Bạn Gái Quái Vật

Chương 69




BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 69

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Buổi chiều mưa hơi ngớt, tạnh một lúc. Đến tối lại mưa thêm trận nữa.

Ngụy Vân Lang trốn trong một cửa hàng thịt lợn Shandong Longda, nấp sau cửa sổ, ghé mắt nhìn rạp chiếu phim cũ trước mặt.

Vì có niên đại đã khá lâu nên quy mô của rạp phim không lớn lắm, chỉ có hai tầng. Thật ra trước kia nơi này là chỗ dựng sân khấu hát tuồng, sau mới đổi lại thành rạp chiếu phim. Cơ mà Ngụy Vân Lang không phải người thành phố A nên cũng không biết mấy chuyện đó. Cậu ta chỉ biết rằng Tang Lộ đang ở bên trong.

Hơn nữa cái rạp chiếu phim này còn có thứ gì đó.

Không cần vào trong Ngụy Vân Lang cũng biết nơi này có một loài thực vật biến dị. Bởi vì gốc thực vật biến dị dạng cây gỗ kia mọc cao, đâm thủng tầng đỉnh của rạp chiếu phim mà vươn thẳng lên trời. Trong rạp đương nhiên là không thể nào trồng cây rồi, nhưng vẫn có bồn hoa kiểng. Cái cây biến dị này hẳn chính là từ đó mà ra. Nhưng cái cây này đã chết. Cành lá rõ ràng là héo úa, không còn sức sống. Lá cây cũng rụng đầy, trông thật thê thảm.

Ngụy Vân Lang phỏng đoán Tang Lộ chiếm địa bàn của người ta rồi lại còn xử đẹp người ta nữa. Thật đúng là phụ nữ hung hăng, ngang tàng lại không chịu nói lí mà… Không, không, không, hẳn nên gọi chị ta là nữ quái vật, nữ yêu tinh, nữ tai tinh!

Còn vì sao cậu ta lại khẳng định Tang Lộ ở ngay bên trong, cái này thì… Bởi vì thi thoảng có xác sống đi ngang qua cửa rạp chiếu phim thì bên trong sẽ vụt ra một cái xúc tu, xử lí xác sống qua đường vô tội.

Không phải Tang Lộ thì còn ai vào đây?

Vậy phải làm sao bây giờ? Đây một thân một mình, nên nghĩ cách mới phải. Nhưng thời gian không chờ đợi ai, Ngụy Vân Lang đành phải mạo hiểm.

Cậu ta bước khỏi cửa hàng thịt, mang theo một cái dao róc xương mót từ tiệm ra, khom lưng đội mưa chạy một đường. Ngụy Vân Lang không vào thẳng từ của chính mà lựa chọn bò lên theo đường ống nước bên cạnh, định lẻn vào trước rồi lại tìm người sau.

Ngụy Vân Lang đã cẩn thân hết mức rồi, nhưng lần này, may mắn lại không mỉm cười với cậu ta. Cậu ta bước đến trước cửa sổ thông gió tại lầu hai, khẽ khàng dùng dao găm khảy then cài rồi đẩy cửa bò vào trong. Nhưng cửa sổ quá hẹp, bò được nửa người thì đã bị kẹt mông.

Đáng giận! Ngụy Vân Lang thầm hận vì sao dáng người của mình quá đẹp, mông quá vểnh, tới nỗi phải bị mắc kẹt ngay cửa sổ! Cậu ta bò lấy bò để, nhưng muốn chui vào trong mà không phát ra tiếng động thật sự quá khó khăn.

Đột nhiên, hai cái xúc tu mảnh dẻ cuốn lấy bả vai Ngụy Vân Lang, kéo cậu ta ra ngoài. Ngụy Vân Lang ướt như chuột lột trượt trên mặt đất, bị cái xúc tu kia lôi xuống. Cậu ta hốt hoảng, vội giơ dao róc xương lên chém xúc tu theo bản năng, nhưng lại không chém được. Cái xúc tu kia thoạt trông mềm mại nhưng lại vô cùng cứng rắn, rất khó gây thương tổn cho nó.

Đúng rồi, thiếu chút nữa hốt quá mà quên mất mình còn có dị năng!

Ngụy Vân Lang tung một luồng sáng tinh lọc. Cái xúc tu khựng lại giây lát, đỏ một mảng, dường như đã bị tổn thương. Đang định nhân cơ hội tránh đi thì xúc tu đột nhiên mấp máy rồi phình to ra, cũng xuất hiện thêm một cái quấn chặt tay cậu ta, soạt soạt mấy phen đã bó cứng ngắc cả người.

Ngụy Vân Lang như một con heo sữa đã bị cột chắc, chỉ còn đợi đưa lên giá nướng BBQ, bất lực bị lôi sền sệt xuống đại sảnh lầu một. Binh binh bang bang, gáy bị đụng đến đỏ bừng mới dừng lại.

Xong rồi. Sắp chết!

Đầu Ngụy Vân Lang bất chợt nhảy số, vừa ngẩng mặt lên định gọi một tiếng Hạ Vị Sương để tìm đường sống thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Chỉ thấy trong đại sảnh lầu một có một gốc kiểng biến dị khổng lồ. Rễ cây đã sớm đâm thủng chậu đựng, đâm xuyên cả gạch men mà chui xuống đất. Thân cây thì vươn cao, chọt thủng trần nhà. Nhánh cây mọc thành cụm, chỉa khắp bốn phương nhưng giờ đã mất đi sức sống, trở nên khô quắt.

Cái đó thật ra cũng không có gì. Điều khiến Ngụy Vân Lang kinh ngạc sững sờ chính là Tang Lộ đang treo trên cây.

Đúng vậy. Không nói sai. Treo.

Cái cây biến dị kia có thân rất thô to, phải hai người mới có thể ôm hết. Thân cây chính giữa bị bổ ra, vỏ cây tét sang hai bên, có thể nhìn đến phần ruột cây màu xanh nhạt hơi lõm hình hố.

Lúc này, Tang Lộ đang treo mình giữa cái hố lõm ấy. Cái bướu thịt khổng lồ dưới thân được phần đáy hố nâng đỡ. Những cái râu li ti phía trên thì găm sâu vào thân cây để cố định. Mà nửa người trên của Tang Lộ cũng tựa vào phần ruột cây, cánh tay đã hóa thành mấy cái xúc tu to lớn vươn khắp bốn phía, khống chế toàn bộ rạp chiếu phim.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy đằng sau Tang Lộ cũng có mấy cái xúc tu rất nhỏ cắm vào thân cây. Tang Lộ thật sự như yêu tinh do kiến chúa hóa thành, trịch thượng nhìn xuống Ngụy Vân Lang chật vật. Vẻ mặt vô cảm, đôi mắt tím khép hờ, như hóa thân của Tà Thần thuần túy nhất.

Lộp độp, lộp độp, lộp độp.

Ngụy Vân Lang thấy mạch máu xanh tím trên cái bướu thịt treo dưới thân Tang Lộ không ngừng chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ đen, nhỏ giọt trên mặt đất, đọng thành một vũng nhỏ. Thoạt tiên, Ngụy Vân Lang vẫn nghi hoặc vì Tang Lộ thế mà lại không giết mình ngay. Sau đó, cậu ta lại chuyển sang nghi hoặc vì sao bà chị này lại trở nên quái dị, đáng sợ thế này. Cuối cùng là nghi hoặc rốt cuộc Hạ Vị Sương bị nhốt ở chỗ nào trong rạp chiếu phim.

Ngụy Vân Lang hít một hơi thật sâu, không dám manh động. Nếu Tang Lộ không thẳng tay giết mình nghĩa là tình huống vẫn chưa phải xấu nhất. Tang Lộ thế này… Trực giác bảo cậu ta tốt nhất đừng kích thích người này. Chị ta thoạt trông như bị thương. Mà ai cũng biết thú dữ khi bị thương là nguy hiểm nhất.

Có câu địch bất động, ta bất động, lấy bất biến ứng vạn biến. Ngụy Vân Lang quỳ rạp trên mặt đất, đấu mắt với Tang Lộ.

Nhìn nhau, nhìn đến cay cả mắt, Ngụy Vân Lang mới chớp chớp, nghĩ thầm thế này không được. Cứ trừng nhau như vậy thì tình thế chỉ có càng lúc càng xấu hơn. Vì thế, cậu ta khẽ khàng, thử rút tay ra khỏi xúc tu của Tang Lộ.

Vừa cử động thì Tang Lộ cũng động. Ngụy Vân Lang sợ tới mức vội dừng lại, tiếp tục giả làm người gỗ. Tuy nhiên, Tang Lộ lại không có làm hại đến cậu ta mà chỉ nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên loe lóe, nói: “Tôi nhớ ra cậu rồi.”

Ngụy Vân Lang: “… Hả?”

“Người Sương Sương quen. Rất đáng ghét.”

Ngụy Vân Lang: “…” Té ra vừa rồi bà chị im im là đang ngẫm con mẹ nó nghĩ xem tôi là ai đấy à? Thật đội ơn vì trong mắt chị còn có người là tôi nha!

Thật ra Ngụy Vân Lang không hiểu rõ Tang Lộ lắm. Suy cho cùng thì trước đó cậu ta cũng chỉ thấy qua Tang Lộ mỗi một lần trên núi, sau đó bà chị này đã lộ ra bộ mặt hung tàn. Sự chiếm hữu bệnh hoạn của chị ta đối với Hạ Vị Sương, cậu ta thấy rõ. Hiện tại, Tang Lộ lại nói mình thật đáng ghét, Ngụy Vân Lang không thể không hoài nghi liệu mình có bước vào vết xe đổ của Kha Tiếu Tiếu hay không.

Nhưng điều ngoài dự đoán chính là Tang Lộ lại chợt đổi sắc mặt. Ngay lúc Ngụy Vân Lang cho rằng Tang Lộ sắp ra tay thì đối phương lại quẳng cậu ta ra khỏi rạp chiếu phim.

Ngã ra đất, lăn một vòng, Ngụy Vân Lang dầm mưa, giơ tay lau phần tóc mái sũng nước, lo sợ nuốt một ngụm nước bọt. Lí trí bảo rằng hiện tại cậu ta nên co đầu rụt cổ giả chết, nhưng thiên tính ưa mạo hiểm lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Là đối phương nhắc đến Hạ Vị Sương trước, giờ cậu ta hỏi là vừa đúng lúc!

Vì thế, Ngụy Vân Lang đứng dậy, kéo kéo góc áo, đánh bạo chui trở vào, nhe răng cười: “A ha ha, tôi cũng nhớ chị. Chị chính là người mà chị Hạ Vị Sương thích chớ đâu!”

Nói thì chậm mà thực tế lại rất nhanh. Cái xúc tu đang định vụt ra quất bay Ngụy Vân Lang chợt dừng lại ngay trước mặt cậu ta.

Ngụy Vân Lang nhủ thầm, ai da má ơi, nịnh hót đúng chỗ quá rồi!

Cậu ta nắm tóc, vắt nước chảy ròng, cố gắng khiến mình trông vô hại mà bình thường một chút: “Hạ Vị Sương đâu? Tôi có việc cần tìm chị ấy?”

Tang Lộ không trả lời ngay mà nhẹ nhàng đảo mắt, hỏi ngược lại: “Việc gì?”

Việc gì… Bằng vào sự chiếm hữu của Tang Lộ thì chị ta sẽ chịu thả Hạ Vị Sương đi cứu Mễ Nhạc Nhạc sao? Sợ là cô nhóc còn chưa bị đám người tà giáo kia bắt nạt thì đã bị Tang Lộ lao tới xử đẹp phát một trước rồi. Suy cho cùng thì Tang Lộ cũng có tiền án định ra tay với Hạ Vị Sương. Qua mấy ngày đi cùng nhau thì Nhạc Nhạc cũng nói cho cậu ta biết rằng Tang Lộ từng có ý định ăn luôn cô nhóc.

Trong đầu ngổn ngang bao nhiêu mối lo, song ngoài mặt Ngụy Vân Lang lại chẳng hề biểu hiện. Tóm lại, phải gặp được người trước đã.

“Là người nhà của chị ấy muốn nhờ tôi chuyển lời.”

“Lời gì?”

“Bọn họ đến căn cứ rồi, kêu chị ấy có rảnh nhớ về thăm nhà.” Bịa thôi, cơ mà nhắm chừng thời gian thì chắc cũng đến rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Tang Lộ quất Ngụy Vân Lang văng ra ngoài. Vớ vẩn. Cô không giết Ngụy Vân Lang hoàn toàn là do một trực giác kì quái đang ngăn cản. Nhưng thế không có nghĩa cô muốn nghe Ngụy Vân Lang nói nhảm.

Tang Lộ toan sập cửa.

“Từ từ, từ từ, tôi còn có chuyện muốn nói!” Ngụy Vân Lang bò dậy, kiên trì chặn cửa, lớn giọng nói, “Còn bé củ cải nữa… Ý tôi là Nhạc Nhạc. Thật ra em ấy cũng có đến, muốn gặp chị đấy, Hạ Vị Sương!!! Chẳng lẽ chị không muốn gặp con bé sao?!?”

Ngụy Vân Lang nhạy bén nhận ra thái độ của Tang Lộ có thay đổi lạ kì so với lần gặp trước. Điều đó thôi thúc cậu ta làm ra hành động lớn mật. Nhưng thật thất vọng. Cậu ta gọi lớn tiếng như thế mà Hạ Vị Sương vẫn hoàn toàn không hề lộ mặt hay phát ra tiếng động gì.

Trạng thái của Hạ Vị Sương có thể còn tệ hơn những gì cậu ta tưởng tượng nhiều.

Nhưng Ngụy Vân Lang còn chưa kịp nghĩ thêm thì Tang Lộ đã bất chợt vươn xúc tu, móc lấy người cậu ta, vèo một cái treo lên. Gần như chỉ trong tích tắc, gió ào vụt qua tai, trước mắt nhoáng lên là Ngụy Vân Lang đã đến trước mặt Tang Lộ.

Đây là định làm cái gì?! Ngụy Vân Lang nín thở theo bản năng, thiếu chút nữa đã bắn ra một luồng sáng tinh lọc.

Mặt và biểu cảm của Tang Lộ hợp với nhau chính là một đống sát khí to đùng, khiến Ngụy Vân Lang không nhịn được mà hơi quéo. Cậu ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi để ý đến một hiện tượng kì quái. Phần ruột cây mà sau lưng Tang Lộ bám vào vừa rồi vẫn còn màu xanh non nhưng giờ đây đã hơi úa vàng, hệt như… hệt như Tang Lộ đang hút sinh mệnh của cái cây này vậy.

“Bé củ cải… ở đâu?”

Lòng Ngụy Vân Lang chùng xuống, nói: “Ở một nơi rất kín. Nếu Hạ Vị Sương không ra thì em ấy sẽ không xuất hiện.”

Tang Lộ không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn nhìn Ngụy Vân Lang. Chóp mũi đưa gần hơi nhúc nhích, dường như đang ngửi mùi trên người cậu ta.

Mưa to liên tục gột rửa khiến mùi trên người Ngụy Vân Lang đã phai nhạt đi nhiều. Tang Lộ phải ngửi thật kĩ mấy lần mới bắt được mùi của Mễ Nhạc Nhạc. Sau đó, cô ném Ngụy Vân Lang ra khỏi rạp chiếu phim. Mớ xúc tu trên người mấp máy đỡ cô leo xuống khỏi cái cây biến dị. Những xúc tu li ti cắm sâu vào thân cây cũng rút về toàn bộ.

Ngụy Vân Lang che mông bò dậy, mặt nhăn nhó, lòng lại nhanh chóng tính toán xem Tang Lộ làm thế là có ý gì. Khi thấy Tang Lộ kéo vệt máu đỏ đen trên mặt đất bước ra thì đầu Ngụy Vân Lang chợt nhảy số. Cậu ta biết Tang Lộ định làm gì rồi! Chị ta đang truy lùng mùi của Mễ Nhạc Nhạc, chuẩn bị lao qua tiêu diệt cô nhóc!

Không ổn! Nghĩ đến đấy, Ngụy Vân Lang lại đánh mắt về phía khách sạn Chấn Hoa theo phản xạ. Quả nhiên Tang Lộ đã lập tức đi theo hướng đó, tốc độ nhanh hơn hẳn người bình thường. Chị ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nước mưa, cứ linh hoạt mà leo qua hết những chướng ngại vật như mấy tòa nhà mà biến mất khỏi tầm mắt Ngụy Vân Lang.

Ngụy Vân Lang cất bước đuổi theo, trong lòng thầm mắng đây rốt cuộc là cái lỗ mũi chó gì mà mưa lớn như thế, cách xa như thế cũng lần theo được?

Chẳng hợp lí chút nào!

Chạy được mấy bước, Ngụy Vân Lang lại vỗ đầu, xoay người đi tìm chiếc xe của mình. Chỉ dựa vào cặp chân thì không rượt theo Tang Lộ kịp. Cũng đừng nghĩ tới chuyện tìm Hạ Vị Sương nữa. Tang Lộ có thể quyết đoán rời đi nghĩa là Hạ Vị Sương không có trong rạp chiếu phim rồi. Cho dù có thì người bình thường cũng không tìm được. Hiện giờ, quan trọng nhất chính là tìm Mễ Nhạc Nhạc. Đúng là xui xẻo ngập đầu! Chẳng những không cứu được Hạ Vị Sương mà còn dẫn thêm tai tinh tới.

Bất luận Ngụy Vân Lang có hối hận thế nào thì chuyện cũng đã rồi. Cậu ta chỉ có thể hồng hộc chạy ngược trở về.

Đêm, xe và ánh đèn lại lần nữa thu hút rất nhiều xác sống đến. Nhưng không biết là mặt đất tương đối trơn hay vì nguyên nhân gì mà chẳng có bao nhiêu xác sống đuổi theo sau. Ngụy Vân Lang không kịp nghĩ nhiều, cứ chạy thẳng về phía trước, mãi vẫn không thấy Tang Lộ.

Cậu ta sầu không biết nên làm sao cho phải. Là tốc độ của Tang Lộ quá nhanh hay chị ta đã đi nhầm hướng?

Mẹ bà! Nếu Tang Lộ vốn dĩ không đuổi theo thì cậu ta sẽ đơn thương độc mã cứu Mễ Nhạc Nhạc ra vậy. Dù sao cũng không tìm được Hạ Vị Sương. Không tin chỉ có nhiêu đó người mà bọn chúng có thể canh phòng tất cả các góc.

Soàn soạt…

Ngụy Vân Lang nghiêm mặt, cau mày, cuối cùng cũng về đến gần khách sạn Chấn Hoa. Cậu ta không dám tiếp cận quá, sợ bị mấy gã canh gác phát hiện. Cũng không thấy bóng dáng Tang Lộ, tạm thời có thể loại trừ một mối nguy hiểm.

Ngụy Vân Lang mặc áo choàng có mũ màu đen, hông giắt dao róc xương, moi từ cốp xe ra cuộn dây thừng, bắt đầu tính toán xem nên đột nhập khách sạn Chấn Hoa thế nào.

Số lượng giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo không nhiều. Bên ngoài có vài góc chết lẻn vào được. Cậu ta có thể đu tường leo lên đột nhập qua cửa sổ, nhưng điều tương đối khó khăn chính là hành lang cũng có người gác, đặc biệt là chỗ cầu thang.

Không biết Mễ Nhạc Nhạc đã bị đưa đi chỗ nào, cậu ta phải vào trong lục soát một bận. Lẻn vào không khó, khó là ở chỗ tìm người.

Nhưng vì Nhạc Nhạc, chỉ có thể cược một phen.

Chỉ thoáng chốc mà Ngụy Vân Lang đã chọn được một chỗ. Cậu ta lập tức di chuyển đến góc tường, dây thừng treo trên người, chuẩn bị leo lên. Vì đề phòng xác sống xông vào khi mọi người không để ý nên những cửa sổ ở lầu một đều bị chặn kín. Lên trên nữa thì không phòng bị đến thế, nếu mượn lực từ cửa sổ thì có thể leo lên.

“Ra là ở đây.” Một giọng nói âm thầm vang lên đằng sau.

Ngụy Vân Lang: “?”

Một yêu quái xinh đẹp mà quỷ dị bước ra trước, mang theo cái bướu thịt khổng lồ vướng víu, dùng tư thế càng linh hoạt và tốc độ càng nhanh nhẹn hơn cả Ngụy Vân Lang mà bò lên trên.

Ngụy Vân Lang: “??”

Một cái roi xé gió như có mắt “bép” một tiếng, quất Ngụy Vân Lang rớt xuống ngay khi cậu ta vừa lặng lẽ giơ tay.

Ngụy Vân Lang: “???”

Tuy nói cậu ta chỉ mới leo được một chút, ngã xuống cũng không bị thương nhưng độ sát thương không mạnh, độ nhục nhã lại quá lớn!

Tang Lộ sao thế này chị ta đến từ lúc nào nếu đã tìm được nhanh như thế thì sao trước đó không chịu xuất hiện… Phắc!

Ngụy Vân Lang hiểu rồi. Thật ra Tang Lộ cũng không thể tìm được mùi của Mễ Nhạc Nhạc giữa cơn mưa lớn như thế. Chị ta chỉ xác định cậu biết vị trí của Mễ Nhạc Nhạc, sau đó lừa một phen rồi theo dõi cậu ta thôi…

Ngụy Vân Lang nhận ra mình đã quá coi thường quái vật với tinh thần cố chấp, thoạt trông không thích động não này. Nhưng đã quá muộn. Cậu ta chỉ có thể khóc ròng mà tiếp tục bò lên trên.

Nhưng đồng thời, Ngụy Vân Lang cũng phát hiện, ở điều kiện gần thì năng lực tìm người của Tang Lộ mạnh hơn cậu ta nhiều. Người này căn bản không màng đến tầng lầu nào, chỉ một mực leo thẳng, không ngừng leo thẳng. Ngụy Vân Lang khẽ cắn môi đuổi theo.

Tốc độ Tang Lộ rất nhanh, nhoáng cái đã đập vỡ cửa kính một tầng lầu rồi vọt vào. Vụn kính vỡ rơi xuống. Ngụy Vân Lang vội nhảy qua cửa sổ bên cạnh. Trời mưa cái gì cũng trơn trượt, thiếu chút nữa cậu ta đã té xuống.

Chờ đến khi Ngụy Vân Lang lấy lại thăng bằng, né khỏi mớ vụn kính rồi hự hự bò lên, sau đó nhảy vào từ cửa sổ giờ đã vỡ thì mới kinh ngạc nhìn đến một cái bể bơi trong nhà to lớn.

Cạnh cái bể bơi hơi đục là ba người mặc áo bào trắng nằm sõng soài. Tất cả đều bị bẻ cổ mà chết oan chết uổng. Trong đó có Từ Khang Kiện. Mà Tang Lộ thì lại đang nhoài người bên cạnh bể bơi, túm lấy chiếc cổ mảnh mai của Mễ Nhạc Nhạc, người ngâm mình trong nước ao đục ngầu, lạnh băng mà lắc.

“Mau tỉnh lại… Mau tỉnh lại!”

Làm Ngụy Vân Lang sợ tới mức cho rằng Tang Lộ cũng muốn bẻ gãy luôn cái cổ bé bỏng của Mễ Nhạc Nhạc. Cậu ta vội nhào lên: “Đừng mà, nghĩ lại đi. Nhạc Nhạc rất hữu dụng!”

Tang Lộ nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thẳng tay hất cậu ta qua một bên.

Ngụy Vân Lang lại lộn nhào một vòng, nói: “Tôi giúp chị gọi em ấy dậy!”

Không phải cậu ta làm phản quá nhanh mà là thấy tử trạng của đám người Từ Khang Kiện xong, Ngụy Vân Lang nhận ra Tang Lộ vẫn là quái vật tàn nhẫn khi trước. Nhưng chị ta lại không giết cậu, hơn nữa cũng chỉ muốn gọi Mễ Nhạc Nhạc tỉnh dậy thôi. Vậy nghĩa là có nhân tố gì đó đã ngăn cản ý muốn giết chóc của Tang Lộ. Hiện tại, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc vẫn an toàn, ít nhất là tính mạng được an toàn!

Mà nhân tố này, rõ ràng chính là Hạ Vị Sương.

Quả nhiên. Lần này Tang Lộ không chê Ngụy Vân Lang đến gần nữa mà đã chịu để cậu ta ôm Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi bể bơi.

Tang Lộ thụt lùi, ngửa người ra sau, nằm lên cái ghế nghỉ mát ven bờ. Bướu thịt hình bầu dục khổng lồ treo ở nửa người dưới không nhét vừa, cô bèn bẻ luôn hai bên tay vịn. Dòng máu màu đỏ đen vẫn không ngừng rỉ giọt.

Ngụy Vân Lang sờ lên mạch của Mễ Nhạc Nhạc, sau đó lột quần áo khô từ người chết thay cho cô nhóc, để em không phải tiếp tục hạ thân nhiệt vì cả người ướt đẫm. Còn về chuyện xui xẻo hay không thì… đừng tin ba cái mê tín dị đoan!

Ngụy Vân Lang nhỏ giọng nói thầm: “A Di Đà Phật. Nhạc Nhạc à, không mấy em ngủ tiếp đi. Anh sợ em tỉnh lại mới là không an toàn.”

Trên người Nhạc Nhạc không có thương tích gì, chỉ là ngâm nước lâu nên da hơi nhíu mà thôi, cũng chưa đến mức chết đuổi. Không biết là do vừa mới ngâm hay vì nguyên nhân gì khác.

Tiếc là Mễ Nhạc Nhạc hôn mê bất tỉnh, không nhận được tín hiệu của Ngụy Vân Lang. Ngụy Vân Lang vừa xoa tóc thì cô nhóc đã choàng mở mắt.

“Anh ơi…”

Hai người còn chưa kịp làm rõ tình hình thì Ngụy Vân Lang đã bị hất sang một bên lần nữa. Mễ Nhạc Nhạc cũng bị xúc tu quấn lấy, xách đến trước mặt Tang Lộ.

Sắc mặt Tang Lộ tái nhợt, cả người ướt đẫm, tóc dài rối tung, đôi môi đỏ thắm. Thoạt trông hệt như một con lệ quỷ đòi mạng. Càng không cần phải nói đến thân thể khủng khiếp của cô. Quả thật chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta sợ hãi, ghê tởm.

Mễ Nhạc Nhạc hãy còn ngơ ngác, như chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Mà Tang Lộ lúc này đã lật váy lên. Cái bướu thịt khổng lồ hoàn toàn thuộc về quái vật dưới eo, lớn hơn nhiều so với thân trên kia bắt đầu mấp máy, nảy sinh biến đổi. Những cái râu li ti cắm xuống mặt đất chống đỡ. Chính giữa cái bướu nứt ra một đường sâu hoắm. Có mùi muối biển thoang thoảng truyền đến. Sau đó, đường nứt kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Dường như có thứ gì đó làm khung như xương sườn đang đỡ lấy da thịt, khiến nó tách sang hai bên, mang theo máu thịt và niêm mạc đỏ tươi cùng với dịch nhầy trong suốt.

Một cô gái trần trụi xuất hiện trước mắt Nhạc Nhạc. Cô gái ấy nhắm mắt, yên lặng ngủ say, như bào thai đang lặng lẽ trưởng thành trong bụng mẹ. Chỉ là mũi miệng của cô đều bị cái ống dẫn bằng thịt bao trùm, như thể đó chính là cuống rốn dẫn chất dinh dưỡng cho bào thai. Đồng thời, có vô số “cuống rốn” nhỏ hơn cắm sâu vào tay, chân, lưng, mỗi nơi trên thân thể cô gái.

Quái dị mang theo kì lạ. Ghê tởm xen lẫn nhu hòa. Mễ Nhạc Nhạc cho rằng đây không phải hình ảnh mà người bình thường có thể nhìn đến. Vì thế, em trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh.

_____________