Cuối tháng mười, nhiệt độ rốt cuộc có hơi hạ xuống, trời mát mẻ hơn nhiều so với tháng trước, lại thêm kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, việc kinh doanh của cửa tiệm tiêu điều hơn rất nhiều.
Tiệm cà phê sách quang cảnh an tĩnh, có một số học sinh thích đến nơi đây đọc sách ôn tập, gọi một ly đồ uống, ngồi xuống là qua một buổi chiều.
Hà Dư gần đây đang học làm bánh, bởi vì ăn không hết, nên mỗi ngày đều sẽ mang bánh quy, bánh kem nhỏ đến cửa tiệm đưa cho khách hàng học sinh phấn đấu hăng hái.
Thường xuyên qua lại, gương mặt quen thuộc trong tiệm dần dần nhiều lên.
Hai ngày này Diệp Tầm đang bận kết thúc công tác hạng mục thực nghiệm, cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, hiếm khi tới cửa tiệm, Hà Dư có thời gian sẽ tới trường học, hoặc là buổi tối qua 1503 ngồi một hồi.
Hai người hiện giờ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, giao lưu tìm hiểu lẫn nhau.
Yêu đương cùng cô gái nhỏ tuổi tốt cũng không tốt, mới mẻ có sức sống, nhưng mọi thứ đều cần dạy.
Diệp Tầm học rất nhanh, hơn nữa năng lực thực hành xuất sắc, thời gian Hà Dư ở bên chỗ cô cũng càng thêm lâu, bây giờ một tuần khả năng muốn ở lại hai ba đêm.
Hai người vào phòng.
Phòng trang hoàng chỉnh thể thiên về tông màu tối, đơn giản sạch sẽ, hoa hồng đỏ ở trên bàn đặt máy tính là tối hôm qua nàng đưa tới, bông hoa hồng diễm ướt át ở giữa một khoảng trắng đen u tối hết sức nổi bật.
Diệp Tầm yêu hôn nàng, môi, gò má, cằm, lại theo cổ thon dài đi xuống! !
Người này ngày thường ở bên ngoài tự giữ lãnh đạm, đến trên giường cũng an an tĩnh tĩnh, nói ít làm nhiều, Hà Dư cũng không thích nói chuyện ở loại thời điểm này, trái lại là hết sức hài hòa.
Lăn lộn hơn nửa buổi tối, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đã 10 giờ rưỡi.
Hà Dư chống người ngồi dậy, tỉnh thần trong chốc lát.
Diệp Tầm còn đang ngủ, buổi sáng không có tiết học, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hà Dư nhẹ tay nhẹ chân nhặt nội y cùng quần áo mặc lên, sửa lại đầu tóc tán loạn, đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ra, Diệp Tầm đã thức dậy, nhìn thấy Hà Dư, cô từ phía sau nhích lại gần, con ngươi trầm tĩnh cuồn cuộn kích động, nhưng không có động tác gì, mà chỉ như vậy nhìn đối phương.
Hà Dư cố ý không để ý tới cô, chỉnh chỉnh tóc, thuận đường nhặt đồ trên mặt sàn bỏ vào thùng rác.
"Buổi tối có tiết không?" Nàng hỏi.
"Không có," Diệp Tầm trả lời, vén chăn đứng dậy, bỗng nhiên từ sau lưng ôm lấy nàng, cằm để ở cần cổ nàng, "Có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Bởi vì phải trông coi cửa tiệm, Hà Dư thường không trở lại ăn cơm tối, tùy tiện ăn tạm ở bên ngoài, có đôi khi Diệp Tầm sẽ đưa cơm, hai người ăn cùng nhau.
"Hạng mục thực nghiệm làm xong rồi?"
"Sắp.
" Diệp Tầm nhẹ giọng nói, vùi đầu hôn hôn vành tai nàng.
Hà Dư mẫn cảm, theo bản năng nghiêng đầu một cái, bắt lấy cái tay bên hông: "Mau đi rửa mặt, ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát rồi đi học.
"
Dừng một chút, lại nói: "Phía sau mới mở cửa tiệm đồ ăn Nhật, buổi tối qua đó ăn?"
Diệp Tầm ừm một tiếng, giữ lấy gò má nàng không cho động, khắp nơi không dứt mà hôn, cuối cùng lại đem Hà Dư xoay qua, khom người ngậm lấy hai mảnh mềm mại kia, mút vào cuốn lộng hồi lâu mới bằng lòng từ bỏ.
Diệp Tầm muốn dọn đến đối diện sống cùng Hà Dư.
Nhưng suy xét đến cô vẫn còn đang đi học, về sau có thể có dự định thi lên thạc sỹ hoặc là xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, sống cùng nhau sẽ quấy nhiễu đến sự lựa chọn của cô, Hà Dư tạm thời không đáp ứng.
Buổi chiều khách trong tiệm vẫn khá ít như trước, thưa thớt tản mác ở các nơi, cơ bản đều đang cầm sách xem, hoặc đều nhỏ giọng mà thảo luận đề mục.