Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 13




Edit: Cá Voi Xanh

Linh Vận không tin anh, "Thật sao?"

"Anh không gạt em chứ?"

Ninh Tự Hàn cười, "Làm sao lại miễn cưỡng được, cơm tối còn chưa ăn, chúng ta đi ăn cơm đi."

Vừa nhắc tới ăn tối, Linh Vận lập tức cảm thấy đói bụng, ôm bụng nói: "Đúng vậy, em rất đói."

Hai người cùng đi đến một tiệm ăn, bỗng nhiên Linh Vận nghĩ đến chuyện Ninh Tự Hàn lừa gạt mình, "Ninh Tự Hàn." Ngữ khí của cô rất nặng, gọi cả họ tên anh.

Ninh Tự Hàn theo bản năng "Ừm?" một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ của cô căng ra, chất vấn: "Vì sao anh không nói cho em?"

"Làm hại em lại gọi điện thoại cho anh, lại còn gửi tin nhắn, còn tưởng rằng anh không tới đó."

Ninh Tự Hàn khom lưng, cúi đầu xích lại gần cô, hỏi: "Hi vọng anh tới lắm sao?"

Ngữ khí ám muội, Linh Vận xấu hổ, muốn đẩy anh, "Chán ghét anh, nào có ai hỏi như vậy đâu?"

Ninh Tự Hàn biết cô xấu hổ, ưỡn thẳng lưng.

Linh Vận vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, sửa lời nói: "Vậy rốt cuộc anh cho em bao nhiêu điểm?"

Ninh Tự Hàn cố ý đùa cô: "Em đoán xem?"

Linh Vận nghĩ nghĩ, tràn đầy phần khích nói: "Thế nào cũng phải tám mươi điểm trở lên."

Ninh Tự Hàn hỏi lại: "Em cảm thấy em chỉ có giá trị tám mươi điểm với anh thôi sao?"

Linh Vận không dám tin, "Chẳng lẽ còn có thể nhiều hơn tám mươi điểm?"

Chỉ có điều trong lòng cô đã rất vui vẻ, "Ninh Tự, anh nói cho em, rốt cuộc anh cho em nhiều hay ít?"

Cuối cùng Ninh Tự Hàn vẫn không có nói cho cô, hai người tìm một tiệm ăn nhỏ, Linh Vận nhớ đến anh hai, hỏi Ninh Tự Hàn: "Anh Ninh Tự, anh em có nhờ anh mang cho anh ấy đồ ăn không?"

Ninh Tự Hàn nhíu mày: "Không có."

Linh Vận khó hiểu, không biết anh hai đang làm gì, có khi là anh ấy quên mất, gọi một phần bình thường anh ấy thích ăn, để phục vụ gói lại.

Hai người cơm nước xong xuôi trở về, hai bóng người một cao một thấp dưới ánh trăng, xung quanh yên tĩnh, chỉ có con muỗi trên cây phát ra âm thanh, nổi bật lên làm cho đêm khuya càng trở nên yên tĩnh.

Nghĩ về cảnh tưởng như thế, khóe miệng Linh Vận cong cong, trong lòng ngọt ngào, cất bước đi nhẹ nhàng.

Nếu hai người có thể mãi mãi như thế thì tốt.

Con đường luôn có điểm dừng, Ninh Tự Hàn đưa Linh Vận đưa đến bên dưới ký túc xá, dặn cô nghỉ ngơi.

Linh Vận đưa đồ ăn Ninh Tự Hàn, dặn: "Đừng nói là em mua, dù sao cũng không phải em mua."

Ninh Tự Hàn sẽ tính vào sổ nợ nha.

Ninh Tự Hàn trở về ký túc xá, không thấy Linh Tu, liếc nhìn đồ ăn Linh Vận nhờ anh mang về, lưỡng lự rồi gọi cho Linh Tu.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Ninh Tự Hàn hỏi: "Mày đang đâu đấy?"

Linh Tu: "Có tí việc, có thể đến khuya mới trở về."

Ninh Tự Hàn còn muốn hỏi hai câu đã bị ngắt máy.

Linh Vận nằm trên giường, cười liên tục, sợ bạn cùng phòng nói cô bị bệnh tâm thần, dứt khoát lấy chăn mền chăn mền để cười.

Nếu bình thường thì cô và Tôn Cẩn Nặc có thể thầm thì hai câu, tiếc là cô ấy về nhà.

Ngày hôm sau Linh Vận ngủ dậy rất muộn, giữa trưa Ninh Tự Hàn gửi tin nhắn cho cô hẹn đi ăn, co mới tỉnh dậy, lập tức nhảy xuống giường đi rửa mặt.

Buổi trưa trưa cùng nhau ăn, buổi chiều cùng đi dạo phố, buổi tối có thể biết kết quả cuộc thi.

Linh Vận đã vạch kế hoạch xong xuôi, ra ngoài tìm Ninh Tự Hàn.

"Đúng rồi, anh em không nói thức ăn ăn không ngon chứ?"

Linh Vận nhìn thấy Ninh Tự Hàn, câu đầu tiên là hỏi về anh trai mình.

Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: "Hôm qua cậu ấy không có trở về, anh ăn buổi sáng rồi."

"A?" Linh Vận kinh ngạc nói, "Sao lại không trở về?"

Ninh Tự Hàn nhún vai: "Không biết."

Đêm không về ngủ, Linh Vận hừ một tiếng, "Anh em có thường xuyên không về ngủ không?"

Ninh Tự Hàn nhớ lại, "Ngoại trừ trước đó cậu ấy có bạn gái."

Chẳng lẽ anh hai lại có bạn gái?

Linh Vận lắc đầu, không hiểu.

Rất nhanh đã đến buổi tối trao giải, ba hạng đầu đều có thưởng, chỉ có điều Linh Vận thích nhất giải ba, là một tập tài liệu ghi chép phát triển của Hán phục, chế tác đặc biệt tinh tế.

Là một kỉ niệm đầy ý nghĩa.

Linh Vận ngồi gần Ninh Tự Hàn phía dưới sân khấu, nghe ban giám khảo trên sân khấu đang đọc điểm số của mọi người.

Còn thống nhất những người được giải lát nữa mặc Hán phục lên sân khấu nhận giải, chụp ảnh chung.

Linh Vận không có cầm trực tiếp Hán phục, trong nội tâm cô cũng không có khái niệm được giải thưởng, chỉ có điều lại đem quần áo cất vào trong túi xách, nói đi qua.

Nhỡ đâu đoạt giải nhỉ?

Buổi lễ sắp bắt đầu Tôn Cẩn Nặc mới tới, ngồi xuống cạnh Linh Vận, Linh Vận quay sang nhìn cô ấy: "Sao giờ cậu mới đến?"

"Không lẽ mẹ cậu, bà ấy..." Không nỡ để cậu đi?

Cô nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên nhìn cổ Tôn Cẩn Nặc, đi xuống tại một nơi phía trên xương quai xanh, nơi đó có một vết đỏ.

Chẳng lẽ là bị thương?

Chỗ bị thương có hơi kì lạ.

Linh Vận tiến tới gần, hỏi: "Cổ cậu bị côn trùng cắn?"

"A?" Tôn Cẩn Nặc không hiểu, "Côn trùng cắn gì cơ?"

Linh Vận chỉ vị trí kia, "Chính là chỗ đó, có một vết màu đỏ tím, hay là đụng vào gì đó?"

Khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nhưng cô ấy nhìn Linh Vận không giống nói đùa, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tự nhiên, trả lời: "Là do không cẩn thận đụng một cái." Cô ấy nhanh chóng kéo quần áo, dùng cổ áo che.

Linh Vận nói với Tôn Cẩn Nặc bên này rồi quay đầu lại nói với Ninh Tự Hàn: "Nặc Nặc thật kỳ lạ, " Cô chỉ vào xương quai xanh của mình, "Cô ấy bị đụng gì đó bị thương, anh nói xem làm cái gì mới được?"

Ninh Tự Hàn không giống Linh Vận ngốc như vậy, cố nén cười, nắm chặt nắm đấm đặt ở bên môi ho khan hai tiếng, vừa nhìn vẻ mặt này đã có vấn đề, Linh Vận bắt lấy cánh tay của anh hỏi: "Có phải anh biết cái gì đó không?"

Cô híp mắt nhìn Ninh Tự Hàn, "Không phải là anh làm cậu ấy đó chứ?"

"Đừng có nói bậy!" Ninh Tự Hàn thấp giọng mắng, cũng không biết nha đầu này có phải không hiểu thật không nữa.

Cái này càng lúc càng khó hiểu, Linh Vận xích lại gần Ninh Tự Hàn, giọng điệu thương lượng nói: "Chắc chắn là anh biết, nói cho em nhanh lên, được rồi, được rồi, nhanh lên nói cho em."

Ninh Tự Hàn bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu, trịnh trọng trang nghiêm hỏi cô: "Muốn nghe thật sao?"

Linh Vận liên tục gật đầu: "Rất muốn."

Ninh Tự Hàn ngoắc ngón tay với cô: "Đưa tai lại đây."

Linh Vận nghe lời đưa lỗ tai lại gần, nghe rõ Ninh Tự Hàn nói cái gì, về sau khuôn mặt nhỏ còn đỏ hơn khuôn mặt Tôn Cẩn Nặc.

Cô đưa tay đẩy Ninh Tự Hàn, "Anh nói bậy bạ gì đó!"

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhún vai, "Nói cho em em lại không tin, sau này tặng cho em một cái thì biết."

"Anh –" Linh Vận tức giận mắng anh một câu, "Chán ghét anh!"

Anh ấy mới nói vết đỏ trên cổ Tôn Cẩn Nặc chính là vết cắn, bây giờ còn nói tặng cho cô, là ý gì vậy?

Hôm nay người con trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ban đầu anh rất có khí chất nổi bật, nhưng thời điểm anh nở nụ cười xấu xa khiến cho người ta không thể hình dung.

Ánh mắt Linh Vận lại đặt lên đôi môi anh, gợi cảm một cách mơ hồ, không tự chủ được liếm bờ môi khô của mình, ừm, muốn hôn.

Theo bản năng cô che cổ.

Ninh Tự Hàn nhìn dáng vẻ cô gái vui buồn lẫn lộn, khóe miệng cong cong, tiểu nha đầu thật đáng yêu.

Từ khi nghe Ninh Tự Hàn nói, Linh Vận đặc biệt để ý cổ Tôn Cẩn Nặc, chẳng lẽ vết đỏ màu mận chín kia thật sự là vết cắn?

Là cùng người khác hôn lên?

A —

Không thể nào?

Tôn Cẩn Nặc với người khác?

Hay là với anh hai...

Linh Vận cảm thấy mình vừa phát hiện một đại lục mới, tối hôm qua anh hai không về ký túc xá, Tôn Cẩn Nặc cũng không có về, hai người tuyệt đối có... gian tình.

Tác giả có lời muốn nói: Sau này anh Ninh Tự cũng sẽ để lại vết màu dâu tây.

Tiểu Linh cảnh giác che cổ của mình...

Editor: Linh Linh nhà chúng ta rất ngây thơ!!!