Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 103: lão yêu tinh




Dòng nước ấm áp trơn nhẵn trượt trên da thịt từ từ chảy xuôi xuống dưới.

Trong phòng tắm rất nóng, sương mù lượn quanh che khuất hơn phân nửa ánh mắt.
Tô Phùng Tần dựa vào tường, đôi mắt hơi khép cắn môi ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn trần nhà.
Tịch Sư Tử ngay trước người nàng nửa quỳ nửa ngồi.
Mái tóc ướt không ngừng phất qua phất lại dưới bắp đùi trắng nõn bóng loáng, khiến nàng có chút ngứa.
"Sư Tử." Tô Phùng Tần khó chịu kêu một tiếng với thân hình đang nhẹ nhàng run rẩy bị bao phủ bởi một màn nước.
Phần bụng có chút đau nhức cộng thêm cảm giác được người yêu chạm tới nơi mẫn cảm đến cực hạn, mỗi một động tác tinh tế đều có thể khiến nàng cắn môi rên khẽ.
''Sẽ rất nhanh.'' giọng Tịch Sư Tử mập mờ trầm thấp kiều diễm truyền đến hòa cùng tiếng nước xối rào rào xung quanh
Dư Tiểu Ngư ôm hai quả chanh dây mới vừa giành được từ trong tay đồng sự, tâm tình vui vẻ ngâm nga một giai điệu tiến tới phòng bệnh Tô Phùng Tần.
Gõ cửa phòng hai tiếng, vui vẻ kêu một tiếng.
"Tô tỷ tỷ em có thể vào không?"
Nhưng trong phòng bệnh không có ai đáp trả.
Dư Tiểu Ngư cau mày nghĩ thầm Tô Phùng Tần có phải đã ngủ thiếp đi hay không, lại sợ có chuyện gì liền thử xoay tay nắm cửa.
"Tô tỷ tỷ em vào nhé?''
Vẫn không ai đáp lại.
Dư Tiểu Ngư không do dự nữa , nàng mở cửa đưa đầu vào.
A, thật kỳ quái.
Tại sao không có ai?
Trong phòng bệnh không có một ai, Tô Phùng Tần không ở trong, Tịch Sư Tử cũng không ở trong.
Dư Tiểu Ngư to gan mở cửa, đi vào, vừa thì thầm vừa bước vào trong.
"Tô tỷ tỷ đi đâu rồi nhỉ? tại sao không có ai?"
Sau khi tiến vào phòng bệnh, mới nghe được tiếng nước tí tách tí tách truyền đến từ trong phòng tắm gần cửa sổ bên kia.
Đang tắm a.
Dư Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, liền đặt hai trái chanh dây lên bàn trà, sau đó do dự đến gần phòng tắm.
"Tô tỷ tỷ, chị ở bên trong tắm rửa à?'' Dư Tiểu Ngư cao giọng hỏi.
''Ưm... Tiểu Ngư em đừng vào.'' Tô Phùng Tần khẽ rên, sau đó giọng nói có chút bối rối truyền ra từ trong phòng tắm.
Dư Tiểu Ngư nhướn mày, khóe môi cười trộm.
Tô tỷ tỷ nói gì vậy? Đừng vào á?
Chẳng lẽ chị ấy sợ mình dám nhìn lén chị ấy tắm à?
Dư Tiểu Ngư cười rón rén tới gần cửa phòng tắm hai bước.
Nàng vừa muốn mở miệng giễu cợt hai tiếng, thì nghe thấy từ trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dốc tinh tế bị đè nén của Tô Phùng Tần, bên cạnh đó còn hòa cùng một tiếng thở dốc trầm thấp khác.
''Ưm...''
Lại là một tiếng hắng giọng, mang theo tiếng rên nhẹ kiềm chế vừa thống khổ lại tựa hồ vui vẻ, tiếng rên ấy quyến luyến đến say lòng người, khiến thân thể Dư Tiểu Ngư bất chợt xốp giòn như sắp tan rã.
Mặt Dư Tiểu Ngư trong nháy mắt đỏ lên.
Dư Tiểu Ngư với kinh nghiệm phong phú đã xem qua N quyển truyện manga 18+, cho dù nàng có ngu xuẩn cũng có thể nghe ra đó là tiếng gì.
Tiếng hai người, hai người cùng trong một phòng tắm.
Còn có thể phát sinh chuyện gì nữa chứ?
Dư Tiểu Ngư kinh hoảng đỏ mặt lui về phía sau hai bước, giống như vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm, thẹn thùng kêu lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Còn thuận tay 'rầm' một tiếng đóng kỹ cửa phòng bệnh.
Dư Tiểu Ngư như bị điên bụm mặt cúi đầu chạy trên hành lang.
Còn chưa chạy được mấy bước đã va phải một thân thể mềm mại, lực đạo lớn đến xô người đối diện ra mấy bước.
Dư Tiểu Ngư bị đụng có chút mộng mị, mặt đỏ bừng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía người nàng mới đụng vào.
"Dư Tiểu Ngư, em vội đi đầu thai à, còn cúi đầu không nhìn đường?''
Một cô gái đang khom người, khoác áo khoác trắng, mang gọng kính màu bạc, thống khổ bưng lấy ngực của mình, hận hận nhìn về phía Dư Tiểu Ngư đang si ngốc rống to.
Dư Tiểu Ngư rốt cục thấy rõ người nọ.
Là vị bác sĩ ngoại khoa tuổi trẻ nhất bệnh viện, Trình Hy.
''Xin lỗi bác sĩ Trình, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không đụng chị bị thương đó chứ?'' Sau khi Dư Tiểu Ngư kịp phản ứng, vội vàng đỏ mặt xấu hổ áy náy cúi đầu xin lỗi.
''Ngực sắp bị em đụng lõm vào luôn rồi, có thể không bị thương à?'' Trình Hy hừ một tiếng, liếc nhìn Dư Tiểu Ngư đang thành tâm nói xin lỗi, phẫn nộ trên mặt rốt cục ôn hòa hơn.
Dư Tiểu Ngư rụt thân thể lại, như cô bé đáng thương , không dám ngẩng đầu nhìn Trình Hy.
Đầu nàng hiện tại còn có chút hỗn loạn.
''Em đang làm gì? Chạy nhanh như vậy chẳng lẽ bệnh nhân do em phụ trách xảy ra vấn đề à?'' Trình Hy không hề cố kỵ ở trên hành lang vuốt vuốt ngực đang đau nhức, hững hờ hỏi.
"A" Bị Trình Hy hỏi như vậy, Dư Tiểu Ngư liền nhớ tới tiếng rên của Tô Phùng Tần vừa mới nghe thấy, cả khuôn mặt đỏ hồng nay lại càng đỏ hơn.
"Không có không có việc gì." Dư Tiểu Ngư ấp úng cúi đầu xuống.
"Không có việc gì thì chạy nhanh thế làm gì?'' Trình Hy oán trách một tiếng, đứng thẳng người dậy thả tay xuống, nghiêng đầu nhìn mặt Dư Tiểu Ngư đỏ tới mức có chút bất thường.
''Em...em không sao, em đi trước, xin lỗi bác sĩ Trình." Dư Tiểu Ngư chôn đầu càng sâu, muốn vòng qua thân Trình Hy chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, liền bị một bàn tay hữu lực túm về.
Dư Tiểu Ngư lại va vào trong lòng Trình Hy.
''Nói một câu xin lỗi thì không sao à? Em nghĩ hay quá nhỉ?'' Trình Hy hừ một tiếng, túm Dư Tiểu Ngư lại không cho nàng chuồn êm.
"Vậy chị muốn thế nào? Em đã nói xin lỗi rồi, hơn nữa cũng chưa đụng hư mà?'' Dư Tiểu Ngư dán người lên thân thể Trình Hy, ngẩng đầu dùng đôi mắt to đen trừng cô, bất mãn oán giận.
"Đụng hư?! Em còn muốn đụng hư? Quỷ nghịch ngợm, đã làm sai còn khí thế hào hùng vậy.'' Hy khiêu mi cười lạnh một tiếng, giấu dưới lớp kính là một đôi mắt nâu đầy giảo hoạt.
''Vậy chị muốn sao?'' Dư Tiểu Ngư đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt to vô tội ngập nước bất đắc dĩ nhìn Trình Hy cứ một mực nắm lấy tay nàng.
''Chị vừa mới xong một ca phẫu thuật, thân thể vừa mệt vừa mỏi, em xoa bóp cho chị, nếu bóp dễ chịu thì tha thứ cho em.'' Trình Hy cười hì hì, đắc ý đưa ra đề nghị không cho người cự tuyệt.
''Sao lại là em?'' Dư Tiểu Ngư vừa định cự tuyệt, liền nhìn thấy lông mày của vị bác sĩ lúc nào cũng cười hì hì này lạnh lùng nhíu một cái, ánh mắt của cô mang theo vài phần ý vị uy hiếp.
Phảng phất như nàng chỉ cần nói ra một câu cự tuyệt, thì sẽ bị trả thù.
Dư Tiểu Ngư sớm đã biết.
Trong bệnh viện này, nàng không sợ ai, ngay cả viện trưởng hay chủ nhiệm nàng cũng đều có thể khí vũ hiên ngang đứng thẳng trước mặt họ, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại sợ nhất vị nữ bác sĩ ngoại khoa xinh đẹp lúc nào cũng cười đùa này.
Trình Hy là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất ở bệnh viện, tuổi còn trẻ mà rất chuyên nghiệp và vượt trội, vẻ ngoài xuất chúng, miệng lưỡi lưu loát làm người khác ưa thích, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu sùng bái của y tá ở bệnh viện.
Lẽ ra người ưa thích ngự tỷ như Dư Tiểu Ngư hẳn nên rất thích mẫu ngự tỷ tuổi trẻ như Trình Hy.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thích nổi.
Từ khi Dư Tiểu Ngư nhìn thấy Trình Hy lần đầu tiên, đáy lòng không hiểu vì sao luôn dâng lên một cảm giác nguy hiểm đáng sợ.
Nàng cho tới bây giờ cũng không dám tới gần Trình Hy, mỗi lần nhìn thấy Trình Hy bị một đám y tá vây quanh, đàm tiếu phong thanh, nàng đều yên lặng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, lánh đi xa thiệt xa.
Đây có thể xem là e ngại và kháng cự, nàng thật sự rất sợ Trình Hy, hệt như sợ chủ nhiệm lớp khi còn học tiểu học, không khỏi nảy sinh tâm lý sợ hãi né tránh.
Mặc dù nàng cũng từng tự hỏi tại sao nàng lại có phản ứng như vậy, nhưng nàng vẫn phải phản ứng theo bản năng của mình.
Đó chính là phải dùng mọi thủ đoạn tránh Trình Hy càng xa càng tốt, tốt nhất là không cần gặp thì đừng đối mặt.
Không chỉ có Dư Tiểu Ngư thắc mắc, Trình Hy cũng đã từng tự hỏi rất lâu.
Cô nhớ rõ cô vừa trẻ vừa xinh đẹp, lắm tiền lại còn hài hước, tất cả các y tá trong bệnh viện đều mê muội vì cô, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp hàng từ cửa bệnh viện tới tận cửa nhà xác, nhưng vì sao Dư Tiểu Ngư này luôn tránh cô như tránh tà?
Dư Tiểu Ngư này rõ ràng là điển hình của nhan khống[1] thời hiện đại, chỉ cần là người đẹp, nàng ta đều sẽ thích.
Toàn bộ bệnh viện, cho dù là bác sĩ hay bệnh nhân hơi xinh đẹp một chút, nàng đều có thể vì người ta mà mê muội, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại đối với Trình Hy như thể không tránh thì không được.
Một giây trước còn thấy nàng trong canteen chuyện trò vui vẻ chỉ điểm phong vân , thiếu chút nữa là có thể chống nạnh đạp bàn mà đứng lên.
Một giây sau Trình Hy vừa đi tới , nàng liền giống con chuột cống, trốn đi còn nhanh hơn tia chớp.
Trình Hy cẩn thận hồi tưởng rất nhiều lần, cô không rõ đến tột cùng cô đã làm sai chuyện gì, mà có thể khiến Dư Tiểu Ngư sợ hãi đến thế?
Thế nhưng trái lo phải nghĩ, từ khi Dư Tiểu Ngư vào bệnh viện làm việc tới thời điểm hiện tại, cô ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói chuyện với Dư Tiểu Ngư quá hai mươi câu, sao có thể chọc ghẹo nàng, khiến nàng thấy cô không vừa mắt?
Hôm nay thật vất vả mới được con chuột nhắt này đụng vào ngực, Trình Hy sao có thể để nàng đào tẩu trơn mượt như thế được?
Cô phải hỏi cho rõ.
"Bác sĩ Trình chị đừng như vậy , nếu y tá trưởng không thấy sẽ đi tìm em đấy.'' Dư Tiểu Ngư với vẻ mặt cầu xin , vừa nhìn vào ánh mắt Trình Hy đã tâm thần bất định, thật giống con chuột nhắt bị hoảng sợ, vô cùng đáng thương, nếu có hai cái lỗ tai chuột hẳn là lúc này đã co lại không nhìn thấy đâu.
''Chị sẽ gọi cho chị ấy, nói em phải tới giúp chị tới phòng làm việc chỉnh lý văn bản tài liệu , trong bệnh viện có nhiều y tá như vậy, thiếu con chuột nhắt như em một giờ cũng không xảy ra chuyện lớn được đâu.'' Trình Hy cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng như bạch sâm.
Rơi vào trong mắt Dư Tiểu Ngư , Trình Hy hiện tại tựa như một con yêu quái đã hiện nguyên hình , khiến nàng sợ hãi muốn tìm một cái lỗ lập tức chui vào trốn, quyết chết không ra ngoài.
"Bác sĩ Trình, chị không thể lạm dụng chức quyền thế này được.'' Tuy Dư Tiểu Ngư đã run lẩy bẩy, vẫn cả gan kháng nghị.
''Ít lời thôi, đi nào.'' Trình Hy khí lực lớn đến kinh người, một tay chấp sau lưng, một tay nâng tay Dư Tiểu Ngư, bước nhanh tới trong phòng làm việc của mình.
Dư Tiểu Ngư phản kháng trong vòng tay Trình Hy như một con chuột bạch vùng vẫy trong tuyệt vọng, yếu ớt không đáng nhắc tới.
Dư Tiểu Ngư sắp bật khóc, nhưng bản thân lại như cái giẻ rách, bị Trình Hy dễ dàng kéo lê lết trên sàn nhà.
Cừa phòng vừa bật mở, Trình Hy liền đẩy Dư Tiểu Ngư vào.
Màn cửa bất chợt bị kéo, trong phòng lại không bật đèn, mờ tối đến có chút doạ người.
Dư Tiểu Ngư hoảng sợ co lại thành một cục, không ngừng lui về sau.
Trình Hy dựa lưng vào cửa, áo khoác trắng sạch sẽ không nhuốm bụi trần mặc trên người, rất hợp với đôi mắt bị lớp kính che khuất của cô, ánh mắt lạnh buốt dưới thấu kính bắn ra một đạo ánh sáng mông lung.
"Trình .... Bác sĩ Trình." Dư Tiểu Ngư hư nhược kêu một tiếng, hoảng sợ trừng to mắt, nhìn thấy Trình Hy với dáng người cao gầy đang bước từng bước tới.
''Aizzz, em phiền chết đi được.'' Trình Hy đi đến bên người Dư Tiểu Ngư , tháo mắt kính xuống, để lộ cặp mắt màu nâu nhạt xinh đẹp , sau đó vòng qua người Dư Tiểu Ngư , lười biếng ngáp một cái , tư thế tùy ý dựa vào ghế sa lon.
''Tiểu y tá, qua đây.'' chân Trình Hy thon dài liêu nhân vắt lên nhau, cô một tay dựng vào ghế sa lon, ngón trỏ trắng nõn thon dài lười biếng vẫy gọi Dư Tiểu Ngư . Một tay tùy ý cầm kính mắt, nét mặt tinh xảo nở nụ cười yếu ớt đầy ý vị thâm trường, mày nhẹ nhàng giương lên, mang theo vài phần câu người cùng dụ hoặc.
Như lão yêu tinh đang dụ hoặc Đường Tăng tiến vào động yêu quái.
Tim Dư Tiểu Ngư nhảy bịch bịch , do dự không dám tới gần.
Đáy lòng không ngừng giãy dụa , giống như có hai cỗ thế lực đang đánh nhau.
Không thể, không thể qua đó, bác sĩ Trình là một nữ nhân đáng sợ kinh khủng.
Ai nha, thế nhưng nàng thật xinh đẹp, thật mê người, thật muốn sờ lên khuôn mặt xinh đẹp ấy của nàng.
[1] nhan khống: Dễ xiêu lòng vì nhan sắc.
Esley: giỡn mấy chế thôi chương này làm méo gì có H =)))))))))))))))))