tôn Cẩn Nặc nhìn anh ‘ơ’ một tiếng, “Anh thật là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Linh Tu giữ chặt tay của cô, anh nhìn rồi cong khóe môi, mở miệng mắng một câu trước: “Em đúng là một con nhóc nhẫn tâm, lâu như vậy mà một cuộc gọi cũng không có.”

Tôn Cẩn Nặc không nhịn được nói: “Không phải anh cũng không có sao?”

Linh Tu kéo cô đến bên xe, mở cửa xe rồi nhét cô vào.

Tôn Cẩn Nặc vẫn luôn khó hiểu nhìn anh, cũng không biết người đàn ông này muốn dẫn cô đi đâu?

Linh Tu vừa lái xe vừa nói: “Bị người bắt làm hướng dẫn viên du lịch một tháng, thiếu chút nữa không về được.”

“Làm hướng dẫn viên du lịch?”

Vẻ mặt Tôn Cẩn Nặc đầy nghi hoặc, “Vì sao?”

“Nói ra rất dài dòng, sau này sẽ nói cho em biết.” Bây giờ Linh Tu không quan tâm nói nhiều như vậy, chỉ hết sức chuyên chú lái xe.

Tôn Cẩn Nặc khó hiểu nói: “Anh dẫn em đi đâu đây?”

Linh Tu cố tình ra vẻ thần bí, “Đến em sẽ biết.”

Linh Tu đi tìm nhà thiết kế Sam, vừa hay Sam thiếu một hướng dẫn viên du lịch, Linh Tu xung phong đảm nhận, dẫn ông ta đi chơi ở Trung Quốc một tháng.

Mấy hôm trước đi Đại Lý, đúng lúc gặp phải mùa mưa to, bị kẹt lại trên núi, một tuần lễ mới ra được.

Sam vô cùng hào hứng quay về quốc gia của mình, Linh Tu mới có thể trở về.

Có điều cũng may là ngày thứ ba anh dẫn Sam ra ngoài Sam đã đồng ý thiết kế nhẫn kim cương cho anh, đồng thời giao cho công ty ở Mỹ đặt làm, hôm qua đã gửi nhẫn đến thành phố, vừa nãy Linh Tu lấy chiếc nhẫn mang đến.

Bây giờ anh muốn mang Tôn Cẩn Nặc đến trường học, đáp ứng chuyện cõng cô hai mươi vòng, mặc dù không biết có thể kiên trì bao lâu, có điều hi vọng có thể làm cảm động cô.

Đường càng đi càng kì lạ, sao lại cảm giác giống như đường đến trường học, Tôn Cẩn Nặc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh: “Không phải là anh mang em đến trường học chứ?”

Vừa nói ra đã thấy biển hiệu của trường học, không cần Linh Tu trả lời cô đã rõ.

Cô châm chọc: “Mấy ngày này không gặp, không phải anh chạy đi luyện tập đó chứ?”

“Nhưng mà em thấy anh tinh thần không tốt lắm, làm sao, không luyện tập tốt?”

Nghĩ đến việc một tháng cũng không liên lạc, Tôn Cẩn Nặc nói lẫy, “Cho dù thiếu một vòng em cũng sẽ không đồng ý, tốt nhất anh nên nghĩ kỹ.”

Linh Tu không quan tâm cô mỉa mai và hăm dọa, nhàn nhạt trả lời: “Chỉ cần em không đổi ý là được.”

Tôn Cẩn Nặc cúi đầu thoáng nhìn dáng người mình, mặc dù sau khi hai người chia tay, chưa đến một tháng cô đã gầy gần hai mươi cân, nhưng bây giờ vẫn còn hơn 110 cân, cô mới không tin Linh Tu có thể cõng cô xa như vậy.

(*110 cân = 55kg, mẻ cao 1m7, t k biết mẻ mập chỗ nào luôn á)

Cô hừ lạnh một tiếng, nói: “Nửa đường anh cũng đừng xin em giảm số vòng, đến lúc đó còn nói em béo gì đó.”

Linh Tu quay đầu nhìn cô một cái, mím môi, “Bây giờ em đã đủ gầy rồi, đừng giảm nữa, không lại không đủ dinh dưỡng, người khác còn tưởng anh không nuôi nổi em.”

Tôn Cẩn Nặc lờ anh, lẳng lặng nhìn bên ngoài.

Rất nhanh đã đến trường học, hai người xuống xe, Linh Tu kéo cô đến sân vận động của trường học.

Sắp vào thu vậy mà trời đã bắt đầu âm u, giống như sắp mưa vậy.

Tôn Cẩn Nặc ngẩng đầu lên nhìn, tự nhủ: “Không phải trời sắp mưa chứ?”

Hiện tại cơ thể cô rất quý giá, nghìn vạn lần cũng không thể gặp mưa.

Linh Tu cũng ngẩng đầu nhìn, vô cùng tự tin nói: “Không rơi nổi, không có chuyện gì.”

Bất luận nói thế nào, hôm nay anh phải giải quyết vấn đề triệt để, mỗi ngày một mình đối mặt với căn phòng vắng vẻ như vậy, một ngày cũng không kiên trì được nữa.

Hai người nhanh chóng đến sân vận động, Linh Tu tìm một vòng đường chạy, hít một hơi thật sâu, trong lòng lặng lẽ cổ vũ chính mình, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải kiên trì.

Linh Tu chà hai tay, ngồi xổm xuống, quay đầu lại đặc biệt bi tráng nói một chữ với Tôn Cẩn Nặc: “Lên!”

Tôn Cẩn Nặc vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn anh, trong lòng mắng một câu ngây thơ, lại không nhịn được nhếch môi.

Cô đến sau lưng Linh Tu, cố tình nhắc một câu: “Em lên đó.”

“Dài dòng.” Linh Tu nén bực bội nói.

Hai tay Tôn Cẩn Nặc đặt trên vai anh, cố ý hỏi anh lần nữa: “Lên thật đó.”

Linh Tu nén cười: “Em mà không lên nữa, anh đây không kiên trì nổi.”

Tôn Cẩn Nặc hơi chần chừ một chút rồi nằm sấp lên lưng anh, “Được thôi.” Cô lặp lại lần nữa, “Lát nữa đừng than em nặng không đi được.”

Linh Tu ôm hai chân cô đứng lên, quả nhiên nhẹ hơn trước rất nhiều, “Không nặng, chỉ nhiêu đây cân nặng, anh có thể cõng em chạy hai trăm vòng.”

“Khoác lác!” Tôn Cẩn Nặc ‘hừ’ một tiếng, ôm cổ anh.

Lưng người đàn ông rộng lớn, cao to, kiên định, kề sát thế này khiến người ta rất an tâm, Tôn Cẩn Nặc cảm thấy ở một ngày cô cũng không muốn xuống.

Trước đây cảm thấy sân vận động này rất dài, lúc giảm cân chạy một vòng đã mệt lã, nhưng hôm nay chạy hết một vòng lại nhanh như vậy?

Có điều trong nháy mắt Tôn Cẩn Nặc nghĩ, có thể là đàn ông nên không giống, mồ hôi trên trán anh giống như bị dầm mưa, chảy xuống ào ào.

Tôn Cẩn Nặc nghiêng đầu nhìn bên mặt anh, cười hỏi: “Còn có thể đi được không?”

Linh Tu hắng giọng, cắn răng nói: “Tất nhiên có thể.”

Tôn Cẩn Nặc không thương xót anh chút nào, chỉ cảm thấy trôi chảy chưa từng có, có điều cô vẫn đưa tay lau mồ hôi trên mặt cho anh, “Vậy anh từ từ kiên trì đi.”

Lại hai vòng nữa, Linh Tu cảm thấy bắp chân của mình nặng như chì, anh muốn dừng lại ngồi xuống đất, không muốn đi bước nào nữa.

Nhưng nghĩ đến người trên lưng, đi theo anh bốn năm, đại khái mỗi ngày đều giống như cột một bao cát trên bắp chân, mà anh chỉ mới đi tám trăm mét mà thôi.

Nghe thấy người đàn ông nặng nề thở dốc, Tôn Cẩn Nặc có chút đau lòng, có điều trong lòng cũng thực thoải mái, xem anh sau này còn dám coi thường cô không!

Nửa vòng nữa, nhịp chân của Linh Tu đã chậm lại, đi một bước thì ngừng một chút, Tôn Cẩn Nặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen dày đặc, mắt thấy trời đã sắp mưa, nói: “Nếu không hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục.”

Bên dưới Linh Tu khẽ rung, “Không được, đi đến khi nào anh thực sự không đi được mới thôi.”

Trời đã đầy mây, thời tiết cực kì oi bức, rốt cuộc nổi lên một cơn gió mát, người Tôn Cẩn Nặc gắt gao kề sát vào Linh Tu, bị gió thổi một cái, cảm thấy dễ chịu hơn, cô lại lau mồ hôi cho Linh Tu, “Hình như trời sắp mưa rồi.”

Cô vừa dứt lời đã cảm giác trên tay lành lạnh, ngẩng đầu nhìn một cái, là một giọt nước mưa.

“Trời mưa rồi.” Tôn Cẩn Nặc nói, “Chúng ta tìm một chỗ trú mưa đi, bầu trời đen kịt, hình như sắp mưa to.”

Linh Tu không đồng ý: “Đừng, kiên trì thêm một lát.”

Vừa nói xong hạt mưa nhanh chóng rơi xuống lốp bốp, lúc này đích thực cảm nhận được, Tôn Cẩn Nặc giãy dụa muốn xuống, “Mau dừng lại, trời mưa rồi.”

Linh Tu nóng nảy la to: “Đừng nhúc nhích.” Anh lấy hơi rồi nói, “Em mà nhúc nhích nữa, ngã xuống, anh sẽ không cõng nổi.”

Bây giờ anh như một con rối máy móc, dừng lại một chút chân cũng có thể bất động.

Lúc này Tôn Cẩn Nặc đâu có tâm tư nói chuyện này, không vui nói: “Đợi sau này cũng giống nhau, sao nhất định phải vội vào lúc này?”

Linh Tu nghe cô nói không những không dừng mà còn bước nhanh hơn, Tôn Cẩn Nặc chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, nhìn anh không ngừng tiến từng bước từng bước về phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn, rơi xuống người có phần lạnh, Tôn Cẩn Nặc sợ lạnh, dán thật chặt lên lưng anh.

Nghe thấy anh nói: “Anh không đợi được, nếu em không cùng anh về nhà, anh chỉ có thể theo em đến Tôn gia.”

Thấy người đàn ông kiên trì như vậy, thể lực tiêu hao, mưa to vẫn không chịu buông cô xuống, Tôn Cẩn Nặc không lên tiếng, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.

Linh Tu dừng lại một chút, đem người lên ước lượng, nói tiếp: “Trước đây là anh có lỗi với em, anh đã biết sai, sau này nhất định sẽ bù đắp thật tốt, chỉ cần em cho anh cơ hội.”

Tôn Cẩn Nặc khịt mũi, nước mưa mặn chắt, cô ra sức bặm môi.

Lại nghe thấy Linh Tu nói: “Những ngày qua anh đi làm hướng dẫn viên du lịch cho Sam, vẫn luôn không dám liên lạc với em, anh luôn nghĩ về những chuyện anh làm mấy năm nay, nhận ra mình đúng là một thằng khốn nạn.”

“Nếu cho anh một cơ hội lần làm lại, anh chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như thế nữa.”



Mặt Tôn Cẩn Nặc kề sát lên lưng anh, mưa càng ngày càng lớn, người đàn ông lại càng chạy càng hăng, tiếp tục thế này cũng không biết muốn đi đến khi nào.

Cô có thể trông thấy sườn mặt anh, nước mưa hòa lẫn mồ hôi chảy xuống từ trán anh, thẳng đến cổ, cuối cùng chảy vào trong áo sơ mi anh.

Quần áo đã sớm ướt đẫm.

Tôn Cẩn Nặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa nãy mưa còn bình bình giờ đã dần lớn, không có ý muốn tạnh.

Mà anh đã mang cô đi được năm vòng, hai cây số.

“Em có thai rồi.”

Tôn Cẩn Nặc chợt nói.

Tiếp tục như thế này thế nào cô cũng bị cảm.

Người đàn ông giống như không nghe thấy lời cô nói, tiếp tục máy móc tiến lên phía trước.

Linh Tu sớm đã cảm thấy chân không phải là của mình, nhưng anh không muốn dừng, một khi đã dừng lại thì không đi được bước nào nữa.

Tiếng mưa rơi quá lớn, anh nghe thấy bên cạnh nói một câu gì đó, nhưng anh không có tinh lực quan tâm, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi người phía sau ra sức ngọ ngoạy một cái, thét lên với anh: “Mau dừng lại, em có thai rồi.”

Anh mới như bị người điểm huyệt, thoáng cái liền đứng lại, thật lâu chưa kịp phản ứng.

Tôn Cẩn Nặc nhảy xuống đất vừa kéo anh tìm chỗ có thể trú mưa, vừa phàn nàn: “Đã sớm nói anh ngừng, anh không ngừng, nếu em bị cảm thì tính sao đây?”

“Phụ nữ có thai lại không thể uống thuốc, không thể tiêm, anh thay em chịu!”

Linh Tu: “…”

Bỗng cởi áo phủ lên người Tôn Cẩn Nặc, kéo cô chạy, mãi đến khi chạy vào trong lương đình phía trước.

Anh giống như ngu ngơ nhìn cô gái trước mắt, không dám tin mà hỏi: “Em nói thật chứ?”

Tôn Cẩn Nặc lạnh run lẩy bẩy, ngồi xuống ghế không ngừng chỉnh lại nước trên đầu, nghe vậy ngẩng đầu lên lườm anh một cái, người đàn ông cởi áo sơ mi, lúc này để trần, nước da màu lúa mạch vẫn rất gợi cảm, cô liếm môi rồi tiếp tục chỉnh lại quần áo của mình, đồng thời mắng: “Thật hay giả liên quan gì đến anh!”

Linh Tu khẽ gật đầu, đi đến cạnh cây cột thì dừng lại, lặng lẽ nhìn màn mưa một lúc.

Tôn Cẩn Nặc có, Tôn Cẩn Nặc có.

Tôn Cẩn Nặc thực sự có rồi.

Anh lặp lại câu này mấy lần rốt cuộc mới hiểu ý nghĩa trong câu chữ, xoay người đến trước mặt Tôn Cẩn Nặc, như một đứa trẻ đã phạm lỗi, cúi đầu cọ xát mũi, ho một tiếng nói: “Cái này, Nặc Nặc,…”

Tôn Cẩn Nặc ngẩng đầu nhìn anh.

Linh Tu nói tiếp: “Vừa nãy không phải anh không cõng em, là em không chịu.”

Tôn Cẩn Nặc nghi hoặc hỏi: “Anh có ý gì?”

Linh Tu: “Anh nói là chuyện này xem như anh làm xong rồi, em không được đổi ý.”

Tôn Cẩn Nặc ‘hừ’ một tiếng, nhìn anh khiêu khích, “Vậy thì sao, anh có nhẫn à?”

Cặp nhẫn kia vẫn trong hộp trang sức của cô, cô mới không tin Linh Tu có thể kiếm ra.

Linh Tu chỉ lặp lại câu hỏi: “Vậy chuyện cõng em có tính là qua không?”

Tôn Cẩn Nặc liếc mắt nhìn trời mưa to bên ngoài, Tôn Cẩn Nặc không nói gì, nếu như nói không tính, không chừng đường về của não* Linh Tu sẽ kéo cô ra ngoài nữa, chi bằng xem như xong, dù sao vẫn còn chuyện chiếc nhẫn mà.

(*Nguyên văn Não hồi lộ [脑回路]: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi. Ví dụ: Đường về não của tôi không giống mọi người, nghĩa là nói hành vi của tôi không giống mọi người.)

Cô gật đầu nói: “Được, việc này xem như xong.”

Linh Tu cười cười, trong lòng tự nhủ xong là được, một tay anh bỏ vào túi lấy ra một cái hộp nhỏ, bỗng quỳ một chân xuống đất, đưa hộp nhỏ đến trước mặt Tôn Cẩn Nặc, nhìn cô, nói ra từng chữ: “Nặc Nặc, gả cho anh đi.”

Bên ngoài mưa ầm ầm, trong lương đình một người đàn ông lại quỳ xuống đất cầu hôn, Tôn Cẩn Nặc không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt đỏ hoe, hơi nước bốc lên mờ mịt.

Cô đưa tay vỗ ấn đường, vô cùng khó chịu nói: “Anh đừng tùy tiện tìm một chiếc nhẫn, như thế em cũng không đồng ý.”

Linh Tu lay lay hộp nhẫn, “Em mở ra nhìn xem.”

Mặc dù Tôn Cẩn Nặc vẫn không tin, có điều cô vẫn nhận lấy, mở hộp nhỏ ra.

Một đôi nhẫn kim cương cực kì xinh đẹp lặng lẽ nằm bên trong, chờ đến khi cô thấy rõ, cả người đều chấn động.

Giống như không nghe thấy tiếng mưa rơi, trong tai chỉ có tiếng người đàn ông cầu hôn, “Anh yêu em, gả cho anh đi.”

Linh Tu cầm lấy hộp nhẫn, đứng lên, lấy chiếc nhẫn nữ sĩ ra, một tay cầm bàn tay nhỏ trắng nõn của Tôn Cẩn Nặc, đeo lên ngón áp út cho cô.

Sau đó lại lấy chiếc nhẫn nam sĩ đeo lên ngón tay mình.

Thấy Tôn Cẩn Nặc không phản đối, Linh Tu ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm: “Vợ à, em mà không đồng ý nữa, anh đã sắp bị giày vò chết mất.”

“Ai là vợ của anh.” Gương mặt Tôn Cẩn Nặc ướt sũng ửng đỏ, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, thẹn thùng nói.

Trong lòng mắng một câu, cái người này thực sự là cho cái tháng đã dám trèo trường, nhanh như vậy đã đổi xưng hô gọi cô là vợ.

Linh Tu kéo tay cô đặt lên môi hôn một cái, vô cùng hài lòng nói: “Đeo nhẫn của anh thì là người của anh.”

Chợt nhớ đến đứa con, ánh mắt của anh dừng trên bụng cô, không nhịn được duỗi tay sờ, “Ở đây thật sự có giống của anh?”

Nói gì vậy, Tôn Cẩn Nặc ‘hừ’ một tiếng, “Sao anh thô tục như thế!”

Linh Tu bỗng dưng đứng dậy, sửa lại quần áo một chút rồi nói: “Vợ à, nếu vừa nãy em nói có, anh có thể cõng thêm hai vòng.”

“Xem anh đắc ý kìa.” Tôn Cẩn Nặc nhìn anh hỏi, “Thực sự muốn đứa con này?”

Chuyện dĩ nhiên, Linh Tu đáp: “Đây không phải là nhất định sao, sớm biết em có, anh đã không đi làm hướng dẫn viên du lịch cho người ta, phí bao nhiêu sức lực làm chiếc nhẫn này…”

Phát hiện ánh mắt Tôn Cẩn Nặc thay đổi, anh vội vàng sửa lại, “Ý của anh là, anh đã sớm liên lạc với em, không chịu đựng rồi.”

“Nói thế này còn được.” Khóe miệng Tôn Cẩn Nặc cong lên cười, cười như vậy sau cơn mưa dưới nắng chiều trông rất xinh đẹp.

Linh Tu chỉ vào cầu vồng nơi xa xa: “Vợ à, em nhìn chỗ đó kìa, có phải ông trời đang chúc phúc cho chúng ta không?”

Tôn Cẩn Nặc lặng lẽ nhìn anh, người này càng lúc càng có thể nói bậy.

“Đúng rồi.” Linh Tu chợt giật mình nói, “Mau về thôi, vừa rồi em mắc mưa, đừng để bị cảm.”

Anh nói xong lại ngồi xổm xuống, “Lên đi, anh cõng em.”

Tôn Cẩn Nặc phớt lờ anh, một mình đi lên phía trước, “Em sợ chân anh mềm làm ngã em.”

Linh Tu nhìn bóng cô, yên lặng mấy giây nghe thấy Tôn Cẩn Nặc nói tiếp: “Em gọi điện thoại cho nhà, nói mẹ em nấu ít canh gừng, anh có muốn đi qua không?”

Linh Tu: “…”

Mấy giây sau anh mới phản ứng, đây là Tôn Cẩn Nặc muốn dẫn anh gặp người nhà sao?

Nhanh chóng trả lời: “Đi, phải đi chứ.”

Đã trông thấy sau cơn mưa lương đình trên con đường nhỏ, một cô gái khoác áo sơ mi của người nam đi lên phía trước, người đàn ông để trần bước theo sau, thỉnh thoảng muốn đưa tay đỡ cô gái phía trước.

Cuối cùng, người đàn ông dứt khoát đi đến bên cạnh cô gái, đưa tay ôm lấy vai cô, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Cô dùng năm tháng tốt nhất đánh một canh bạc, may là, cô đã cược thắng.

Mà anh, năm tháng tốt nhất đã bị anh lãng phí, may là, anh tỉnh ngộ sớm, cô vẫn chưa đi xa đã được anh đuổi theo trở về.

Đời này có anh gắn bó, hạnh phúc… không còn gì hơn.

Hoàn toàn văn.