Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 41




Mẹ vì ba mà chịu khổ nhiều như vậy, nếu như ba phản bội mẹ, cô cũng đau lòng thay mẹ chết mất.

Sau khi Linh Vận về đến nhà, câu đầu tiên khi vào nhà chính là giọng oán hận của mẹ: "Con đã đi mang cơm cho ba hả?"

Linh Vận giật mình, đưa hộp thức ăn cho dì giúp việc, còn mình thì đi đến bên cạnh bà Linh, lấy lòng: "Mẹ, mẹ không đến công ty nhìn ba xem, hiện tại ông ấy rất tội nghiệp, mẹ không thấy ông ấy nhếch nhác bao nhiêu đâu, khuy áo thì cài lệch, tóc cũng không chải, cả người rối bời, tất cả người trong công ty đều cười ông ấy đó!"

Lý Mộng Quỳnh liếc xéo Linh Vận: "Thật chứ?"

Linh Vận cố tình khoa trương: "Cũng không phải, chỉ là không biết xấu hổ còn chụp hình ba."

"Mẹ không biết khi con rời đi, người trong công ty đều nói ba thế nào đâu?"

Lý Mộng Quỳnh: "Nói thế nào?"

Linh Vận: "Bọn họ nói trong nhà ba có con cọp mẹ, cố ý đuổi ba đi."

Lý Mộng Quỳnh: "..."

Trong lòng biết rằng con gái phóng đại lên, nhưng bà vẫn không thể nuốt trôi được giọng điệu đó. Mặc dù cuối cùng mọi thứ bà cũng biết rõ, nhưng bà vẫn khó chịu trong lòng, nếu tự mình làm thật tốt, có thể bị người khác lợi dụng sao?

Bà thấp giọng mắng một câu: "Đáng đời!"

...

Linh Vận nói tiếp: "Bây giờ râu ria ba xồm xoàm, nói sáu mươi tuổi cũng có người tin nữa."

Lý Mộng Quỳnh: "Đáng đời, lớn như vậy còn không biết xử lý sao?"

"Phải đến lượt mẹ à?"

Linh Vận: "Không phải do hồi trẻ mẹ chiều ông ấy à?"

"Ai bảo mẹ lúc nào cũng giúp ông ấy chỉnh tề?"

Lý Mộng Quỳnh im lặng suy nghĩ một lát, sắc mặt có phần dịu đi, có điều vẫn nói: "Không được, trừ khi ông ta lập di chúc chia cổ phần công ty ra, nếu không đừng mong bước vào cái nhà này."

"Mẹ để ba chia đi đâu?" Linh Vận khó hiểu nhìn mẹ.

Lý Mộng Quỳnh: "Dĩ nhiên là cho thằng Tu rồi, Vận Vận, con nói xem sau này con có muốn quản lý công ty không?"

Linh Vận gãi đầu: "Mẹ, mẹ nói cái này có sớm quá không?"

"Ba còn trẻ như vậy đã nói đến việc này rồi ư?"

Lý Mộng Quỳnh: "Sao mà sớm, nếu con không muốn thì bảo ba con giao công ty cho thằng Tu, chờ nó tốt nghiệp một cái lập tức vào công ty, hai ba năm sau cũng thuận tiện."

Linh Vận ngạc nhiên nhìn bà: "Nhưng mà ông ấy còn trẻ như vậy, mẹ để ông ấy lui về làm gì?"

Lý Mộng Quỳnh: "Nếu ông ta không nỡ thì đừng hòng trở về."

Linh Vận: "..."

Cô lúng túng nhìn Lý Mộng Quỳnh, hiện tại cô cũng nhận ra, mẹ đã sớm biết rõ ba không có chuyện gì, chỉ là trong lòng vẫn còn khó chịu.

Loại chuyện này cô không có cách nào miễn cưỡng khuyên được nữa, chỉ có thể chậm rãi tác hợp, cô lại an ủi mẹ vài câu, trong đầu nhớ ngày mai tựu trường phải dọn dẹp một chút, liền trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau Linh Vận đến trường, trước khi đi mẹ cô kéo cô lại dặn dò vài câu, cô thấy bà đã tươi tỉnh hơn nhiều, Linh Vận cũng không lo lắng nữa.

Hơn nữa anh hai nói lúc mẹ cắt cổ tay ba đang ở nhà, cắt cũng không sâu bao nhiêu, chỉ chảy rất nhiều máu, khi ấy lập tức đưa đi bệnh viện, thực ra không cần đưa đến bệnh viện cũng vô sự.

Như thế này Linh Vận mới yên tâm.

Linh Vận vừa đến trường đã thấy Ninh Tự Hàn đứng ở cổng trường đợi cô, trong lòng Linh Vận khó chịu không thôi, tức giận hỏi anh: "Lúc đi anh hai có nói cho anh nguyên nhân đúng không?"

Từ khi trở về cô không nhận tin nhắn hay điện thoại của anh, luôn cảm giác anh lừa gạt cô.

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ trả lời: "Đúng là anh biết chuyện này, nhưng Linh Tu thực sự không nói cho anh nguyên nhân là gì, chỉ nói trong nhà có việc, nói anh chăm sóc em thật tốt."

Ninh Tự Hàn đỡ lấy cái vali từ trong tay cô, nói tiếp, "Lúc ấy anh nghĩ có thể nhà bọn em thực sự việc, có điều Linh Tu không nói cho em, chắc chắn có lý do gì, hơn nữa anh còn nghĩ Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc không muốn ở đây nên mới về, dù gì thì buổi tối bọn họ cũng cãi nhau ầm ĩ."

Linh Vận liếc anh một cái, sắc mặt đầy biểu cảm không tin: "Thật chứ?"

Ninh Tự Hàn: "Đương nhiên là thật, anh lừa em làm gì."

"Nếu như anh biết bác gái..." Anh hắng giọng, "Anh có thể giữ em ở lại sao, dù thế nào cũng phải cùng em về xem chứ."

Nói như vậy khiến Linh Vận thoải mái hơn, có điều vẫn nhìn anh, tức giận "hừ" một tiếng: "Nam sinh đều là đại móng heo!"

Ninh Tự Hàn: "..."

Đúng là tai bay vạ gió.

Linh Vận đi đóng học phí trước, sau đó đeo cặp đi về phía ký túc xá, Ninh Tự Hàn túm cô lại: "Em đi đâu?"

Linh Vận thản nhiên đáp: "Tất nhiên là về ký túc xá."

Ninh Tự Hàn: "..."

Anh im lặng vài giây, "Không về nhà anh?"

Hôm nay chỉ thông báo chứ không có tiết học, nộp tiền xong thì cũng không còn chuyện gì, theo kế hoạch của Ninh Tự Hàn là muốn về nhà, hiển nhiên Linh Vận không có ý đó, trong lòng anh hơi khó chịu.

Hai hôm nay Linh Vận bị người trong nhà làm cho chán nản, cô muốn thanh tịnh hai ngày, "Vẫn là ở vài ngày trong trường rồi nói sau, dù sao em không về ký túc trong lớp xảy ra chuyện gì cũng không biết."

Ninh Tự Hàn ngăn không cho cô đi. Một khi cô về ký túc xá, sau này cô ấy càng không có chuyện gì với mình.

"Linh Vận, lúc ở Hải Nam em đã nói gì với anh?"

Linh Vận: "..."

Cô chau mày, "Em nói gì?"

Ninh Tự Hàn: "Em đã nói ở bên anh mà."

"Có chuyện này sao?" Linh Vận muốn giở trò, thấy sắc mặt Ninh Tự Hàn thay đổi, vội nói, "Em chỉ muốn về ký túc nhìn một chút, dù gì thì cả kỳ nghỉ hè này cũng không gặp các bạn học."

Linh Vận đã nói như vậy, Ninh Tự Hàn cũng không còn cách nào khác, nói: "Vậy được, em đi đi, anh cầm vali cho em, nếu không lát nữa còn phải xách xuống."

Hai người tạm biệt nhau dưới lầu ký túc của Linh Vận, cô về phòng, chỉ thấy một mình Tôn Cẩn Nặc, hỏi: "Những người khác đâu?"

Tôn Cẩn Nặc: "Đều đi dạo phố hết rồi."

"Vậy chúng ta cũng đi đi?" Linh Vận hỏi.

Tôn Cẩn Nặc nghĩ ngợi: "Được, vừa hay tớ muốn mua vài bộ quần áo, sắp vào thu rồi, nên mua trang phục theo mùa mới được."

Hai người nói xong rồi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Điền Huỳnh Mỹ đi ngang qua trước mặt bọn cô, cô ta cũng không dừng lại, Linh Vận nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy kì lạ: "Nặc Nặc, cậu nói xem cô ta có nhìn thấy chúng ta không?"

Mỗi lần nhìn thấy cô, cô ta không chế giễu thì cũng chửi mắng, sao hôm nay lại hiền như thế này?

Tôn Cẩn Nặc còn khó hiểu hơn cô, "Đúng đấy, giống như biến thành người khác."

Linh Vận: "Chẳng lẽ đã cải tà quy chính?"

Tôn Cẩn Nặc "hừ" một tiếng: "Cô ta ư?"

"Một bụng nghĩ xấu như vậy, ai cũng không thay đổi được cô ta."

Hai người im lặng vài giây rồi đi xuống lầu.

Nhập học một tuần Tôn Cẩn Nặc đều ở trường học, Linh Vận cũng ở lại trường theo, không để tâm đến Ninh Tự Hàn đang phẫn nộ.

Đến thứ Sáu, rốt cuộc Ninh Tự Hàn cũng mở miệng, "Linh Vận, rốt cuộc em muốn ở trường bao lâu?"

Linh Vận chột dạ, lập tức nói: "Cuối tuần sẽ đi."

"Ngày mai em muốn đi dạo phố với Nặc Nặc, sau đó sẽ không ở trường nữa."

Sắc mặt Ninh Tự Hàn tốt hơn nhiều, đưa tay chọc trán cô: "Đây là em nói."

Linh Vận gật đầu như giã tỏi, "Ừm, ừm."

Học kỳ này không biết tại sao Điền Huỳnh Mỹ lại đặc biệt yên lặng, cũng không đi tìm Linh Vận gây rối nữa.

Buổi tối cô ta đến ký túc xá tìm bạn, còn hảo ngôn hảo ngữ trò chuyện mấy câu với cô, Linh Vận không thích cô ta, ngữ khí lấy lệ, có điều Điền Huỳnh Mỹ cũng không nói gì, cô ta chỉ ngồi trên ghế một lát.

Trước khi đi ngủ Linh Vận nhớ hôm nay vừa mua một cái dây treo điện thoại mới, cô xuống giường lấy từ trong túi xách ra, treo lên điện thoại.

Vô tình nhìn thấy một đồ vật lông xù hình tròn trong túi, cô cắn môi, chính là cái đuôi nhỏ Ninh Tự Hàn đưa cho cô, cô luôn để trong cặp, dù cho thay đổi cái cặp nào cô cũng rất tự nhiên bỏ vào.

Nhiều lúc cô chỉ coi nó là một món đồ trang sức nhỏ.

Lúc này đưa tay sờ sờ, định lấy ra nhưng lại phát hiện mọi người đều đang ở đây, cô không thể không biết xấu hổ, dù sao cũng là đồ dùng tình thú mà, đến lúc đó các bạn học truyền ra cũng không tốt.

Linh Vận lén ngắm một hồi lại bỏ vào rồi leo lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nửa đêm Linh Vận bỗng bị người đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhờ vào ánh trăng phát hiện Tôn Cẩn Nặc đang đứng bên giường nhìn cô, hỏi: "Sao thế?"

Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc có phần nghiêm túc: "Tớ nghe tiếng của xe cứu thương."

Linh Vận đứng lên nhìn ra ngoài, trời tối đen không nhìn thấy gì, "Thật sao?"

Tôn Cẩn Nặc: "Mới vừa ngừng, tớ đoán có chuyện xảy ra, chờ một lát sẽ còn vang lên nữa."

Tôn Cẩn Nặc vừa dứt lời, tiếng xe cứu thương đã vang lên, Linh Vận căng thẳng trong lòng, "Ký túc xá nào vậy?"

Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: "Không rõ, chắc là ai ngã bệnh."

Linh Vận "ồ" một tiếng, đưa tay ngáp một cái, thấy Tôn Cẩn Nặc về giường, nói: "Ngủ đi, sáng mai sẽ biết chuyện gì."

Hôm sau Linh Vận thức dậy liền hỏi, rốt cuộc tối qua thế nào, nhưng lại không ai biết.

Linh Vận nghĩ thầm, hẳn không phải là lầu ký túc của mình, nên không có người biết.

Rất nhanh khi Linh Vận ở phòng ăn đã nghe thấy tin tức, nói là có học sinh bị hạ độc, tối qua xe cứu thương đến chính là đón cậu ta đi bệnh viện.

Trong lòng Linh Vận hồi hộp, sao lại kinh khủng như vậy.

Vẻ mặt cô sợ hãi nhìn Tôn Cẩn Nặc: "Rốt cuộc là ai mà đáng sợ thế này?"

Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: "Không biết, có điều người này cũng thật xấu xa."

Hai người đang nói, có bạn học bưng cơm ngồi bàn bên cạnh bọn cô, vẻ mặt bát quái* hỏi: "Các cậu biết chuyện gì xảy ra tối qua không?"

(*bát quái có nghĩa là đưa chuyện, lắm lời, tin tức, tin sốt dẻo..., từ này được dùng rất nhiều trong khẩu ngữ.)

Linh Vận đang muốn hỏi đây, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Bạn học kia nhìn Linh Vận, nét mặt lấy làm tiếc: "Còn nói sao, nam sinh đầu độc cậu chắc chắn biết."

Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc đồng thanh, "Rốt cuộc là ai?"

Bạn học: "Chính là phó Chủ tịch Ban đối ngoại của cậu."

Linh Vận mở to mắt: "Nhiễm Văn Khải?"

Bạn học ra sức gật đầu một cái: "Chính là cậu ta."

"Cậu ta bỏ thuốc độc mãn tính cho bạn cùng phòng của mình, cho vào trong đồ ăn, sẽ không dẫn đến tử vong, nhưng có thể thúc đẩy khối u sinh trưởng, dần dần sẽ không xong."

"Trước đó bạn cùng phòng kia phát hiện thân thể bất thường, đến bệnh viện kiểm tra vài lần cũng không tra được gì, chỉ có một điều là trị số vô cùng cao, bác sĩ cũng không khống chế được..."

"Vậy sau đó thì sao?" Linh Vận nghe mà cảm thấy hồi hộp như phim bom tấn, "Làm sao phát hiện?"

Bạn học: "Cũng thực là khéo, lần nhập học này bạn học kia tình cờ phát hiện Nhiễm Văn Khải bỏ đồ vào trong ly nước của cậu ta, cậu ta liền để ý, đặt một cái camera giám sát trong phòng, sau đó tối qua đã phát hiện."

Không ngờ ở bên cạnh lại phát sinh loại chuyện này.

Linh Vận sợ hãi nhìn cô ta: "Rốt cuộc là hạ thuốc độc gì vậy?"

Bạn học ấn ấn huyệt thái dương, "Nói cái đó là N-nitro... gì gì đó, dù sao cũng là một chất hóa học, dùng cho lưu huỳnh công nghiệp vân vân..., cô ta khoát tay áo, "Tôi cũng không biết cụ thể là gì, đoán chừng rất nhanh sẽ truyền ra thôi."

Tôn Cẩn Nặc cũng xen vào hỏi: "Chuyện vừa xảy ra, cậu làm sao mà biết được thế?"

Bạn học: "Tôi có một người bạn thân ở cùng ký túc xá với bọn họ mà, tối hôm qua đã biết rồi."

Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc liếc nhìn nhau, bả vai đều run run.

Người đầu độc là Nhiễm Văn Khải, anh ta lại có quan hệ tốt với Điền Huỳnh Mỹ như vậy, lần trước chuyện bệnh viện phẩu thuật thẩm mĩ và chuyện tin đồn trên diễn đàn là do họ làm, trong lòng không nhịn được sợ hãi, không phải là cho mình...

Linh Vận chợt nhớ tới chút chuyện, cuối học kỳ trước có một lần lúc cô tắm xong, quay về thì cái ly đã bị người động vào, khi ấy cô còn tưởng là Điền Huỳnh Mỹ nhổ bọt vào ly của mình, bây giờ nghĩ kĩ lại thì vô cùng sợ, không phải cô ta...

Linh Vận hãi hùng một chút, la "ối" một tiếng, vỗ vỗ ngực nói: "Cậu còn nhớ lúc trước tớ nói với cậu chuyện cái ly bị người động qua không?"

"Ý của cậu là..." Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc bỗng trở nên trắng bệch, "Linh Linh, hay là sau này cậu đừng ở ký túc xá nữa, quá kinh khủng."

Linh Vận khẽ gật đầu, "Đúng, về sau tớ lập tức ra ngoài ở, cô ta sẽ không có cơ hội..." Càng nghĩ càng rối, Linh Vận khoát tay áo, "Cậu nói xem có phải chúng ta cả nghĩ quá rồi không?"

"Không chừng vu oan cho người ta?"

Tôn Cẩn Nặc: "Cẩn thận một chút thì hơn, ai biết cô ta có thể làm ra loại chuyện gì, nếu như đợi đến lúc chuyện xảy ra thì cậu đã bị hạ độc mất rồi."

"Hạ độc cái gì?"

Bỗng nhiên trên đầu hai người truyền đến một giọng nói trầm thấp, Linh Vận theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy nét mặt Ninh Tự Hàn u ám đứng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn cô.

Linh Vận không nghĩ là Ninh Tự Hàn lại xuất hiện lúc này, đoán là anh đã nghe hết toàn bộ, thè lưỡi rồi dịch ra cho anh một vị trí.

Ninh Tự Hàn ngồi kế bên cô, lại hỏi: "Rốt cuộc là độc cái gì, có liên quan gì tới em?"

Ninh Tự Hàn biết chuyện xe cứu thương đến tối qua, vừa rồi trên đường cũng nghe đến chuyện đầu độc, nhưng thế nào cũng không nghĩ việc này có liên quan với Linh Vận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tờ giấy, cúi đầu không nói lời nào.

Ninh Tự Hàn híp mắt lại, con người này, mỗi khi cười thì nhìn rất tỏa nắng, khi không cười thì cảm thấy rất âm u, luôn cảm giác giây tiếp theo anh sẽ nổi giận.

Linh Vận không có chứng cứ, chỉ là nghi ngờ, có thể nói với anh cái gì chứ?

Tôn Cẩn Nặc không nhìn nổi nữa, ở bên cạnh nói: "Học sinh đầu độc ấy là Nhiễm Văn Khải."

Ninh Tự Hàn biết hắn: "Là cái người phó Chủ tịch Ban đối ngoại à?"

Tôn Cẩn Nặc gật đầu: "Đúng vậy, cuối học kỳ Linh Vận kể với em ly nước của cô ấy bị người ta động qua."

"Em nhớ còn có người gửi tin nhắn nặc danh nhắc Linh Vận, bảo cô ấy đừng tùy tiện ăn gì ở ký túc xá, Linh Vận nói lúc ly nước bị động, Điền Huỳnh Mỹ cũng đang ở đó.

Ninh Tự Hàn lạnh lùng hỏi: "Vậy sao bọn em không nói?"

Tôn Cẩn Nặc: "Lúc ấy còn cho là ai đùa ác, sau này Linh Vận đã ra ngoài ở cùng anh, bọn em cũng không nghĩ nhiều nữa."