BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 117
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Khi đoàn người nán lại tại nhà ăn còn đang do dự không biết có nên nhanh chóng đổi một chỗ khác để nghỉ ngơi hay không thì bên kia, áo lông đen rượt đuổi vua khỉ biến dị đang thưởng thức chiến quả của mình.
Hiện giờ đêm đen gió lớn, sát khí đầy ngập trong bóng tối, một cái xác tươi khổng lồ, nóng hầm hập ngã phịch xuống đất. Lớp lông đỏ thẫm nhuốm máu tươi, khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc màu đỏ kia là máu hay là màu lông vốn có của nó.
Một vết rách dài xuất hiện trên bụng dị thú. Da lông nó lật ra ngoài, để lộ máu thịt và nội tạng bên trong, như thể muốn triệt để giải phẫu, nghiên cứu nó. Một sinh vật lạ khoác áo lông vũ màu đen rách rưới đang nằm trên vết thương đó. Phía sau, cùng với tiếng thịt mấp máy cọ xát và tiếng chất lỏng nhớp nháp, có thứ gì đó bên dưới tấm áo khoác chui vào cơ thể dị thú.
Gió rất mạnh. Sinh vật trước đó quấn áo lông vũ đen, sau khi chui vào xác con thú thì cái áo con người phất phơ kia lập tức bị gió cuốn đi. Nếu đến gần thì mắt thường có thể nhìn đến một vật hình kén với mặt ngoài ánh tím đang ghé vào vết thương trên bụng xác thú, từ từ chìm vào trong. Máu kia nhuốm lên kén phừng cháy. Gió lạnh thét gào cũng không dập tắt lửa được.
Đột nhiên, cả cái xác thú run run. Cùng với tiếng động kì quái khiến người ta ngứa ran cả người, cái xác thú kia thế mà lại tiếp tục run rẩy, sau đó bất chợt ngẩng đầu, lắc trái lắc phải rồi bẹp một tiếng, ngã xuống đất lần nữa. Đôi tròng mắt đỏ sậm đã không còn sức sống.
Nó đã chết, thi thể thiêu đốt trong gió lạnh. Theo lí mà nói thì chờ đến khi lửa tắt, tro tàn của nó sẽ bị gió thổi tan, lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này. Nhưng cái xác thú từng là vua khỉ dường như không cam lòng khi mình tan biến trong âm thầm, cả cái xác thế mà lại cử động.
Thứ với kết cấu thon dài, bén nhọn từ từ mềm xuống. Bóng đen mơ hồ kia chậm rãi thay đổi hình dạng, từ hình bầu bục mọc vô số những cọng râu thịt kì dị dần phân hóa thành tứ chi của con người. Nửa phút trôi qua, thứ đứng ngay ngực bụng cái xác thú giờ đã trông như con người.
Một cơn gió rét thấu xương quét qua, thổi cho những dịch nhầy dính trên quái vật hình người ấy đông cứng lại. Mắt thường có thể nhìn đến một lớp băng mỏng bắt đầu hình thành. Ngọn lửa thiêu đốt cái xác thú càng lúc càng le lói, chỉ một cơn gió nữa là hoàn toàn tắt ngúm.
Quái vật hình người kia có vẻ khá sợ lạnh, rùng mình một cái. Nơi là cổ họng vang lên những tiếng khản đặc: “Lạnh quá à… Phù…”
Cô thở hổn hển, hơi khom lưng. Mây đen trên bầu trời bị cuồng phong quét đi, để lộ ánh trăng trong trẻo, vằng vặc đằng sau. Ánh trăng bàng bạc trút xuống, như thể hòa làm một với quái vật hình người, muốn cùng cô chìm vào cái rét băng giá.
Nhưng quái vật vẫn chưa bị đóng băng, cũng không lâm vào cơn mê man kéo dài. Cô thế mà lại cười cười. Hàm răng trắng nhọn khiến khoang miệng trông đỏ như uống máu.
“Tốt quá. Mình có thể luôn… chăm sóc Sương Sương…”
Bất luận thế nào, cô đã có được chiến quả hài lòng. Cô không còn mê man suốt ngày. Cô đã giữ được lí trí và sự tỉnh táo…
“Hắt xì!”
Quái vật hình người loạt xoạt luồn mấy cọng râu thịt vào bộ da dưới chân. Thi hài khổng lồ của con thú đứng dậy dưới sự điều khiển ấy, sau đó bị khoác lên người như quần áo. Chỉ là cái xác thú to cao hơn quái vật hình người quá nhiều, thế nên phần từ ngực trở nên lật ra sau, còn hai cái chân xù lông thì kéo lê trên mặt đất.
Tổ hợp quái vật trông càng quái dị, lại còn máu me, ghê tởm giật nhẹ người, quay trái nửa vòng, rồi lại thêm nửa vòng, sau đó lộ ra vẻ ngơ ngác.
Ban nãy mình đến đây từ hướng nào ấy nhỉ?
…
Thời tiết mấy hôm gần đây khá tốt, không có tuyết rơi, không có mây mù. Cùng với ánh mặt trời tươi đẹp chiếu rọi thì độ ấm trên mặt đất đã tăng lên đôi chút. Tuy vẫn rét lạnh, tiêu điều nhưng đã khiến người ta thấy phấn chấn hơn. Đã ấm lên được một chút thì phải chăng sớm muộn gì mùa xuân cũng sẽ đến?
Chỉ tiếc là Hạ Vị Sương không biết liệu mình có còn tận mắt thấy được màu xanh tươi đầu tiên khi vạn vật sống lại hay không.
Trong khách sạn Chấn Hoa, Ngụy Vân Lang bất ngờ giật một tờ lịch xuống, reo lên: “Ngày mai là năm mới!”
Không có điện, không có mạng, chung quanh không còn ai khác sinh sống. Đã có một khoảng thời gian mà cuộc sống khá kích thích và thất thường, quan niệm thời gian dường như cũng trở về trạng thái nguyên thủy. Ngoài Ngụy Vân Lang thì những người còn lại đều không rõ ngày tháng. Chỉ có cậu ta, kiên trì quan sát tinh tượng để xác định thời gian, cũng tự tay xé lịch để tăng cảm giác trang trọng.
Đột nhiên, bầu không khí trong khách sạn dường như cũng trở nên khang khác. Mấy năm gần đây, không khí năm mới của xã hội loài người càng lúc càng phai nhạt. Nhưng khi xã hội đã sụp đổ thì mọi người lại phá lệ muốn ôn lại dịp lễ tết khi xưa, cứ như làm thế là sẽ được trở về quá khứ.
Gần như không có ai cố ý nhấn mạnh điều gì, mọi người cứ tự động trở nên tất bật khi năm mới đến. Bạch Thiến chuẩn bị thức ăn đón năm mới. Đối với người phương Bắc mà nói thì thứ tuyệt đối không thể thiếu chính là sủi cảo. Để tuyết tan thành nước, đặt ngoài hành lang một lúc là lạnh. Bột mì vẫn còn dự trữ, không phải lo. Nhân thì hơi khó, tuy có rau dưa đông lạnh nhưng lại không có thịt tươi, trứng gà và tôm lột, thế nên đành thay bằng những loại thịt đóng gói như thịt xông khói.
Đương nhiên, những món khác cũng không thể quá sơ sài. Hiếm lắm mới ăn tết một lần, đương nhiên phải tận hứng hơn chút. Cho nên, Bạch Thiến phụ trách chuẩn bị những món ăn khác, làm nhân sủi cảo xong là giao nhiệm vụ gói lại cho Nhạc Nhạc và Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương tuy đã mù một khoảng thời gian, cũng không ngừng rèn luyện năng lực tự chăm sóc bản thân nhưng suy cho cùng thì hiệu suất vẫn kém hơn người khác. Vậy nên nói cho đúng thì cô vẫn không làm được quá nhiều chuyện. Nhưng làm sủi cảo thì vẫn được.
Mễ Nhạc Nhạc phụ trách phối hợp với Hạ Vị Sương làm da sủi cảo. Tay em tuy nhỏ nhưng từ từ cán da sủi cảo cũng ra hình ra dáng. Cán xong một cái là lập tức đặt vào tay Hạ Vị Sương. Trước mặt Hạ Vị Sương là thau nhân, chỉ cần vươn tay là múc được. Cô gói chậm, Mễ Nhạc Nhạc cán cũng chậm, hết sức ấm áp, thong dong.
Hai người cao là Trịnh Phách Tường và Ngụy Vân Lang thì phụ trách quét tước, vệ sinh. Quét tước là quét phòng 612 và những chỗ thường hay đi như hành lang, bể bơi trong nhà. Lau lau rửa rửa, quét quét hốt hốt, tất bật đến tối cũng chưa chắc làm xong.
Trịnh Phách Tường không hiểu lắm vì sao mình cũng tham gia quét dọn. Cô ở phòng 610, lại phải làm việc cho người ta. Có lẽ là vì vừa rồi Bạch Thiến bưng nhân sủi cảo đến gõ cửa, lời từ chối cũng không thốt được thành câu.
Mèo con Xíu Xiu giờ đang ở tuổi hoạt bát, hiếu động, ngoài quấy rối ra thì không làm được gì. Lại thêm nhát gan, không muốn ra ngoài. Mèo khác đến tìm nó chơi nó cũng không chịu đi xa.
Còn một chú mèo khác sống ở phòng 612 là Cục Than thì không biết đã chạy tới chỗ nào. Biết nó thông minh, Bạch Thiến cũng mặc, chỉ hy vọng nó mau mau về, trời rét thế đừng để cảm lạnh.
Kết quả đến giữa buổi chiều thì Cục Than tự dưng trở lại, miệng còn ngậm một con thỏ biến dị lông dài đầy máu, to gần bằng một con Husky.
Căn phòng vừa quét dọn lại bị dây máu, nhưng không ai bực bội vì điều đó. Tất cả mọi người đều vui tươi hớn hở, bởi vì có thịt cải thiện bữa ăn thì không còn gì tốt hơn.
Từ sau khi trời trở lạnh, vì chăm lo cho những người bạn nhỏ của mình, thi thoảng Cục Than lại ra ngoài săn những con mồi mà bạn bè đánh không lại, trong đó bao gồm một số dị thú biến dị kì lạ. Cũng không phải dị thú nào cũng mạnh mẽ, đáng sợ. Phần lớn chúng chỉ cải thiện khả năng căn bản chứ không có dị năng. Loại dị thú này có thể ăn được, không độc, mấy người Hạ Vị Sương lâu lâu cũng hưởng sái từ Cục Than mà nhấm nháp một chút. Có điều Cục Than săn được thì chính là của Cục Than, trừ phi nó chủ động nhường cho con người, bằng không thì mọi người cũng không cướp đoạt.
Con thỏ biến dị to lớn dù đã chết nhưng da lông vẫn còn. Nói ra thì thật xấu hổ, mấy người các cô tuy từng giết xác sống, từng đánh dị thú, nhưng làm thỏ thì quả thật không có kinh nghiệm gì. Trịnh Phách Tường thấy thế, bèn nói để cho mình, vừa dứt câu đã túm tai con thỏ mang ra ngoài.
Sau đó, Bạch Thiến băm ít thịt thỏ trộn vào số nhân sủi cảo còn dư, chân thỏ thì luộc để lại cho Cục Than, phần còn lại thì chia ra cho những món khác. Ngụy Vân Lang thấy gia vị không còn nhiều lắm, bèn khoác thêm áo ấm, ôm Cục Than xông ra ngoài tìm thêm. Hiện giờ, bọn họ đã quá quen với việc tìm đồ. Trong lòng mọi người đều biết rõ đi đâu sẽ tìm được món gì.
Vì thế, tối đến, thịt thỏ xắt hạt lựu xào cay, thỏ nướng thì là, canh rau củ với xương thỏ, thỏ hầm khoai tây cùng với sủi cảo nhân thịt thỏ nóng hổi ra lò.
Bữa tiệc tân niên không xem như đặc biệt phong phú nhưng cũng thỏa mãn ra trò cứ thế mà ấm áp bắt đầu trong gian phòng 612 nho nhỏ.
Cơm nước xong, Ngụy Vân Lang tự dưng lau lau miệng, nói tiếng đi vệ sinh là đi tỉnh rụi. Chẳng biết là bị bón hay lọt xuống bồn cầu mà nửa ngày trời vẫn chưa thấy về.
Những người còn lại quây quần bên bếp lò, vừa sưởi ấm vừa nghe Bạch Thiến đọc truyện kể cho Nhạc Nhạc và Hạ Vị Sương. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng nổ. Giọng đọc của Bạch Thiến ngưng lại, cả bọn đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Mễ Nhạc Nhạc bật dậy chạy đến bên cửa sổ trước nhất, kinh ngạc reo lên: “Có pháo hoa!”
Cùng với những tiếng bụp bụp, từng đóa pháo hoa rực rỡ nở bừng giữa bầu trời đêm, vẽ thêm cho màn đêm thăm thẳm này một dấu vết tươi đẹp.
Cái ghế Bạch Thiến ngồi hơi nhúc nhích. Hạ Vị Sương chu đáo nói: “Chắc chắn là Ngụy Vân Lang châm rồi. Mọi người đi xem đi, đừng cứ mãi bận tâm em. Hôm nay là năm mới, nên vui vui vẻ vẻ.”
Cô vừa nói dứt câu thì Ngụy Vân Lang đã chà chà tay, chạy bước bộ trở về.
“Đừng sợ, pháo hoa nổ trên trời, sẽ không thu hút cái gì tới.”
Cậu ta chuẩn bị một chuỗi pháo hoa, đặt dây dẫn lửa, thế nên khi trở về rồi vẫn còn pháo hoa đang nở rộ giữa không trung.
Ngụy Vân Lang nói: “Có thích không? Đã ghiền không? Vẫn còn nữa, có muốn cùng nhau châm không? Cơ mà gió lớn quá, phải mặc nhiều một chút nhá.”
“Muốn!” Mễ Nhạc Nhạc đồng ý đầu tiên, giọng đầy mong đợi. Thế nên mọi người nhanh chóng khoác thêm quần áo ấm lên sân thượng.
Sân thượng ở trên cao, gió mạnh giá rét, song vẫn không ngăn được ý muốn chơi pháo hoa của cả bọn. Pháo hoa có loại bắn lên trời, cũng có loại bắn ra tia lửa, có cả loại đốt trên tay. Trịnh Phách Tường cầm trong tay mấy que pháo nhỏ, nhìn tia lửa sáng ngời, có phần bối rối. Bạch Thiến khều khều cô ta, cười nói xoay vòng đi chứ. Trịnh Phách Tường đành phải cam chịu mà xoay vòng vòng.
Mễ Nhạc Nhạc và Hạ Vị Sương ngồi xổm bên dưới, tay nhỏ bắt lấy tay to, cầm một cái bật lửa mà châm. Dưới sự dẫn dắt của cô nhóc, Hạ Vị Sương châm một cây pháo, bên tai vèo một tiếng. Nhoáng cái, cùng với tiếng cười của mọi người, bầu trời lại nở rộ một đóa hoa rực rỡ.
Hạ Vị Sương cũng cười theo.
Hôm nay thật sự vui vẻ, dường như bao nhiêu phiền não đều cho vào dĩ vãng, chỉ là trong lòng Hạ Vị Sương vẫn còn hơi chút tiếc nuối, tiếc nuối vì Tang Lộ không ở đây.
Cười vui đùa giỡn xong, trở lại căn phòng ấm áp, tay ôm trà nóng, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
Nhưng cứ có người không cho phép. Bịch một tiếng, có thứ gì đó khổng lồ dán lên cửa sổ. Hạ Vị Sương lập tức ngưng lại bước chân đang định về phòng, theo tiếng mà nhìn ra cửa sổ.
Phòng khách vang lên những tiếng động nối tiếp.
“Đây là quái vật gì thế!”
“Phắc phắc phắc, mau lấy súng!”
“Xíu Xiu chạy mau, đừng tới đây. Đi tìm chị đi.”
“Từ từ, mọi người khoan hẵng kích động. Hình như thứ này chết rồi?”
“Lạ thật, sao trông kì thế?”
“…”
Lao nhao thảo luận, mọi người nhìn đến đều cảm thấy chuyện này kì quái, nhưng lại nghĩ không ra. Hạ Vị Sương không nhìn thấy, càng không rõ tình hình, chỉ có thể lo lắng suông.
Cô mất đi thị giác, những giác quan khác trở nên nhanh nhạy hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, tiếng cành cây trụi lá lay lắt bị gió quật kêu phành phạch, tiếng bếp lò đang nổi lửa, than đá nổ lách tách, tiếng thở của mỗi người, ổn định có, dồn dập có.
Nằm trên cửa sổ, bên ngoài, quái vật bị mấy người bạn cho là kì quái chợt cất lên câu nói đầu tiên.
“Sương Sương, pháo hoa rất đẹp.”
Hạ Vị Sương chớp chớp mắt. Hốc mắt vô hồn chợt ướt đẫm, cay cay.
Trịnh Phách Tường hồi thần trước tiên: “Tang Lộ?”
Bên dưới lớp da khô cứng, dơ bẩn kia chợt ló ra một cái đầu xinh đẹp. Đôi tròng mắt tím thẫm xuyên qua lớp kính giăng đầy sương giá, nhìn vào phòng.
Sau đó, Hạ Vị Sương nghe được tiếng cửa sổ bị kéo ra, cảm nhận thấy một cơn gió lạnh mang theo mùi tanh xộc đến. Có thứ gì đó đã vào trong.
Cả người thứ đó toát ra khí lạnh, cởi lớp khoác ngoài đồ sộ đánh ‘thịch’ một tiếng. Ngụy Vân Lang phụt cười chui vào căn phòng tạm, không quên túm Mễ Nhạc Nhạc theo. Bạch Thiến ho khan mấy tiếng, đẩy Trịnh Phách Tường ra ngoài, nói cô nên về nghỉ ngơi.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Nói cho đúng thì là một người, một gần giống người.
“Sương Sương, chị về rồi.”
“Sương Sương, bên ngoài lạnh quá, chị nhớ em.”
“Sương Sương, chị có thể chăm sóc cho em rất lâu, rất lâu.”
“Sương Sương, sao em không để ý chị?”
Chẳng hiểu vì lí do gì, Tang Lộ đứng sau lưng Hạ Vị Sương, thế mà lại không dám chủ động ôm đối phương. Cô từ từ nói chuyện, nương nhiệt độ ấm áp trong phòng mà tăng thân nhiệt, lẽo đẽo đi theo sau lưng Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương tay cầm chiếc gậy mà Ngụy Vân Lang làm riêng cho mình, từ tốn bước đến bên bàn, không nói một lời với Tang Lộ, như đang giận dỗi.
Tang Lộ lắc lư nhẹ bước theo sau, có hơi lúng túng. Cô giơ tay ngửi ngửi thử cánh tay mình, lại tiện chân đá văng tấm da thú ra. Chẳng lẽ Sương Sương chê người mình hôi quá?
Thật ra không phải thế. Hạ Vị Sương dừng bước chân, Tang Lộ thiếu chút nữa đã đâm vào. Tuy vẫn còn một khoảng cách nhưng sự ấm áp cùng rét lạnh vẫn hòa quyện vào nhau.
Hạ Vị Sương nghiêng người, bốc một cái sủi cảo đã lạnh nhét vào miệng Tang Lộ.
Tang Lộ sửng sốt, nuốt xuống.
Hạ Vị Sương hơi ngẩng đầu, mặt giãn ra một nụ cười. Cô nói: “Về là tốt rồi. Tang Lộ, năm mới vui vẻ.”
Tang Lộ chớp chớp mắt, đáp lại: “Sương Sương, em cũng vui vẻ, luôn luôn vui vẻ.”
_____________
Quý dị cũng vui vẻ, luôn luôn vui vẻ 🙆♀️🙆♀️
Ngoi lên đăng chương xong toi quần quật tiếp đây ಥ‿ಥ