“Tại sao cậu không đi?” Kiều Thanh nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Hà Vãn Thanh không hài lòng, mắng cô một câu: “Người ta ở lại ăn cơm, sao con lại ăn nói như thế hả?”
Lạc Thâm nói: "Dì à, dì đừng mắng cậu ta, bọn con là bạn tốt của nhau đấy ạ, có phải không Khanh Khanh?”
Dựa vào tính khí của mình mà nói thì Kiều Khanh không thể nào đáp trả câu nói vừa rồi của Lạc Thâm.
Sau đó cô đi tới và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Lạc Thâm thực sự thích chết đi được cái kiểu chỉ im lặng mà làm của cô, khóe môi của cậu ta không nhịn được mà nhếch lên một cái.
Sau khi cơm và thức ăn được dọn lên, Hà Vãn Thanh nhìn thấy Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng dùng bữa thì mỉm cười và gật đầu một cái: “Đúng là càng nhìn càng thấy hai đứa hợp với nhau.
”
“Phù… khụ khụ…” Lạc Thâm bị cơm làm cho nghẹn suýt chết, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Cậu ta len lén liếc nhìn Kiều Thanh thì thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh và trơ trơ như thường lệ.
Hà Vãn Thanh rút ra hai tờ giấy rồi đưa tới: "Sao con lại bất cẩn vậy? Dì chỉ nói đùa thôi mà, Tiểu Huyền bình tĩnh hơn con nhiều đấy.
”
Nghe thấy cái tên Tiểu Huyền thốt ra từ trong miệng Hà Vãn Thanh, Kiều Khanh đang gắp rau chợt khựng lại một chút, thoáng chốc có một bóng dáng mơ hồ phảng phất ở trong đầu cô.
Cô cứ tưởng anh sẽ liên tục quấy rầy cô vào đêm hôm đó, nhưng trêи thực tế từ sau cuộc gọi video kia, anh không hề liên lạc lại với cô thêm một lần nào nữa.
Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tên của anh, thì cô đã quên mất người này đã từng xuất hiện.
Nghĩ đến những gì Quân Dạ Huyền đã nói trước khi rời đi, Kiều Khanh nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một phen, cô vẫn không tài nào nhớ nổi bộ dạng của anh nữa rồi.
Nhưng tính cách trơ trẽn không biết xấu hổ của anh để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng cô.
Thủ Đô.
Bên trong trang viên Huyền Tôn.
Quân Dạ Huyền uể oải nằm nghiêng trêи ghế tựa của đài quan sát, hờ hững ném thức ăn cho cá xuống cái ao ở bên cạnh.
Khi Mục Cảnh Hành đến nơi, anh ta nhìn thấy hình ảnh một người đẹp đang say giấc vô cùng sống động.
Anh ta chống tay vào lan can, quay đầu lại nói: "Anh Ba, công việc của cậu đều đã xử lý xong từ nhiều ngày trước rồi mà, cậu không có ý định đến thành phố Lương một chút xíu nào sao? Chả lẽ tôi đã nghĩ sai rồi, cậu không có hứng thú với cô gái kia à?”
Quân Dạ Huyền phớt lờ anh ta, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Mục Cảnh Hành ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy tôi đọc được một mẩu thông tin, hình như mẹ của Kiều Khanh đang muốn tìm gia sư tại nhà cho cô ấy.
Ý tôi là nếu như Kiều Khanh thật sự là thiên tài, thì trí nhớ của mẹ cô ấy cũng quá tồi rồi nhỉ? Ai da… Cậu đi đâu thế?”
Quân Dạ Huyền rời khỏi đài quan sát mà không thèm ngoái đầu lại, chỉ để lại cho Mục Cảnh Hành một bóng lưng tao nhã và lịch lãm.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng nhau trở lại trường học.
Trong tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Kiều Khanh loáng thoáng thấy khó chịu.
Khi tiết học trôi qua được hai mươi phút, cơn đau âm ỉ bỗng trở nên dữ dội.
Nhận ra “ngày con gái” đến sớm hơn dự kiến, Kiều Thanh thấp giọng chửi rủa một tiếng.
Liếc nhìn cô giáo Lương Mẫn dạy tiếng Anh trêи bục giảng, “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, Kiều Khanh cắn răng nghiến lợi định bụng sẽ cố gắng chịu đựng đến lúc hết tiết học.
Lâm Tích Nhan nhanh chóng chú ý tới mồ hôi lạnh đang lấm tấm trêи trán của Kiều Khanh, cô ấy lập tức hoảng sợ: “Khanh Khanh, cậu sao vậy?”
Khóe môi đang dần trở nên trắng bệch của Kiều Khanh khẽ giật mấy cái, cô nói khẽ: “Không sao, tới tháng thôi.
”
"Như thế này mà còn nói là không sao à? Mặt cậu đều nhăn nhó đến mức khó coi rồi này!”
"Nói chuyện gì thế hả?” Lương Mẫn đứng trêи bục giảng, gõ mấy cái lên bảng đen: “Tôi không cho phép thì thầm to nhỏ với nhau trong giờ học, còn muốn tôi phải nhắc đi nhắc lại mấy lần nữa hả?”
Lâm Tích Nhan quýnh quáng đứng dậy: "Thưa cô, Khanh Khanh không được khỏe, xin cô cho phép bạn ấy được nghỉ tiết và đưa lên phòng y tế.
”
"Không khỏe ư? Hừ! Mấy lời này tôi nghe đến chán ngấy cả hai tai rồi, ngoan ngoãn đợi đến hết tiết cho tôi, muốn tìm cớ chuồn về sớm hả, không có cửa đâu!” Lương Mẫn nghiêm khắc nói.
Lạc Thâm quay đầu nhìn Kiều Khanh, cậu ta cũng hốt hoảng đứng phắt dậy: “Sao cô biết bạn ấy tìm cớ chuồn về sớm ạ, cô không nhìn thấy dáng vẻ của bạn ấy hay sao?”.