Quân Dạ Huyền nghe thấy thế liền bật cười: “Xem ra anh Phong vẫn rất sợ tôi đấy chứ nhỉ.
Nếu không cũng sẽ không yên tâm về người đàn ông ở dưới kia đến thế, lại còn cố ý lên đây để ngăn cản tôi.
”
Không đợi Phong Ngân đáp lời, Quân Dạ Huyền tiếp tục nói: “Nhưng mà người như tôi trời sinh đã phản nghịch, người khác càng muốn ngăn cản tôi làm chuyện gì, sẽ càng khiến tôi cố chấp hơn.
Bây giờ tôi rất có hứng thú với Khanh Khanh, bao nhiêu năm trời cũng chỉ có mỗi cô ấy có thể thu hút được tôi.
Hơn nữa tôi thích ai như thế nào cũng đến lượt anh Phong dạy tôi sao.
Nếu như anh Phong có đủ năng lực thì đừng để cô ấy chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh để yêu tôi.
Nếu không đến cuối cùng cô ấy ngã vào lòng ai cũng không nói trước được đâu.
”
Quân Dạ Huyền nói xong, không cả nhìn gương mặt tối sầm của Phong Ngân mà quay người đi thẳng xuống dưới tầng.
Bước chân xuống khỏi cầu thang, Quân Dạ Huyền đập mạnh một cú lên bức tường, gương mặt tuấn tú tối sầm lại.
Trong cuộc tranh luận này, nhìn thì có vẻ như anh là người chiến thắng, nhưng anh lại không có chút nào niềm vui và mãn nguyện của sự chiến thắng cả.
Vốn dĩ anh chỉ nghĩ rằng đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Một khi thời cơ đến, anh trở về thủ đô của anh, cô ở lại thành phố Lương của cô, bọn họ có lẽ sẽ chẳng còn mối liên hệ gì với nhau nữa.
Nhưng nghe thấy những gì mà Phong Ngân hiểu về cô, mức độ thân thuộc khi nói về cô, trái tim của anh chợt ập đến một cảm giác ghen tị.
Đúng thế, anh điên cuồng ghen tị.
Cái cảm giác này vô cùng lạ lẫm với anh.
Nhưng gần đây ở trêи cùng một cô gái, anh không chỉ cảm nhận có một lần.
Ghen tị người khác không cần đòi hỏi cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của cô.
Ghen tị người thanh niên ấy có thể khiến cho cô mỉm cười một cách chân thật.
Ghen tị Phong Ngân sự hiểu biết của Phong Ngân về cô, ba năng đáng tự hào.
Sau khi cảm xúc suy sụp cuộn trào mãnh liệt một hồi, vết thương trước ngực mới cảm thấy đau nhói.
Hóa ra cú đấm đó đã ảnh hưởng tới vết thương bị súng bắn ở trước ngực.
Quân Dạ Huyền cúi đầu xuống nhìn, chiếc áo sơ mi đen trước ngực dần sẫm màu, từ từ thấm đẫm máu.
Không biết rằng anh đang nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên mỉm cười.
Ở một bên khác, sau khi Kiều Khanh ăn cơm xong liền đứng dậy rời đi.
Lạc Tâm thấy thế cũng chẳng ăn nổi cơm nữa, những món ăn vừa mới gọi cũng chưa kịp ăn miếng nào, bỏ đôi đũa xuống đuổi theo Kiều Khanh.
“Kiều Khanh, chúng ta cùng nhau đến trường nhé.
”
Kiều Khanh đút hai tay vào trong túi quần một mình đi về phía trước không thèm quan tâm đến cậu ta.
Lạc Thâm lại giống như được Kiều Khanh rèn luyện cho một tinh thần càng chèn ép càng dũng cảm.
“Kiều Khanh à, rốt cuộc phải như thế nào thì cậu mới chịu dạy tôi Cổ võ thế?”
Lạc Thâm người quấn lấy Kiều Khanh không dưới năm trăm lần bắt đầu khởi động chế độ chiếc máy lặp lại.
Lời của cậu ta vừa dứt, cổ tay lập tức siết chặt lại, Kiều Khanh siết chặt lấy cánh tay của cậu ta cho đến bả vai rồi lại xuống dưới ngực.
Gương mặt của Lạc Thâm lập tức ửng đỏ, nếu như không phải cậu ta đã nhìn thấu ánh mắt của Kiều Khanh không hề có chút sắc ɖu͙ƈ nào thì cậu ta đã nghĩ rằng cô đang sàm sỡ cậu ta rồi.
Ngoan ngoãn đợi cho Kiều Khanh siết chặt các khớp xương của cậu ta một lượt, gương mặt Lạc Thâm vô cùng kỳ vọng hỏi:”Kiều Khanh, à không, chị Khanh, sao rồi?”
Kiều Khanh lạnh lùng nói, đưa ra một đánh giá xác đáng nhất: “Xương khớp cực kỳ yếu, không thích hợp.
”
Lạc Thâm: “…”
Sau đó, Lạc Thâm đi theo sau Kiều Khanh với một gương mặt không thiết tha gì sống tiếp nữa.
Kiều Khanh dường như bị ảnh hưởng bởi sự thấp thỏm quá độ của cậu ta liền tốt bụng mở miệng nói: “Vấn đề về sức khỏe, ngâm mình bằng thuốc cũng không phải là không thể cải thiện được.
”
Lạc Thâm nghe thấy thế lập tức tràn đầy sức sống trở lại: “Thật thế sao?”
Kiều Khanh lại không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.
Lúc này Lạc Thâm mới phát hiện ra Kiều Khanh không thích việc người khác nghi ngờ cô, càng tin tưởng vào lời của cô hơn, lập tức trở nên phấn khởi nhảy bổng lên.
“Chị Khanh, cậu tốt thật đấy.
”
Kiều Khanh không đáp lời lại.
Sau khi phấn khởi Lạc Thâm lại nhớ đến việc chính: “Thế tôi cần phải ngâm mình trong thuốc gì thế, ngâm như thế nào?”
Kiều Khanh nói: “Để tôi về viết một đơn thuốc, cậu đến tìm tôi lấy, tôi ở lớp mười hai trêи hai hai.