Vừa cách cậu ta vừa bấm mở camera giám sát trêи đường từ trường học, đẩy đến trước mặt mấy người.
Hai tay gối sau đầu, cười với vẻ mặt tinh nghịch.
Giám sát là hai video được chỉnh ở cùng một chỗ.
Trong đoạn video đầu tiên, khi Kiều Niệm xuất hiện trong ống kính, trái tim Tần Vịnh Mai liền treo lơ lửng.
Khi nhìn thấy Kiều Niệm lấy tiền cho một nữ sinh, để cho cô ta loan tin chuyện Kiều Khanh bị từ hôn, Tần Vịnh Mai lúc này hoa mắt choáng váng, tay chân lạnh lẽo.
Hà Vãn Thanh lại bừng bừng giận dữ: “Được lắm! Đây là kiểu chăm sóc mà bà nói đấy à? Tuổi còn nhỏ, lòng dạ sao lại độc ác như vậy? Đây là chị gái của cô ta đấy!”
Tần Vịnh Mai chột dạ muốn tắt video: “Đây nhất định là hiểu lầm, tôi không tin Niệm Niệm sẽ làm ra chuyện như vậy, nhất định có nguyên nhân khác.
”
Nhưng tay bà ta còn chưa chạm vào máy tính đã bị Lạc Thâm dùng quạt gấp đẩy ra: “Đừng chạm vào đồ của tôi!”
Ngay sau đó video chuyển sang đoạn thứ hai, Kiều Niệm ở hành lang khóc lóc kể lể với Lạc Thâm, nói Kiều Khanh đã vu khống cô ta.
Mục Cảnh Hành lắc đầu “chậc chậc” nói: “Cô gái này là chắc sinh ra để làm diễn viên.
”
Lạc Thâm nhìn mấy người Hà Vãn Thanh và Tần Vịnh Mai: “Làm hỏng thanh danh Khanh Khanh thì không nói, lại ngược lại còn vu oan cho cô ấy.
Giả bộ vô tội để lấy lòng thương hại, muốn mượn tay tôi để đối phó Khanh Khanh.
Cô ta dám lợi dụng tôi, tôi để cho người ta đánh cô ta một trận cũng là quá nhẹ!”
Sau khi cậu ta vừa dứt lời, sự tức giận của Hà Vãn Thanh đạt tới đỉnh điểm.
“Hãy nhìn xem cả gia đình các người đều là cái thứ gì chứ! Người già khóc lóc om sòm, người trẻ nham hiểm độc ác.
Mấy năm nay danh tiếng của Khanh Khanh nhà chúng tôi xấu như vậy, cô ta cũng chiếm không ít công lao! Tôi thấy cũng nên để cho người của thành phố Lương xem một chút, trong mắt bọn họ cô gái hiểu chuyện nghe lời, thấu tình đạt lý là cái thứ gì!”
Tần Vịnh Mai nghe Hà Vãn Thanh mắng Kiều Niệm, trong lòng không vui, nhưng nghe được lời sau đó nhất thời hoảng hốt.
Bà ta không thể làm cho danh tiếng của con gái mình có bất kỳ vết nhơ nào.
“Em dâu, Niệm Niệm còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, tôi thay con bé xin lỗi em và Khanh Khanh, trở về nhất định dạy dỗ lại con bé thật tốt,em dâu tha thứ cho con bé lần này đi.
Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của con bé sẽ mất hết.
”
“Bà cũng biết sợ đấy à? Bà có biết danh tiếng của một cô gái quan trọng thế nào không? Cô ta làm những chuyện này sao lại cũng không nghĩ đến danh tiếng Khanh Khanh?”
Tần Vịnh Mai lại chỉ cúi đầu cười trừ.
“Được rồi!” Mạnh Xuân Hoa nói: “Nếu chuyện này chỉ là hiểu lầm, nói ra được là tốt rồi, chẳng lẽ còn định bắt bẻ không chịu buông tha cho người khác sao? Hơn nữa thanh danh của con bé lớn này còn cần người khác phải đồn thổi nữa sao? Con bé bình thường thành tích không vượt qua được, cầm kỳ thi họa không được, đã sớm không biết giấu mặt của bố con bé ở đâu!”
“Bà!” Hà Vãn Thanh, tức giận nói: “Quản gia Trần, đuổi hai người vô liêm sỉ này ra ngoài cho tôi! Sau này cũng đừng để cho bọn họ vào nhà nữa!”
Trần Minh gật đầu: “Vâng ạ.
”
Sau đó đưa tay ra: “Hai người, mời.
”
Mạnh Xuân Hoa thấy thế còn đang khó xử, lại bị Tần Vịnh Mai kéo lại: “Mẹ, chúng ta đi thôi.
”
Mạnh Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng, cùng với Tần Vịnh Mai rời đi.
Sau khi hai người đi, Kiều Khanh nhìn về phía Lạc Thâm: “Sao đột nhiên cậu lại tới đây?”
Lạc Thâm cười xoa xoa gáy: “À, là anh trai tôi, anh ta nói cho tôi biết tình hình bên này của cậu nên để tôi tới đây, tôi còn muốn hỏi, anh ta và cậu có quen nhau không?”
Kiều Khanh khẽ nhíu mày, lắc đầu.
“Ừm, không sao, vậy lát nữa tôi cứ hỏi thẳng anh ta là được rồi, Khanh Khanh, cậu…”
“Anh Dạ, có chuyện gì với anh vậy?” Mục Cảnh Hành đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của Lạc Thâm.
Giọng điệu mang theo chút hoảng sợ.