Quân Dạ Huyền hơi nhếch môi nhìn cô: “Sao, không nỡ để tôi đi à?"
Kiều Khanh không hề để tâm đến sự đùa giỡn trong lời nói của anh, nét mặt có chút nghiêm trọng.
“Sao lần này anh lại có thể thuyết phục được mẹ tôi cho anh ở lại đây thế? Đến giờ mẹ tôi vẫn không biết mối quan hệ của anh và bạn anh hay sao?”
“Dì ấy biết.”
Quân Dạ Huyền một tay ôm lấy trán, một tay còn lại khẽ xoắn những lọn tóc của cô quanh đầu ngón tay.
“Tuy nhiên, lần này tôi đến đây với tư cách là gia sư của cô.”
Kiều Khanh: “…”
Trong đầu ngổn ngang, cô ngẩn người mất một lúc rồi hỏi: “Rõ ràng anh biết tôi không cần anh dạy dỗ mà.”
“Nhưng dì ấy thì không biết.” Quân Dạ Huyền nhướng mày, trông thật lả lơi.
“Bây giờ cô nói với dì ấy rằng cô thực sự là thiên tài trời phú, hiểu thông biết thạo.
Bình thường cô chỉ giả vờ thôi.
Cô nói xem dì ấy liệu có tin hay không?”
Kiều Khanh phút chốc bị chặn họng.
“Vậy cho nên.” Quân Dạ Huyền mỉm cười đầy xấu xa, bộ dạng vô cùng đắc thắng.
“Thay vì mời một người khác đến dạy khiến cô cảm thấy chán nản và tìm cách đối phó, và lại còn có thêm nhiều người phát hiện ra một số bí mật khác của cô, thà rằng hãy tìm một người biết rõ mấu chốt của vấn đề vẫn hơn.
Tôi đến để giúp cô giữ bí mật đó, vậy không phải tốt sao?”
Kiều Khanh: “Vậy lần tới khi tôi có kết quả thi, anh còn có lý do gì ở lại đây?”
Quân Dạ Huyền “ồ” lên một tiếng: “Không cần phải đến lúc đó thì cô đã yêu tôi rồi, cô sẽ không muốn đuổi tôi đi thêm một lần nữa đâu.”
Kiều Khanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Hoang tưởng.”
Quân Dạ Huyền không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô, cũng không khó chịu: “Vậy thì cô phải bảo vệ trái tim mình cho kỹ vào, đừng để tôi có cơ hội có được nó.”
“E hèm…”
Một tiếng hắng giọng nhẹ vang lên, cả hai người đồng thời quay đầu lại thì thấy Hà Vãn Thanh đang đứng ở cửa với một cốc nước đường đỏ và một số thứ khác trêи tay.
Quân Dạ Huyền ngay lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Hà Vãn Thanh và đỡ lấy chiếc khay trêи tay bà.
“Dì à, dì cứ để con làm được rồi.
Cô ấy đã uống cái này rồi ạ, trong thời gian ngắn không thể uống quá nhiều.”
Vãn Thanh khẽ cười rồi đưa khay cho anh: “Đừng kéo dài thời gian nữa, sắp đến bữa cơm tối rồi đó.”
“Vâng thưa dì.”
Nhìn thấy Quân Dạ Huyền với dáng vẻ của một người đàn ông ngoan ngoãn ở trước mặt Hà Vãn Thanh, Kiều Khanh không kìm được mà mở to mắt nhìn.
Biểu cảm vô cùng dễ thương trái ngược với bình thường này tình cờ bị Quân Dạ Huyền bắt gặp lúc quay người lại.
Anh dựa người vào tường và bật cười: “Khanh Khanh, tôi thật sự rất hiếm thấy cô như vậy!”
Kiều Khanh: “…”
Buổi tối.
Quân Dạ Huyền bế Kiều Khanh xuống dưới ngồi ăn tối.
Mục Cảnh Hành nhìn hai người, một gương mặt khó ở cùng một gương mặt cười tươi, thì lắc đầu thở dài một tiếng, nghiệp chướng mà.
Nhìn bộ dạng anh cười nói với Hà Vãn Thanh, trong đầu Mục Cảnh Hành chợt lóe lên một câu, đúng là “nối giáo cho giặc”!
Trêи bàn ăn, Kiều Khanh ăn một miếng cơm và định gắp một miếng gà cay.
Đôi đũa của cô vừa chìa ra đã bị Quân Dạ Huyền dùng đũa chặn lại.
Anh nhìn cô cười như không cười: “Tôi biết tại sao cô lại đau bụng như vậy rồi.
Bình thường cô có bạt mạng ăn cay tôi cũng kệ, nhưng những lúc như thế này vẫn còn dám mặc kệ cơ thể của mình sao?”
Kiều Khanh trừng mắt nhìn anh: “Tôi cần anh quan tâm à?”
Quân Dạ Huyền đứng dậy cầm đĩa đồ ăn màu đỏ lên và đặt trước mặt Mục Cảnh Hành: “Ăn đi, đừng để Khanh Khanh với tới.”
Mục Cảnh Hành xị mặt: “Ông anh của tôi ơi, tôi không thích…”
Quân Dạ Huyền: “Sao?”
“Ha ha ha ha, tôi thích ăn cay nhất đấy, để đây đi, không ai được phép gắp của tôi nhé!”
Kiều Khanh: “…”
Hà Vãn Thanh: “…”
“Là trách nhiệm của dì, biết Khanh Khanh không nhịn được, lại quên không dặn dò nhà bếp.”
Vừa nói bà vừa nhìn Mục Cảnh Hành: “Nếu Tiểu Hành không ăn được cay thì đừng miễn cưỡng, cứ để đó cho người khác ăn là được.”
Mục Cảnh Hành vừa cắn một miếng to, anh ta gần như mất đi vị giác.
Nước mắt lưng tròng, anh ta nuốt vội xuống bụng và nói: “Dì ơi, con ăn được, món này ngon lắm!”
Hà Vãn Thanh: “…”.