“Ừm ừm.
” Lạc Thâm gật đầu lia lịa, lại đột nhiên nhận ra lời nói của cô có gì đó kỳ lạ.
“Chị Khanh, chúng ta ở cùng một lớp mà.
”
Kiều Khanh: “…”
Quay đầu lại nhìn cậu ta, Kiều Khanh bĩu bĩu môi không nói gì.
Lạc Thâm dùng ánh mắt tội lỗi nhìn cô, ngây ngốc hỏi: “Chị Khanh, không phải là cậu không biết tôi là ai đấy chứ?”
Làm gì có chuyện ở cùng một lớp mà lại bảo đối phương đến tìm mình còn tự nói ra tên lớp nữa chứ?
Kiều Khanh: “…”
Lạc Thâm nghiêng người về phía trước mặt Kiều Khanh, gương mặt vô cùng nghiêm túc: “Chị Khanh, tôi tên là gì?”
Kiều Khanh nheo nheo mắt: “Xin lỗi nha, tôi không nhớ được mặt của người khác.
”
Lạc Thâm: “…”
Cậu ta nói chuyện với cô lâu như thế mà cô lại hoàn toàn không biết cậu ta là ai.
Lạc Thâm xoa xoa mặt của mình, lần đầu tiên chịu sự đả kϊƈɦ về sự tự tin về nhan sắc của chính mình.
“Nếu đã như vậy, thì để tôi tự giới thiệu về mình vậy.
”
Lạc Thâm cũng không hề tức giận, vỗ vỗ vào ngực, ho nhẹ một tiếng.
“Chị Khanh, tôi tên là Lạc Thâm, năm nay mười tám tuổi, là người đẹp trai nhất trường Nhất Trung.
”
Kiều Khanh vô cảm gật gật đầu: “Tôi mười bảy.
”
Lạc Thâm: “…”
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy chữ “chị” không thích hợp.
“Thế tôi gọi cậu là Khanh Khanh nhé.
” Lạc Thâm nghĩ rằng chỉ cần cậu ta không thể hiện ra thì bản thân sẽ không cảm thấy gượng gạo.
“Cậu không nhớ được gương mặt của người khác cũng không sao, sau này gặp nhiều sẽ nhớ được thôi.
Đúng rồi.
”
Lạc Thâm chỉ vào mắt mình: “Mọi người đều nói đôi mắt của tôi rất đặc biết, cái này được tính là độ nhận diện rồi chứ.
Sau này cậu nhìn vào mắt của tôi là có thể nhận ra tôi rồi.
”
Kiều Khanh nhìn vào con ngươi màu xám nhạt của cậu ta, không biết là nghĩ đến thứ gì mà khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên cười.
Nhịp tim của Lạc Thâm bỗng nhiên bị mất khống chế: “Khanh Khanh, cậu lại cười rồi.
”
Kiều Khanh lập tức tối sầm mặt lại, đẩy cái đầu đầy lông của cậu ta ở trước mình ra rồi quay người bước vào trong lớp học.
Các bạn học trong lớp nhìn thấy Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng nhau bước vào trong lớp học lập tức trở nên nhốn nháo.
Các học sinh của lớp hai hai đều biết rằng Lạc Thâm có ấn tượng tốt về Kiều Niệm.
Ngoại trừ Kiều Niệm ra cậu ta không thèm để ý đến bất cứ ai.
Bây giờ lại thân thiết với Kiều Khanh là có ý gì cơ chứ?
Lạc Thâm không hề quan tâm tới ánh mắt của mọi người, quay về bàn học của mình, dọn dẹp đồ đạc.
Xách ba lô lên đi tới trước mặt người con trai ngồi phía trước Kiều Khanh, đặt ba lô xuống bàn học của người ta: “Đổi chỗ cho tôi đi.
”
Các bạn học trong lớp quay ra nhìn nhau không hiểu được Lạc Thâm làm thế là có ý gì.
Người con trai bị yêu cầu đổi chỗ ngồi là một người khá hiền lành trong lớp, cậu ta quay đầu lại nhìn chỗ ngồi của Lạc Thâm rồi lắc lắc đầu.
“Tôi không muốn ngồi chỗ của cậu.
”
Lạc Thâm nghe thấy thế liền lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền, không thèm đếm mà ném thẳng xuống trước mặt cậu ta: “Có đổi hay không?”
Mọi người xung quanh lập tức trở nên kinh ngạc.
Cậu con trai bị cậu ta dùng tiền dè cũng ngây người ra, rất lâu không nói lời gì.
Lạc Thâm tưởng rằng cậu ta chê tiền ít, lại lật tung trong ba lô lên, lấy hết những thứ giá trị ra.
Nào là máy tính bảng, máy chơi trò chơi, bút máy ngòi vàng… Ném hết tất cả xuống trước mặt cậu ta.
“Có đổi hay không?”
Đôi mắt ngây ngô của Lâm Tích Nhan mở to tròn, đột nhiên nghĩ tới một câu.
Kẻ ngốc thì nhiều tiền.
Cậu con trai này bỗng nhiên bừng tỉnh, sợ tới mức mau chóng đem đồ đạc tiền của cậu ta đẩy trả: “Không cần những thứ này, tôi đổi là được chứ gì.
”
Nói xong cậu ta mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ ngồi.
Lạc Thâm được như ý nguyện ngồi vào vị trí trước mặt Kiều Khanh, nghiêng người tạo dáng mà bản thân cho là mình đẹp trai nhất.
“Thế nào hả Khanh Khanh? Sau này hễ cậu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tôi rồi, không lâu sau là sẽ nhớ được tôi thôi đúng chứ?”
Kiều Khanh nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu bị điên à?”
Lạc Thâm: “…”.