“Cho nên tôi mới nói là đổi chác.” Liêu San San nói: “Mỗi năm Đại học Thủ Đô sẽ cho một suất tuyển thẳng không cần kiểm tra đầu vào dành cho học sinh trường Nhất Trung của thành phố Lương.
Cậu không muốn tranh thủ lấy được suất tuyển thẳng đó à?”
Tim Kiều Niệm đập loạn xạ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Tôi sẽ tự mình ra sức thực hiện cái tôi muốn.”
“Thôi đi!” Liêu San San nói: “Tuy thành tích của cậu không tồi, nhưng cũng không phải là xuất sắc và ổn định nhất.
Diệp Phàm lớp chúng tôi lúc nào cũng xếp hạng nhất, hơn nữa còn là tuyển thủ cờ vây trẻ tuổi nổi tiếng khắp thành phố Lương.
Nếu nhà trường chọn học sinh cho suất tuyển thẳng đó, thì hết tám mươi phần trăm là cậu ta rồi.
Cho dù không phải là Diệp Phàm, thì còn có Kỳ Duệ của lớp tám, Khương Dực và Lâm Tích Nhan của lớp bọn cậu nữa.
Cậu có bao nhiêu phần trăm cơ hội được lọt vào danh sách này hả?”
Kiều Niệm bị đâm vào nỗi đau thầm kín, mặc dù không nói ra nhưng không thể không thừa nhận những gì Liêu San San nói hoàn toàn chính xác: “Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì?”
Liêu San San nói: "Giáo viên dạy tiếng Anh của cậu là cô ruột của tôi, đồng thời là chủ nhiệm phòng bộ môn.
Điều này cậu có thể đi xác minh.
Cô của tôi nắm trong tay quyền quyết định chuyện này, nếu như lần này cậu giúp tôi, thì tôi sẽ nói cô của tôi bầu cho cậu một phiếu, thế nào hả?”
Nhịp tim của Kiều Niệm tăng nhanh khi nghe thấy những lời đó, cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có thể khiến Lạc Thâm ra tay, nhưng chuyện có thể phế bỏ cánh tay của Kiều Khanh hay không thì không phải do tôi làm chủ.”
Liêu San San mỉm cười: "Những gì cậu cần làm chỉ là thỉnh cầu Lạc Thâm ra tay mà thôi, còn những chuyện khác thì tôi sẽ tự lo liệu.”
Kiều Niệm gật đầu: “Hy vọng cậu nhớ kỹ lời hứa của mình.”
Liêu San San nói: "Cậu yên tâm đi, tôi cũng cạnh tranh không nổi với cậu mà, vả lại cô của tôi rất cưng tôi, tôi nói gì cô của tôi cũng đều nghe hết.”
Kiều Niệm nghe đến đây mới mỉm cười và gật đầu một cái.
Sau khi hai người tách nhau ra, Kiều Niệm một mình trở về dãy hành lang cách khá xa phòng học với với vẻ mặt buồn bã.
Lạc Thâm đi vệ sinh giữa giờ học, đang trêи đường quay về lớp thì trông thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của Kiều Niệm.
Cậu ta không nhịn được bèn cất tiếng hỏi: “Kiều Niệm, cậu làm sao vậy?"
Kiều Niệm quay đầu lại nhìn thấy Lạc Thâm thì giật nảy mình một cái, vội vàng giả vờ giơ tay lau nước mắt rồi xoay người rời đi: “Không có gì.”
Cô ta cư xử như vậy càng giống như bản thân đang chịu oan ức.
Quả nhiên, Lạc Thâm ngay sau đó đã vọt lên phía trước chặn cô ta lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Kiều Niệm cắn môi dưới, do dự mà nói: “Tối hôm qua Kiều Khanh bị Khương Dực từ hôn, nhưng không biết tại sao mà chuyện này bị đồn ầm lên trong trường, Khanh Khanh đổ cho tôi là người đã đi lan truyền tin tức đó.
Vì muốn bảo vệ tôi và nói đỡ cho tôi hai câu mà một người bạn tốt của tôi đã bị Khanh Khanh bẻ gãy cả tay.
Bây giờ tôi không dám về nhà, bởi vì Khanh Khanh nhất định sẽ mách ông nội của tôi, nói tôi cố ý làm bại hoại thanh danh nhà họ Kiều.
Từ bé đến lớn lúc nào cũng như vậy cả, cho dù Khanh Khanh làm sai chuyện gì thì tôi đều nói giúp cho cô ấy, nhưng Khanh Khanh luôn ở trước mặt ông nội bóp méo sự thật, khiến ông nội rất ghét bỏ tôi.”
Cả lời nói và biểu cảm của cô ta như thể mình đang oan ức đến cùng cực, nước mắt lã chã lăn dài trêи má.
Đôi lông mày thanh tú của Lạc Thâm nhíu lại: “Kiều Khanh bị hủy hôn, thì người làm bại hoại thanh danh nhà họ Kiều chẳng phải chính là cậu ta sao?”
Kiều Niệm: "Nhưng Kiều Khanh nói là do tôi đã đi lan truyền tin tức đó.”
“Thật quá đáng mà!” Lạc Thâm nói: “Cậu ta thấy cậu ưu tú hơn nên mới sinh lòng đố kị, đợi đó, tôi sẽ giúp cậu trút giận.”
Vừa nói xong, cậu ta định đi vào lớn thì bị Kiều Niệm níu tay lại: “Lạc Thâm à, cậu đừng kiếm chuyện với Kiều Khanh ở trong trường, tuy rằng Kiều Khanh đối xử tệ bạc với tôi, nhưng dù sao Kiều Khanh vẫn là chị họ của tôi, huống hồ gì các thầy cô giáo vốn dĩ không có ấn tượng tốt với cậu, nếu cậu đánh lộn ở trong trường thì sẽ bị phạt đấy.”
“Cậu hiền lành quá rồi, đến bây giờ mà vẫn còn nghĩ cho cậu ta nữa ư?” Lạc Thâm cáu kỉnh kéo chiếc cà vạt xuống.
"Đừng khóc, tôi sẽ không gây sự trong trường học đâu, nhưng mà cậu cũng đừng cản tôi.
Lần này tôi cam đoan sẽ nghiêm khắc dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ta cả đời này không dám bắt nạt cậu nữa!”.