Quân Dạ Huyền nghe thấy vậy thì quay sang nhìn Kiều Khanh nhưng cô chỉ mím môi không nói.
Quân Dạ Huyền không ép cô mà quay qua nói với cô y tá trường học.
“Làm phiền cô nấu cho cô ấy một chén nước đường đỏ, một chén sữa ấm, chút nữa tôi sẽ thanh toán sau.”
Nói xong anh quay người đi ra ngoài.
Cô y tá trường học nhìn về phía Kiều Khanh với vẻ hiền lành.
“Cô bé, bạn trai cô bé đối xử với cô tốt thật đấy, dáng vẻ trông rất được.”
Khóe môi nhợt nhạt của Kiều Khanh khẽ giật: “Cô hiểu lầm rồi.
Anh ấy không phải bạn trai của em.”
Lúc đầu có lẽ cô không nhận ra nhưng giọng nói và tính cách của anh đặc biệt như vậy có muốn bỏ qua cũng không được.
Cô y tá trường học nghe Kiều Khanh chối như vậy thì nhìn cô với ánh mắt tôi là người từng trải, tôi hiểu hết mà cô không cần phải chối, sau đó cô ta vỗ nhẹ bờ vai Kiều Khanh: “Tôi đi nấu nước đường đỏ đây.”
Lúc Quân Dạ Huyền đi ra khỏi phòng y tế thì đã đến giờ tan trường, trêи đường đi học sinh rất đông.
Anh đi về phía siêu thị trong khuôn viên trường, quả thật một đường này so với minh tinh điện ảnh đi diễn còn làm người ta chăm chú hơn.
Tất cả mọi người nhất là mấy cô nữ sinh đều dừng lại ngoái nhìn theo rồi chụp ảnh.
Liên tiếp những tiếng la hét chói tai vang lên.
Mục Cảnh Hành kịp thời chạy đến kín đáo đưa cho anh một cái khẩu trang.
Giọng nói của anh ta toát ra vẻ cậu thật là làm người khác không bớt lo.
“Đại ca của tôi ơi! Bản thân mình là kiểu gì anh còn không biết sao? Vậy mà anh còn bất chấp tất cả chạy tới đây.
Anh không sợ bị mấy cô nữ sinh ở đây ăn tươi nuốt sống à?”
Quân Dạ Huyền không thèm để ý đến giọng điệu thiếu đánh của anh ta mà cầm lấy khẩu trang đeo lên sau đó rẽ vào một chỗ ngoặt đi đến siêu thị trong khuôn viên trường.
Mặc dù anh đã đeo khẩu trang lên nhưng rốt cuộc gương mặt đã bị lộ ra ngoài.
Hậu quả là một đám nữ sinh như phát điên ùn ùn kéo nhau đi theo anh vào siêu thị.
Có người giả vờ như vào siêu thị để mua đồ, còn có người thì trắng trợn hơn, chẳng thèm giấu diếm gì cả mà cứ thế nhìn anh chằm chằm.
Mục Cảnh Hành đi theo bên cạnh Quân Dạ Huyền bị một đám nữ sinh vây quanh.
Anh ta có vẻ câm nín nói: “Anh ba, anh nên mang theo bảo vệ tới, những cô bé này quá dọa người rồi.”
Quân Dạ Huyền không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng đến quầy bán băng vệ sinh.
Một đám nữ sinh nhìn khu vực anh bước vào mà kêu rêи không ngớt.
“Trời ơi! Vậy mà anh ấy lại có bạn gái rồi.”
“Lớn lên đẹp trai như vậy rồi, đã thế còn đi mua băng vệ sinh cho bạn gái.
Một người bạn trai như vậy đi đâu tìm được chứ?”
“Thật sự hâm mộ cô bé kia.”
“Giờ phút này tớ chỉ muốn đi theo bợ đỡ họ thôi.”
“Trời ơi, Tình yêu của tôi còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc như vậy sao?”
“…”
Quân Dạ Huyền nhìn dãy kệ để rất nhiều loại băng vệ sinh thì thật sự cảm thấy khó khăn.
Anh nghiêng đầu nhìn Mục Cảnh Hành đứng bên cạnh hỏi: “Loại nào dùng tốt vậy?”
Mục Cảnh Hành vừa nghe thấy vậy thì sau đầu nổi lên một đám mây đen kịt.
“Anh ba! Không phải chứ.
Anh hỏi câu này là có ý gì vậy? Anh thấy em giống như người từng dùng qua thứ này sao?”
“Xì!”
“Ha ha ha…”
Anh ta vừa nói xong thì xung quanh nổi lên một trận cười to.
“Anh đẹp trai, chuyện này thì phải hỏi bạn gái anh xem cô ấy thường dùng loại nào nhưng mà tôi thì thấy loại này dùng cũng khá tốt này.”
Bắt đầu có mấy cô gái nhiệt tình giới thiệu cho Quân Dạ Huyền.
“Tôi cảm thấy loại này dùng khá tốt đấy, bình thường tôi vẫn dùng loại này.” Một cô nữ sinh chỉ vào một loại băng vệ sinh khác đề nghị.
Quân Dạ Huyền dưới sự góp ý của mọi người thấy cái nào tốt thì mỗi thứ một bịch.
Anh còn chuyên chọn mua những loại đắt tiền nhất, tổng cộng lại hơn mười bịch tất cả.
“Bạn gái bị đau bụng kinh nhưng nếu như cơ thể cô ấy thể hàn thì nên dùng thêm mấy miếng dán làm ấm bụng rất hiệu quả đấy.” Người bán hàng cũng chen vào một chân đề cử thêm sản phẩm.
Cuối cùng Quân Dạ Huyền mua một đống lớn linh tinh đủ thứ.
Sau khi trả tiền anh liếc qua Mục Cảnh Hành: “Cầm lấy.”
Mục Cảnh Hành: “…”
Trêи đường đi Mục Cảnh Hành ôm chặt đống đồ dành riêng cho phụ nữ ở trong lòng, chỉ sợ sơ hở một chút bị người khác nhìn thấy thì tên tuổi anh hùng một đời của anh ta sẽ đổ sông đổ biển.
Đợi đến khi đến trước phòng y tế của trường, Quân Dạ Huyền mới ôm hết lại mấy thứ đồ kia rồi nói: “Chờ ở bên ngoài.”
Mục Cảnh Hành: “…”.