Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Tịch Sư Tử ăn sáng xong thì xin Tịch Sư Lam nghỉ một ngày, nói là Hứa Thanh Khê tìm cô có việc, kỳ thật cô muốn tới bệnh viện thăm Tô Phùng Tần. Cô gọi Thạch Bách Hợp nói với nàng hôm nay cô không tới công ty, sau đó liền đi bộ đến bệnh viện.
Bởi vì sáng sớm giờ cao điểm, từng loạt từng loạt xe bị kẹt đứng đầy giữa đường, Tịch Sư Tử mặc một bộ áo sơ mi trắng, tấm lưng thẳng tắp hai tay chắp sau lưng giống mấy cụ chậm rãi tản bộ buổi sáng. Hít vào từng mùi hương có chút ẩm ướt của buổi sớm mai, cây phong hai bên đường cũng đỏ lên một nửa, thỉnh thoảng có hạt sương lạnh buốt từ bên trên lá phong trượt xuống, rơi lên đầu vai Tịch Sư Tử.
Trên đường hành tẩu mọi người phần lớn đều vội vàng, ăn mặc chỉnh tề đồ vét, vừa bước nhanh vừa nhé bữa sáng vào miệng. Tựa hồ không có ai chú ý tới phong cảnh tốt đẹp của buổi sáng sớm, lá phong ven đường cùng chim đẹp tựa như là bức tranh. Chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài cụ lão mang theo radio ngồi trên ghế dài ven đường nghe kinh kịch, hát theo thanh âm từ radio.
Bên tai ngoại trừ tiếng ô tô nổ máy vang rền cùng tiếng kèn nổ ran, còn có vài tiếng chim hót yếu ớt. Mấy con chim nhỏ nghịch ngợm tựa hồ đã quá quen với những chiếc hộp sắt lớn di động trên đường kia, dám bay xuyên thẳng qua giữa lá phong ven đường, ngẫu nhiên cúi đầu uống vào hạt sương bên trên lá phong. Yên tĩnh bên trong huyên náo, để cho người ta cảm thấy phù hợp đến lạ kỳ. Tịch Sư Tử chậm rãi đi tới, tinh tế nghe, đột nhiên cảm thấy lòng có chút ngứa, cô thật hy vọng hiện tại trong tay có một chiếc bút vẽ.
Đi ước chừng hơn 20 phút, bệnh viện lân cận đã ở trước mắt. Tịch Sư Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tiến vào một tiệm hoa ven đường. Lúc lựa hoa, cô thoáng nhìn thấy bình hoa được cắp ở một góc, lá cây tu kiến chỉnh tề, trên đỉnh nở ra hai đóa hoa màu trắng, không biết có phải do lão bản vừa mới tưới nước hay không, nhưng trên đóa hoa còn nhấp nhô bọt nước nhỏ. Tịch Sư Tử hơi động lòng, cô nhớ lần đầu tiên khi gặp Tô Phùng Tần, trước khi Tô Phùng Tần rời đi cũng từng tặng cho cô một đóa hoa giống như vậy.
Lão bản của tiệm hoa là một tiểu nữ tử Giang Nam trẻ tuổi,, tướng mạo dịu dàng thanh tú, thân hình gầy gò nho nhỏ, nàng thuận miệng hỏi một câu là tặng ai, Tịch Sư Tử nhìn bệnh viện đối diện một chút. Lão bản tiệm hoa rất ít khi thấy ai tới bệnh viện thăm bệnh lại tặng loại hoa này, còn muốn ôm cả cái bình qua đó, khóe môi cứ cười mãi, hiếu kỳ mang theo thiện ý nhìn Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử ôm cả bình hoa, nhấc chân đi tới cửa bệnh viện thì ngừng lại. Cô nhìn thoáng qua những người cũng ôm hoa tới bệnh viện giống cô, phần lớn đều cầm giỏ hoa quả tới. Tịch Sư Tử nghĩ lại, hình như mua hoa quả tốt hơn mua hoa tươi, thế là cô lại xoay người đi tới hàng trái cây gần đó, lại mua một giỏ táo nhỏ.
Nhưng khi Tịch Sư Tử chuẩn bị xong hết thảy, ôm hoa cùng hoa quả đến phòng bệnh Tô Phùng Tần, thì gian phòng đã được thu thập chỉnh chỉnh tề tề, không có một ai, ga giường trắng noãn trên giường chỉnh tề, không có một nếp nhăn.
Tịch Sư Tử đại khái có thể đoán được Tô Phùng Tần hẳn là đã xuất viện, chỉ là cô vẫn muốn tìm người chứng thực một chút. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy cách đó không xa có mấy y tá vây quanh một bác sĩ, đang nói cái gì. Tịch Sư Tử bước nhanh qua: "Không có ý quấy rầy một chút, xin hỏi bệnh nhân hôm qua vào ở 402, có phải đã xuất viện hay không?"
"Số 402 a, đúng vậy, vị kia tiểu thư xinh đẹp trời vừa sáng liền xuất viện, tôi vừa mới quét dọn phòng đó xong." Một tiếu hộ lý với gương mặt tròn gần Tịch Sư Tử nhất, mở to một đôi mắt to hiếu kỳ nhìn Tịch Sư Tử, rất nhanh liền trả lời.
."Tạ ơn." Tịch Sư Tử gật đầu nói cám ơn, muốn quay người rời khỏi.
"Chờ một chút, cô muốn tìm Tô Phùng Tần à." Một thanh âm lười biếng từ phía sau vang lên, mới đi về phía trước hai bước Tịch Sư Tử liền dừng bước, quay đầu, nhìn người vừa mở lời. Một nữ bác sĩ dáng người cao gầy, mặc áo blu trắng dựa lưng vào tường, bị cả đám ý tá vây vào giữa, ống nghe tùy ý treo ở trên cổ thon dài, nét mặt thanh lệ không chút điểm trang, mang theo một gọng kính bạc tinh xảo nhã nhặn, trên mặt mang theo tiếu dung lười biếng, con mắt dài nhỏ, tựa như là mắt hồ ly có cong cong một chút, bộ dáng giảo hoạt linh động.
"Đúng, tôi tới tìm Tô tiểu thư ." Tịch Sư Tử có chút nghi hoặc nhìn nữ bác sĩ, hình như đã từng nghe qua giọng của vị bác sĩ này rồi. Rất nhanh liền nhớ ra, nàng là bác sĩ đêm qua đột nhiên bước ra khỏi phòng bệnh Tô Phùng Tần nói mấy câu, sau đó rất nhanh liền rời đi. Mặc dù lần trước khi tiến vào phòng bệnh có mang khẩu trang, nhưng Tịch Sư Tử vẫn nhận ra nàng, bởi vì ánh mắt sắc bén của nữ bác sĩ này, rất khác người thường. Người bình thường có đồng tử màu nâu đậm, còn đồng tử của cô nàng lại có màu nâu nhạt, một màu nâu nhạt phi thường hiếm thấy, đặc biệt là dưới ánh mặt trời chiếu rọi, giống như biến thành màu kim hoàng.
Trình Hy bày tiếu dung chiêu bài của mình, ánh mắt rất nhanh đã quét mấy lần trên người Tịch Sư Tử, đường cong con mắt cong cong tăng thêm mấy phần: "Tôi cũng vừa muốn tìm cô ta, nếu có gặp, giúp tôi chuyển một câu."
"Câu gì?" Tịch Sư Tử có chút nghiêng đầu một chút.
Tiếu dung trên mặt Trình Hy không thay đổi, hai tay chà sát vào nhau trêu tức nói, "Cô giúp tôi chuyển cáo cô ta, nếu như thật muốn chết, thì cứ tiếp tục uống rượu đi, tôi cam đoan cô ta sẽ chết rất nhanh." Tịch Sư Tử nắm thật chặt bình hoa trong ngực, há to miệng nhẹ giọng hỏi: "Tô tiểu. . . Tô Phùng Tần có bệnh bao tử rất nghiêm trọng sao?"
Trình Hy lôi kéo ống nghe trên cổ sắp rơi mất, có chút hững hờ ngáp một cái: "Không phải rất nghiêm trọng, mà là phi thường nghiêm trọng. Khi cô ta được đưa tới bệnh viện, thì có một nửa bao tử đã bị hoại tử, tôi phải cắt đi một nửa, đại khái cỡ này." Trình Hy nói xong nghiêm túc lấy tay ra so xem mình đã cắt bao nhiêu, không sai biệt lắm to bằng nửa nắm đấm.
Tịch Sư Tử trong lòng thất kinh, dạ dày Tô Phùng Tần bị cắt bỏ một nửa, mà còn dám liều mạng uống rượu như thế, nàng hẳn là hiểu rất rõ trạng huống thân thể của mình mới đúng. Vì kế sinh nhai, ngay cả mạng cũng không cần à? Tịch Sư Tử nhớ tới hôm đó Tô Phùng Tần sắc mặt cũng không đổi, một ly rồi lại một ly rót vào trong bụng.
"Nếu cô nhìn thấy cô ta, cứ như vậy với cô ta, lần sau tôi cũng không thể cắt luôn nửa bên dạ dày còn lại của cô ta đâu." Trình Hy gãi gãi đầu tóc có chút rối bời của mình, nói một câu, lại ngáp một cái, đôi mắt cong cong như hồ ly thấm ra mấy giọt nước mắt, phất phất tay: "Được rồi, nhớ kỹ giúp tôi chuyển cáo, tôi phải về nghỉ ngơi đây."
Tịch Sư Tử nhìn nữ bác sĩ trẻ tuổi, với đôi mắt hồ ly biếng nhác, chen chúc giữa đám tiểu hộ lý rời đi, lúc này mới như có điều suy nghĩ ôm bình hoa xuống lầu đi ra bệnh viện.
Ở cửa chính bệnh viện tìm ghế dài ngồi xuống, Tịch Sư Tử ôm hoa có chút sững sờ. Tô Phùng Tần. . . Nàng... Bệnh bao tử nghiêm trọng như vậy, vì sao còn dám làm càn uống rượu như vậy, thậm chí ngày hôm trước té xỉu tiến vào bệnh viện, ngày thứ hai trời vừa sáng liền xuất viện. Là về nhà nghỉ ngơi, hay là lại đi làm việc . Tịch Sư Tử đột nhiên có chút phiền muộn nhíu mày, cô cúi đầu nhìn bình hoa trắng nõn nà trong ngực, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chỉ vì tiền sao, hay là. . ."