Những thứ đẹp đẽ luôn thu hút người khác.
Trong số những người lớn ở đây, Hà Vãn Thanh nổi bật với vẻ đẹp rạng ngời, còn Đào Nghệ nổi bật với khí chất ngút ngàn.
Ai nhìn thấy họ cũng đều phải thì thầm, xuýt xoa.
Tần Vịnh Mai và Kiều Niệm đến muộn, họ định tìm mẹ con Kiều Khanh nhưng lại nhìn thấy Đào Nghệ.
Bà ta đương nhiên nhận ra đó là đệ nhất phu nhân của thành phố Lương này.
Vừa chợt nghĩ đến sự nghiệp của chồng, bà ta định tiến đến bắt chuyện thì bỗng có ai đó nói: “Giáo viên đến rồi!”
Bà ta tạm gác lại ý định đó và theo Kiều Niệm về chỗ của cô ta.
Khi tiếng giày cao gót đến gần, các phụ huynh đều giật mình rồi ngồi ngay ngắn lại, đặc biệt là phụ huynh của những em có thành tích không tốt.
Trường Nhất Trung có một quy định kỳ lạ là vào ngày họp phụ huynh, học sinh cũng đều phải đi cùng.
Vì vậy, các học sinh trong lớp không đi ra ngoài và đều đứng cạnh bố, mẹ của họ.
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên bước vào cửa với một xấp giấy lớn trêи tay.
Người phụ nữ ấy khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân hình đầy đặn, tóc búi gọn gàng, mắt đeo kính có viền, trông khá nghiêm khắc.
Các học sinh trong lớp nhìn nhau, họ không hiểu vì sao người đến không phải là giáo viên chủ nhiệm mà là giáo viên tiếng Anh.
Sau đó, người phụ nữ trêи bục giảng giải thích: “Vì nhà của giáo viên chủ nhiệm của các em có việc, nên cuộc họp phụ huynh này sẽ do tôi chủ trì.
”
Các học sinh hít thở thật sâu rồi thầm mắng thầy Dương Liên Phong là người không có nghĩa khí.
Ai chẳng biết trong số các giáo viên, giáo viên tiếng Anh là người nghiêm khắc và khó hòa hợp nhất?
Lương Mẫn đặt xấp giấy kiểm tra lên bàn rồi chống hai tay lên mép bàn.
“Xin chào các vị phụ huynh.
Tôi là Lương Mẫn, giáo viên tiếng Anh của lớp 22.
Hôm nay, tôi sẽ thảo luận với các vị về việc học tập ở trường của các em học sinh trong thời gian sắp tới.
”
Cô vừa nói vừa vỗ vào xấp giấy: “Đây là các bài kiểm tra của kỳ thi giữa kỳ lần này.
Mời đại diện của lớp lên nhận và phát cho các bạn.
”
Các học sinh: “…”
Ác quá đi mất!
Trong lúc phát bài, các phụ huynh và học sinh bàn tán xôn xao.
Có người khen con, có người chê trách con và có cả những sự so sánh giữa các học sinh và phụ huynh.
Khi phát đến Kiều Khanh, tay cầm tờ giấy kiểm tra của Hà Vãn Thanh run lên, tay còn lại đặt dưới bàn thầm tính xem tổng điểm có đạt yêu cầu không.
Thấy bà làm vậy, Kiều Khanh bất giác sờ lên mũi rồi nở một nụ cười hiếm hoi.
Điều đau lòng là….
Sau khi giấy kiểm tra của Lạc Thâm được phát, cậu ta nhìn người mẹ bình thản như không có gì của mình rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta quay qua hỏi bài kiểm tra của Kiều Khanh: “Khanh Khanh, tôi được sáu mươi bảy điểm, còn cậu thì sao?”
Nghe vậy, mắt Hà Vãn Thanh sáng rực, điểm của cậu ta thấp hơn cả con gái của mình!
Bà trả lời vô cùng tự tin: “Tổng điểm của Khanh Khanh là tám mươi sáu!”
Kiều Khanh: “…”
Những người xung quanh phì cười.
Hà Vãn Thanh không hiểu những người xung quanh đang cười Lạc Thâm hay cười bà, bèn quay qua nhìn bài của bạn cùng bàn con gái bà: “Con gái bà…”
Chưa nói hết câu, Hà Vãn Thanh thấy con số một trăm bốn mươi hai được viết rất to và rõ trêи tờ giấy kiểm tra toán của Lâm Tích Nhan.
Ngay lập tức bà im bặt và quay mặt vào tường.
Lạc Thâm cười ha ha rồi nói với Hà Vãn Thanh: “Cao hơn cháu rồi!”
Cậu ta quay qua nhìn Kiều Khanh, khóe môi nhếch lên: “Khanh Khanh, chúng ta có duyên đấy.
”
Kiều Khanh mặt trắng bệch, không nói nên lời.
Lúc này Lương Mẫn gõ lên bảng đen: “Yên lặng!”
Lớp học đột nhiên im ắng, mọi người ngước lên, thấy kết quả đã hiện sẵn trêи màn hình.
Lương Mẫn điều chỉnh cỡ chữ để những người ngồi ở hàng ghế cuối cũng có thể nhìn thấy rõ.