Bạn Gái Quái Vật

Chương 142




BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 142

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Hạ Vị Sương hơi ngẩng đầu, không ngờ Châu Châu lại nhớ đến sự tồn tại của mình. Chẳng lẽ kí ức của cô ta đã hồi phục phần nào?

Hạ Tình Tuyết đứng trong gió, từ từ khuỵu xuống. Cô đưa tay che mắt, xoa mặt, muốn để mình trông đừng quá chật vật vào những lúc thế này.

Châu Châu nghi hoặc hỏi: “Tiểu Tuyết?”

Cố Mẫn Chi đỡ lấy bả vai Châu Châu, khoa trương cất tiếng cười lớn. Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời. Người như Hạ Tình Tuyết sao có thể chấp nhận giống loài bẩm sinh đã xấu xa như Châu Châu cơ chứ?

“Xem kìa, Châu Châu. Cô ta và em vốn không phải người của cùng một thế giới. Trong số tất thảy, chỉ có chị là chịu đón nhận em thôi. Thế nên em cũng phải nghe lời chị. Em phải giúp chị!”


Hạ Tình Tuyết ngẩng phắt lên, phẫn nộ nói: “Cố Mẫn Chi, cô câm miệng đi!”

Cố Mẫn Chi không hề tức giận vì bị quát. Nhìn ánh mắt hoặc căm ghét, hoặc sợ mãi, hoặc mịt mờ của đám người bên dưới, cô ta chỉ cảm thấy vui sướng tột cùng. Có một ngọn lửa đang cháy bùng trong lòng cô ta, gần như thiêu rụi hoàn toàn lí trí.

“Tôi biết các người căm ghét tôi.” Cố Mẫn Chi khoa trương vung tay, hưng phấn như uống phải thuốc kích thích, “Không sao, tôi cũng chướng mắt các người mà! Tất cả cứ căm ghét tôi đi, sợ hãi tôi đi, thù hận tôi đi!”

Tiếng cười của cô ta nứt toác trong gió, âm vọng vang xa hòa cùng tiếng gió, nghe lại như lệ quỷ đang thét gào.

“Các người muốn giết tôi thì đến chôn cùng với tôi hết đi! Một đám rác rưởi mà cũng muốn đánh bại tôi? Nằm mơ! Đừng tưởng các người có Tang Lộ là sẽ thắng. Cũng chỉ là một con quái vật bị người khống chế mà thôi. Các người cho rằng tôi không có sao?! Châu Châu, giết chúng, mau giết chúng!”


Châu Châu vẫn đứng thẳng bên cửa sổ nhìn Hạ Tình Tuyết. Thái độ hờ hững như thế khiến Cố Mẫn Chi hận thấu xương.

Cô ta túm lấy Châu Châu giật ra sau. Châu Châu bị kéo mà lảo đảo.

“Em không nghe lời hả? Em đang nghĩ cái gì thế? Hạ Tình Tuyết vốn không thể nào chấp nhận em đâu!” Cố Mẫn Chi âm trầm nói, “Cắn nuốt cô ta. Thao túng cô ta mãi mãi. Thế không tốt sao?”

Châu Châu hơi nghiêng đầu, có phần kinh ngạc nhìn Cố Mẫn Chi: “Mẫn Chi, em muốn Tiểu Tuyết yêu em, không thể làm thế. Cậu ấy sẽ quan tâm em hơn bất kì ai.”

“Nằm mơ cái gì vậy? Rốt cuộc em có chịu ra tay hay không?” Cố Mẫn Chi cười nhạo, “Cô ta sẽ không yêu em đâu. Thức tỉnh đi. Hai người căn bản không thuộc về cùng một thế giới. Hết hy vọng đi.”


“Vậy còn chị, chị thật sự yêu em sao?” Châu Châu hỏi.

Yêu?

Lại là câu hỏi này.

Chịu đủ rồi, chịu đủ rồi, chịu đủ rồi, không thấy phiền sao?!

Cố Mẫn Chi thật sự sắp bị Châu Châu làm phiền đến chết. Bất luận có nói bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn cứ hỏi hỏi hỏi. Một con quái vật thì có gì mà hỏi. Rốt cuộc yêu có gì tốt chứ?!

Hiện giờ cô ta hai bàn tay trắng, mang theo quyết tâm muốn đồng quy vu tận mà ở lại đây. Nhưng tại sao Châu Châu không chịu nghe lời một chút? Tại sao cứ phải làm phiền cô ta?

Tại sao tại sao tại sao?!

Tại sao Châu Châu không thể ngoan ngoãn? Tại sao trông Châu Châu như muốn quan tâm người khác hơn?!

Đủ rồi!

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Cố Mẫn Chi gần như đã bị hao mòn hết. Giọng cô ta gắt gỏng hệt như được phun trào từ lồng ngực: “Con điếm, rốt cuộc mày có giết hay không? Ai muốn yêu thứ quái vật như mày chứ? Mau ra tay đi!”
Lộp độp, lộp độp.

Gương mặt Châu Châu không hề có biểu cảm, vài giọt nước mắt tuôn rơi.

“Vậy vì sao... Tang Lộ lại có người yêu thương?” Châu Châu nhìn Tang Lộ đứng trên đầu xe, đôi tròng mắt khuất dưới vành mũ và mái tóc vẫn lạnh nhạt như thế. Vì sao Tang Lộ lại may mắn đến vậy? Bất luận có xảy ra chuyện gì, Hạ Vị Sương vẫn yêu thương cô ta?

“Tôi ghen tị với cô thật đấy...” Châu Châu nhỏ giọng nỉ non một câu.

Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, mắt hơi híp, như đang trào phúng Châu Châu từ phía xa.

Cố Mẫn Chi thúc giục Châu Châu như mất trí. Dường như cô ta đã hoàn toàn quên mất người tình trên danh nghĩa của mình là thứ đáng sợ thế nào. Lí trí của cô ta rõ ràng đã bị phá hỏng, chỉ chìm đắm trong sự hưng phấn bất thường.
Dưới tình trạng ấy, cuối cùng Cố Mẫn Chi cũng lựa chọn nói thật.

Châu Châu quá đau khổ. Cô ta thật sự rất ghen tị với Tang Lộ. Kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy thì cảm xúc ghen tị và oán hận đã như ngọn lửa trên thảo nguyên, càng cháy càng dữ dội, cuối cùng thiêu đốt trái tim cô ta thành một vùng hoang vu.

Không cách nào thỏa mãn, cô ta hỏi Cố Mẫn Chi hết lần này đến lần khác rằng có yêu mình không, là bởi vì tình yêu giả dối căn bản không thể khỏa lấp được cõi lòng đã bị sự ghen tị gặm cắn của cô ta. Bằng không thì vì sao đã có được rất nhiều người thân sẽ không bao giờ rời bỏ mình đi, đã có được người tình nguyện ôm lấy, nguyện bảo hộ mình mà cô ta vẫn đau khổ đến thế?
Không đủ, không hề đủ.

Cô ta muốn tất cả mọi người đều yêu mình, muốn tất cả mọi người đều thuộc về mình. Nếu không thì làm sao cô ta lấp đầy được cái hố sâu không đáy trong lòng đây?

“Mẫn Chi, không sao hết.” Châu Châu bắt lấy tay Cố Mẫn Chi, tay kia bóp chặt cổ họng đối phương. Cô cười khẽ, nói: “Chị sẽ yêu em. Chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau. Được không?”

Cố Mẫn Chi phát ra những tiếng thở hắt, ánh mắt nhìn Châu Châu càng lúc càng trở nên sợ hãi. Cô ta thấy đôi mắt thuộc về con người kia hiện ra hình dạng mắt kép màu đỏ đen. Cô ta thấy ảnh phản chiếu của chính mình, thấy nụ cười tàn khốc, rét lạnh nơi khóe miệng Châu Châu.

Châu Châu càng lúc càng kề sát, sau đó hôn lên cánh môi Cố Mẫn Chi.
Có thứ gì đó lạnh băng chui vào đầu óc, sinh trưởng trong máu thịt.

Tại sao lại như thế?

Trước khi nghênh đón kết cục, Cố Mẫn Chi cũng có cùng suy nghĩ với những người từng bị Châu Châu cắn nuốt dưới mệnh lệnh của cô ta, tại sao lại trở nên như thế?

Rốt cuộc Châu Châu đã thoát khỏi khống chế từ khi nào... Không...

Là chính mình.

Mình... đã bị khống chế ngược lại từ khi nào?

Cố Mẫn Chi đã không thể suy nghĩ được nữa.

...

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Bởi vì cách khá xa nên những lời nói và những chuyện xảy ra trong biệt thự nhà họ Cố, Hạ Vị Sương không thể tiếp thu hết hoàn toàn. Cô nghe thấy động tĩnh của người chung quanh, nhận ra cục diện giằng co vừa rồi đã phát sinh biến đổi.

Trịnh Phách Tường cầm súng trong tay, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vị Sương, mắt nhìn thẳng, song vẫn không quên trả lời: “Cố Mẫn Chi bị tai tinh giết rồi.”
“Bọn họ trở mặt à?” Hạ Vị Sương hơi bất ngờ, “Thảo nào tự dưng Cố Mẫn Chi lại im lặng.”

Vào khoảnh khắc Châu Châu hôn Cố Mẫn Chi, Dương Lộ Văn đã cảm thấy không thích hợp. Châu Châu quả nhiên có một bộ mặt máu lạnh cùng suy nghĩ khác thường. Cô ta giết chết chủ nhân của mình.

Ngay lập tức, Dương Lộ Văn nhận ra, rằng một khi đã thoát khỏi sự khống chế của con người, Châu Châu có thể sẽ càng nguy hiểm hơn cả tưởng tượng. Có lẽ cô ta vốn dĩ không phải kiểu có thể thuyết phục được. Năng lực của cô ta vẫn quỷ dị, khó lường, không ai nắm rõ, nhưng Dương Lộ Văn đã không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.

Những lời nói vừa rồi của Châu Châu quá kì quái, nghe thì có vẻ như cô ta không định ra tay với Hạ Tình Tuyết, nhưng lại không hề nhắc đến những người khác. Nếu dựa vào mỗi Hạ Tình Tuyết để thăm dò thì chỉ kéo dài thời gian một cách vô nghĩa. Ngộ nhỡ trong lúc đó, cô ta đột nhiên ra tay thì phải làm sao? Ai biết được cô ta nói không muốn giết Hạ Tình Tuyết là nói thật hay nói dối?
Thời cơ chính là lúc này, Châu Châu đang ôm hôn Cố Mẫn Chi. Cô ta phân tâm!

“Ra tay!”

Dị năng của con người cùng vũ khí nóng đồng loạt đổ ập xuống. Châu Châu hét lên một tiếng rồi bất chợt ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt của mọi người một cách hết sức dữ tợn, âm u.

“Không được làm hại đến Mẫn Chi của tôi! Shh, phù...” Cô ta cố gắng áp chế bản thân để không lộ ra hình dạng khủng khiếp, ôm xác Cố Mẫn Chi mà né tránh qua lại.

Châu Châu nhảy lên cao, đưa mắt nhìn chung quanh, lúc thì phẫn nộ, lúc lại ngượng ngùng, cứ như hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân.

“Đừng gấp. Mọi người đều là của tôi. A ha... hahaha...”

Giây phút này, Châu Châu kích động cười vui sướng, song lại mang theo vẻ độc ác cùng điên cuồng không cách nào che giấu, cực kì tương tự với Cố Mẫn Chi khi vừa lên cơn ban nãy, còn đâu bộ dáng yếu đuối, đáng thương trước kia?
Đây mới thật sự là Châu Châu. Lột bỏ lớp ngụy trang, thành quái vật tàn nhẫn mà giảo hoạt.

Hai mắt cô ta đảo qua lại, thèm thuồng nhìn mọi người chung quanh, như thể tất cả đều là đĩa thịt trong bữa ăn mà kiểu gì cũng sẽ vào miệng.

Đã có dị nhân thử tiến lên cận chiến với Châu Châu. Mà Châu Châu cuối cùng cũng bắt đầu phô bày sức mạnh thật sự.

Những sợi tơ nhện chắc chắn, dẻo dai như dây thép trong tay cô ta chính là vũ khí chết người. Bất luận là xa hay gần, lực sát thương đều vô cùng to lớn. Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đã không dám tiến lên. Trịnh Phách Tường bình tĩnh ghìm súng, nhắm chuẩn là lập tức bóp cò.

Nhưng tốc độ phản ứng của Châu Châu rất nhanh, không hề kém cạnh so với Tang Lộ lúc trước. Thế nên Trịnh Phách Tường rất khó có thể bắn trúng cô ta. Mà cho dù có bắn trúng đi nữa thì cũng hiếm khi tạo ra sát thương thật sự.
Tiếng động chung quanh thật sự quá hỗn loạn, đặc biệt là những lúc đạn bắn và tiếng nổ mạnh vang lên. Hạ Vị Sương chỉ cảm thấy lỗ tai mình sắp tê rần, không nghe được thứ gì khác.

“Tình hình sao rồi?” Hạ Vị Sương nắm chặt chiếc gậy chống, hỏi Trịnh Phách Tường, “Tang Lộ có ra tay chưa?”

Tuy kết quả không được như ý nhưng tinh thần Trịnh Phách Tường vẫn vô cùng vững chắc, không bị ảnh hưởng, cũng không cảm thấy bực tức. Cô bình tĩnh quan sát tình hình trước mắt rồi thuật lại cho Hạ Vị Sương: “Phe ta có rất nhiều người bị thương. Tình hình chiến đấu khá căng thẳng. Châu Châu lùi về phía sau rồi. Tang Lộ vẫn chưa ra tay. Hạ Tình Tuyết hình như muốn đuổi theo Châu Châu.

Hạ Vị Sương: “...” Nhất thời không biết nên hỏi Tang Lộ hay hỏi Tiểu Tuyết trước.
Không đợi Hạ Vị Sương kịp đặt câu hỏi, Trịnh Phách Tường đã nói tiếp: “Châu Châu không cầm cự được lâu đâu.”

Hạ Vị Sương quay đầu: “Sao lại nói thế?”

Trịnh Phách Tường nói: “Tốc độ phản ứng của cô ta có hơi chậm hơn ban đầu một chút.”

Chiến trường hỗn loạn như thế, có rất ít người nhìn ra được điều đó. Trịnh Phách Tường tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Cô nói: “Cô ta mệt rồi, sắp sửa đào tẩu.”

Hạ Vị Sương lẩm bẩm nói: “Đào tẩu? Sao tôi cảm thấy không đúng lắm nhỉ?”

Trịnh Phách Tường không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn sang Tang Lộ lúc này vẫn còn đứng ngay đầu xe: “Nếu bây giờ Tang Lộ ra tay thì chắc cô ta sẽ trốn không thoát. A... không biết cô ta trốn đâu rồi, không tìm thấy.”
Tang Lộ, người từ đầu đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Châu Châu, cuối cùng cũng có hành động. Khi Trịnh Phách Tường cho rằng Tang Lộ sẽ lao ra đại sát bốn phương thì Tang Lộ lại nhảy xuống thùng xe, mở cái ghế xếp ra ngồi bên cạnh Hạ Vị Sương.

“Không phải đào tẩu.” Tang Lộ bắt lấy tay Hạ Vị Sương, nói.

“Vậy là gì?” Hạ Vị Sương cũng trở tay nắm lại, đồng thời hỏi, “Tang Lộ, chị có thể giết chết cô ta không? Vì chúng ta.”

“Chị sẽ giết cô ta.” Tang Lộ nói mà không hề do dự, “Nhất định.”

“Chị nhìn ra cái gì rồi?” Hạ Vị Sương biết Tang Lộ sẽ không hành động vô cớ. Chị chưa chịu ra tay đương nhiên là có nguyên nhân gì khác.

Tang Lộ liếm liếm môi, bàn tay nắm lấy Hạ Vị Sương càng siết chặt: “Hiện tại không thể rời khỏi Sương Sương. Trực giác.”
Đúng lúc này, Hạ Vị Sương dường như ngửi được mùi gì đó.

Một mùi tanh thoang thoảng không mấy gì rõ ràng đang từ từ lan đến, càng lúc càng đậm, càng lúc càng rõ rệt. Xe đột nhiên rung lắc, như là mặt đất nơi đây đang chấn động... Động đất ư?

Trịnh Phách Tường vội nói: “Sương xuống rồi. Kì lạ, sao lại thế này?”

Hạ Vị Sương căn bản không nhìn thấy được sương mù, càng mờ mịt không biết chuyện như thế nào. Nhưng mặt đất dưới chân lắc lư lại khiến cô nhớ ra điều gì đó.

Tầng hầm.

Châu Châu ở trong tầm hầm nhà họ Cố... Trong tầng hầm còn có thứ khác!

“Lùi về sau, mau lùi về sau!” Hạ Vị Sương đột nhiên đứng bật dậy, hô lớn.

Ngay sau đó, Tang Lộ vươn tay vòng lấy eo Hạ Vị Sương. Cô cảnh giác đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó không chút do dự mà ôm Sương Sương nhảy xuống xe.
Xe quá chậm, vẫn là cô chạy nhanh hơn.

Gió lạnh quật tới tấp vào mặt. Tang Lộ chạy quá nhanh, quên mất việc kéo mũ lên cho Hạ Vị Sương. Nhất thời, Hạ Vị Sương cảm thấy mình ăn vô số cái bạt tai.

Gió mạnh như thế, cô cũng không mở miệng nói chuyện được. May mà có người nghe được tiếng hô vừa rồi. Dương Lộ Văn đã bắt đầu hạ lệnh cho mọi người lui về phía sau.

Hạ Vị Sương rúc trong lòng Tang Lộ, tự che mặt lại. Hiện giờ cô hơi nóng ruột. Nếu rời xa đoàn quân thì không thể biết được tình hình của Tiểu Tuyết.

Nhưng Tang Lộ lại dừng. Cô vẫn ôm Hạ Vị Sương, quay một vòng nhìn chung quanh.

“Sương mù đến rồi.” Tang Lộ nói với vẻ nghi hoặc.

Đúng vậy, sương mù đến rồi.

Sương mù xám trắng, trải khắp đất trời, che khuất bầu trời đêm u ám, khiến mọi người trên mảnh đất này mất đi phương hướng. Sương mù càng ngày càng dày đặc, chẳng hiểu sao lại giống như ngày đêm đảo lộn. Rõ ràng là đêm sương mà trông lại giống tờ mờ sáng.
Kì quái...

Vì sao cô lại thấy được đám sương này?

Hạ Vị Sương chậm rãi ngẩng đầu. Tang Lộ cúi mặt xuống.

Hạ Vị Sương dò dẫm vươn tay lên, chạm đến chiếc khăn choàng cổ của Tang Lộ, kéo nó xuống. Cô ngập ngừng nói: “Tang Lộ, hình như em nhìn thấy chị.”

_____________