BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 64
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Thu dọn đồ đạc xong, hai người thay đồ bảo hộ mới, mang theo vũ khí, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Để đảm bảo an toàn thì ngoài Cục Than ra, đám mèo còn lại được cho giải tán. Cục Than biến nhỏ cỡ một con mèo bình thường, đảo vòng quanh chân hai người, dường như không hiểu lắm vì sao ở đây đang êm mà lại phải đi. Nó tuy thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người nhưng vẫn chỉ là một chú mèo con ngây ngô, không thể hiểu được những điều quá lắt léo.
Nhưng Bạch Thiến và Hạ Vị Sương nói phải đi, nó sẽ lập tức ngoan ngoãn đi theo, dùng thân mình cọ cọ, mềm mại làm nũng. Tuy nhiên, khi gặp phải nguy hiểm, nó cũng sẽ hóa thân thành mãnh thú bảo hộ sự an toàn cho chủ nhân. Đương nhiên, có lẽ trong mắt nó, nó mới chính là chủ nhân.
Khi hai người xách ba lô ra ngoài thì trên lầu hình như có động tĩnh gì đó rất lạ, không giống do xác sống gây ra. Từ khi vào khu nhà này đến giờ, các cô chưa từng phát hiện dấu hiệu sinh hoạt của người sống. Có lẽ là do những người sống sót ở tiểu khu này đều đi theo đội cứu viện cả rồi. Hai người đã từng nghĩ thế. Có điều giờ xem ra cũng không hẳn là đi hết toàn bộ.
“Đi thôi, đừng để đêm dài lắm mộng.” Bạch Thiến nói.
“Vâng.”
Trời quá nóng, tuy giờ đã xế chiều nhưng mặc đồ bảo hộ vào lại chẳng khác nào quay trở lại thời điểm giữa trưa oi bức nhất. Hai người ai nấy cầm vũ khí, chạy xuống lầu, một đường thót tim nhưng vẫn an toàn lên được xe. Hạ Vị Sương bật điều hòa nghỉ một lúc. Bật điều hòa tương đối hao xăng, nhưng thời tiết thật sự nóng quá, không bật sẽ bị cảm nắng.
Bạch Thiến mở bản đồ, hỏi: “Khu công nghiệp rất lớn, chúng ta đi chỗ nào đây?”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi chỉ vào một điểm trong khu công nghiệp, nói: “Chỗ này. Đây là xưởng gia công xà phòng thơm của địa phương ta. Trước đó em có mua hiệu này rồi. Địa chỉ hẳn là ở ngay gần đây thôi.”
Chế tạo xà phòng cần các nguyên liệu gồm nước, dầu, xút và muối. Đây đúng là những thứ Hạ Vị Sương cần.
Bạch Thiến nhìn địa điểm, phỏng đoán: “Nếu thuận lợi thì hẳn là có thể đến trước khi trời tối.”
“Thật sự không được thì trên đường mình tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trước.”
“Tùy cơ ứng biến vậy. Tới đó xem tình hình.”
“Cũng được.”
Bạch Thiến phụ trách lái xe. Cục Than nằm giữa hai người, cuộn tròn một cục ngủ nướng. Hạ Vị Sương thì nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lúc xe nổ máy, cô cảm giác hình như có người đang nhìn mình, bèn nhìn lại theo trực giác. Hạ Vị Sương thấy tại tòa nhà trước đó mình nương náu hình như có một căn có người. Cửa sổ chăng màn, ai đó đứng bên cửa sổ, vén màn lên một góc, lén nhìn về phía chiếc xe đang nổ máy. Khi Hạ Vị Sương nhìn sang, người đó thấy hành động rình coi của mình bại lộ, thế nên lập tức buông màn, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vì người nọ trốn quá nhanh, Hạ Vị Sương chưa kịp thấy đối phương là nam hay nữ, già hay trẻ. Dân cư khu này cơ bản đã rút đi hết rồi nhưng người nọ vẫn nán lại, chắc là cũng có nguyên do gì khó nói. Có điều bất luận đó là nguyên do gì thì cũng không liên quan đến cô.
Hạ Vị Sương để Bạch Thiến lái xe, còn mình nắm tinh thạch hấp thu, bổ sung sức mạnh tinh thần. Khác với loại dị năng ổn định như của Bạch Thiến, dị năng của cô mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều tinh lực. Thế nên, tính đến giờ phút này, người xài tinh thạch hao nhất chính là Hạ Vị Sương, vì Cục Than có thể tự ra ngoài săn thú còn cô thì không.
Sau khi hấp thu thêm một viên tinh thạch, Hạ Vị Sương cảm thấy mình lại có thể thử phát động dị năng. Đầu vẫn đau, song cơn đau đã không còn quá mãnh liệt như trước. Bạch Thiến có phần lo lắng nhìn cô: “Em dùng tinh thạch hơi nhiều rồi, có ổn không?”
Cũng đã từng thể nghiệm qua di chứng khi sử sụng tinh thạch, Bạch Thiến biết rõ nó sẽ mang đến tác dụng phụ gì.
Hạ Vị Sương gật gật đầu, nói: “Không sao đâu. Trước đó em từng dùng nhiều hơn rồi. Giờ đã có kinh nghiệm, dùng thêm một chút chắc cũng không việc gì.” Nhưng vừa định thử hấp thu thêm mấy viên thì Hạ Vị Sương lại phát hiện số tinh thạch mình mang theo đã hết sạch.
Qua cửa sổ xe, Hạ Vị Sương nhìn khung cảnh ven đường. Mặt trời ngả về tây, sắp khuất núi, nhưng vẫn còn một lúc nữa thì trời mới hoàn toàn tối hẳn.
“Dù sao nơi này cũng gần phía nhà máy lắm rồi, mình dừng xe trước đi, để Cục Than đi đánh chút tinh thạch mang về.” Bạch Thiến nhanh chóng hạ quyết định, bắt đầu lái xe trờ đến gần những chỗ có thể nương náu bên đường.
Hạ Vị Sương dở khóc dở cười: “Nói nghe sao đơn giản như đánh chuột đất vậy.”
Bạch Thiến cười nói: “Đối với chúng ta thì không đơn giản, nhưng với Cục Than thì chỉ là quy trình ăn cơm.”
Nghe thấy tên mình, Cục Than trở người. Hạ Vị Sương cào cào cằm nó, nó liền thoải mái đến kêu grừ grừ.
“Vậy tối nay mình nghỉ tạm ở đây đi. Em muốn quan sát địa hình chung quanh một chút.”
“Được, vậy tối nay ở lại cửa hàng này.”
Xe ngừng lại trước một cửa hàng thời trang ven đường. Vừa ngừng thì những xác sống bị tiếng xe thu hút đã ồ ạt bao vây, chết lặng mà kiên trì đâm xe. Bọn chúng dùng móng vuốt cào, thậm chí còn dùng miệng gặm cắn cửa kính, như thể chỉ cần làm vậy là có thể ăn thịt được người ngồi bên trong.
Cục Than đứng dậy, duỗi người. Hạ Vị Sương hạ cửa sổ xe xuống một chút. Xác sống há to miệng toan táp tới, Hạ Vị Sương bèn cầm lấy cái rìu chữa cháy đặt bên chân, thẳng tay cắm vào miệng xác sống, sau đó đẩy tới, đẩy đầu nó cách xa cửa xe một chút. Ngay lập tức, Cục Than xông ra ngoài như một bóng mờ. Thân thể nó biến lớn, bắt đầu ăn tiệc tự chọn.
Tuy nhiên, không phải trong đầu xác sống nào cũng có tinh thạch chất lượng. Cục Than biết phải chừa lại cho con người yếu ớt, thế nên đập bẹp những xác sống bao vây quanh xe xong, nó lập tức chạy ra đầu đường tìm xác sống có chất lượng tốt. Hơn nữa, ngoại trừ tinh thạch, Cục Than cũng cần đồ ăn bình thường. Nhưng với nhu cầu hiện tại của nó, cả Bạch Thiến và Hạ Vị Sương đều không nuôi nổi, nó đành phải tự ra ngoài săn thú.
Bạch Thiến và Hạ Vị Sương cũng không trì hoãn mà nhanh chóng xuống xe, dùng dao moi tinh thạch từ não xác sống ra, cất vào túi nilon định mang đi. Tốc độ của các cô không chậm, nhưng vẫn có một con cá lọt lưới bất ngờ trượt từ gầm xe ra, lao về phía hai người.
“Cẩn thận!”
Hạ Vị Sương tinh mắt, kéo Bạch Thiến một cái. Bạch Thiến giật mình, vội dùng cây treo quần áo đầu nĩa chặn cổ xác sống lại. Có điều xác sống này khá mạnh, cây treo yếu ớt cùng với Bạch Thiến chẳng có bao nhiêu sức không cách nào hoàn toàn ngăn chặn được. May mà Hạ Vị Sương kịp thời dùng rìu chữa cháy chém đứt cổ xác sống mới không để nó tránh thoát.
À không, đứt cổ rồi mà xác sống vẫn chưa chết hẳn. Thân thể nó run rẩy một lúc rồi im, nhưng cái miệng trên đầu vẫn còn táp hướng hai người, thế cũng xem như một kiểu tránh thoát.
Hạ Vị Sương cầm rìu, bổ mạnh vào đầu xác sống. Bổ mấy cái, xác sống cuối cùng cũng thôi cử động. Bạch Thiến ngồi xổm xuống, dùng dao găm tiếp tục tìm kiếm tinh thạch, đồng thời thở dài: “Trước giờ đều là Cục Than bảo vệ chị. Tính luôn cả lần ở bệnh viện hôm trước thì chị cũng chưa tận tay gϊếŧ được bao nhiêu xác sống.”
Hạ Vị Sương cười cười, nói: “Ở thế giới này, xác sống đã không phải thứ đáng sợ nhất. Chúng nó chỉ là thi thể biết cử động, vẫn còn đỡ hơn sinh vật biến dị biết suy nghĩ.”
“Đúng vậy. Vốn tưởng nó là đáng sợ nhất rồi. Nào ngờ đi nhiều nơi mới biết những thứ đáng sợ không chỉ có mỗi xác sống.”
Hai người nhìn nhau cười khổ rồi nhanh chóng thu gom tinh thạch, chạy vào cửa hàng bán quần áo trốn, miễn cho dẫn thêm càng nhiều xác sống tới.
Cửa chính khóa trái, chặn cứng. Cửa sổ cũng đóng hết lại. Chốc nữa Cục Than trở về có thể mở cửa sổ trên lầu hai cho nó. Hạ Vị Sương dùng nước trong bình cắm hoa của tiệm rửa sạch tinh thạch, sau đó lấy một món đồ trông xấu xấu lau khô. Hai người lên lầu hai, kiểm tra một lượt những chỗ thông gió, dùng vải lấp kín hết mới cởi đồ bảo hộ trên người ra.
“Thêm vài lần nữa chắc đồ bảo hộ cũng vô dụng.” Cứ liên tục dính mùi của các cô, tác dụng sẽ ngày càng yếu.
“Thế nên phải tốc chiến tốc thắng, một lần là thành công luôn.”
Hạ Vị Sương cầm tinh thạch, nằm xuống sô pha chuẩn bị hấp thu. Song, Bạch Thiến lại gọi cô, ném qua ít đồ ăn, nói: “Ăn chút gì lót bụng trước đi, bằng không em bắt đầu rồi thì phải rất lâu mới kết thúc, tới đó là trễ quá rồi, không tốt cho dạ dày.”
“Vâng.” Hạ Vị Sương cười cười, đón nhận ý tốt của Bạch Thiến. Ăn xong, cô mới bắt đầu hấp thu tinh thạch.
Khi tập trung dung hợp sức mạnh thì Hạ Vị Sương thường không để ý đến thời gian. Có điều dựa theo kinh nghiệm thì cô hấp thu tương đối nhanh. Giờ kinh nghiệm phong phú, chưa đến nửa giờ đã có thể hút sức mạnh chứa trong một viên tinh thạch vào cơ thể. Song, muốn hoàn toàn hấp thu thì phải lâu hơn. Hơn nữa, cô cũng cần thêm thời gian để trấn an cảm xúc cùng tinh thần xao động của bản thân. Quá trình này vẫn phải tĩnh tâm, từ từ tiến hành.
Tiếng động bên ngoài bất ngờ kéo Hạ Vị Sương ra khỏi cảm thụ nội tại trong cơ thể. Cô mở to mắt, phát hiện chung quanh đã tối mịt. Cửa sổ lầu hai kéo màn, nhưng không kín, vẫn có thể trông qua kẽ hở mà thấy được bầu trời cũng tối đen bên ngoài. Đêm nay không trăng không sao, xem ra thời tiết ngày mai sẽ không được tốt.
Hạ Vị Sương vừa định ngồi dậy hỏi Cục Than về chưa thì đã bị Bạch Thiến che miệng.
“Suỵt…”
“?” Hạ Vị Sương vẽ một dấu chấm hỏi lên mu bàn tay Bạch Thiến.
Bạch Thiến khẽ khàng thì thầm bên tai cô: “Bên ngoài có thứ gì đó, không phải xác sống bình thường. Cục Than còn chưa về, mình đừng gây tiếng động.”
Thứ gì?
Rầm!
Chậm chạp mà nặng nề, nghe như tiếng bước chân vang lên ngay bên ngoài. Mỗi khi nó vang, Hạ Vị Sương dường như cảm nhận được căn nhà hai tầng này hơi rung lắc. Bằng tiếng chân nặng nề và uy lực thế này, thứ bên ngoài chắc chắn có hình thể không nhỏ.
Khi nó bước đến trước cửa sổ, cả Hạ Vị Sương lẫn Bạch Thiến đều bất giác căng chặt người, nín thở, không dám gây nên một tiếng động thừa thãi nào. Bởi vì các cô nhìn thấy kẽ hở chỗ bức màn kia đã hoàn toàn bị một thứ sậm màu hơn che lấp. Quái vật bước thêm bước nữa, khối sẫm màu ấy mới từ từ biến mất. Nhìn qua mép người nó, Hạ Vị Sương mới nhận ra đó là cánh tay.
Có điều cánh tay quái vật này có hơi kì quái. Nó căng phồng, nhưng trời quá tối nên không nhìn ra cụ thể là thế nào. Con quái vật này còn cao hơn hai tầng lầu. Lúc này, cô không biết có nên cảm thấy may mắn vì nó quá cao nên không nhìn thấy bên trong lầu hai hay không. Nếu nó lùn hơn một chút, nói không chừng đã chú ý đến…
Chợt, con quái vật lùi về sau một bước.
Cảm giác may mắn trong lòng Hạ Vị Sương lập tức tan sạch, không còn lại chút gì. Cô lại thấy căng thẳng.
Bên ngoài vang lên những tiếng sắt thép cọ xát vào nhau, khiến người ta nghe mà ê cả răng… Không xong rồi, con quái vật này đã giẫm nát chiếc xe!
Sau đó, quái vật khom lưng. Thân thể cao lớn của nó cũng hạ thấp theo hành động ấy. Trên vai nó hình như không chỉ có một cái đầu, thoạt trông vô cùng quái dị. Hình như nó đang ngửi chiếc xe nát trên mặt đất, sau đó lại quay đầu sang ngửi cửa hàng bán quần áo.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến vẫn không hề nhúc nhích, chỉ mong những biện pháp phòng hộ của mình phát huy tác dụng, để con quái vật kia không phát hiện ra điều gì, sau đó mau mau rời đi.
Có điều, quái vật này hình như cũng có chút đầu óc, không dễ gạt như đám xác sống ngu ngốc. Nó chậm rãi đứng dậy.
Chính vào lúc Hạ Vị Sương và Bạch Thiến cho rằng nó sẽ rời đi thì đột nhiên…
Rầm!
Tiếng động này không phải vang lên từ phía đường phố mà bắt nguồn ngay trên đỉnh đầu! Trần nhà trên đầu nháy mắt rung lắc, vô số bụi bặm rơi lả tả. Chiếc đèn trần thậm chí đã rớt thẳng xuống đất, vỡ nát.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến đồng thời bật dậy, phóng về phía cầu thang.
“Cẩn thận!”
Rốt cuộc con quái vật này phải mạnh đến cỡ nào mới có thể khiến cả căn nhà lắc lư, rung động như thế?
Tất cả giá treo quần áo ở lầu hai đều ngả nghiêng, hỗn loạn, trông như cửa hàng bỏ hoang đã nhiều năm không ai tới. Hai người không đứng vững, va vào nhau. Hạ Vị Sương đụng đầu vào tường, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, trong tay vẫn nắm chặt túi nilon đựng tinh thạch.
Một tràng những tiếng đùng đùng ầm vang, mái nhà lầu hai bị con quái vật đập nát. Hạ Vị Sương kéo Bạch Thiến, lảo đảo trốn vào góc tường ở lầu một. Kết cấu tam giác là ổn định nhất. Nếu lầu một cũng sập thì đây sẽ là nơi an toàn nhất.
_____________
20-10 dui dẻ nha quý dị 🙆♀️🙆♀️