Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 6: Chuyện về Thừa Phương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Tên công ty Thừa Phương: chữ Thừa nghĩa là nhân lên (ví dụ: thừa số) đồng âm với họ Trình của Trình Bạch (đều đọc là /chéng/); chữ Phương lấy từ họ của Phương Nhượng, có một nghĩa là lũy thừa, (ví dụ, bình phương: mũ 2, lập phương: mũ 3).

Phần lớn luật sư đều không có thời gian đi làm cố định, nhất là những luật sư có nguồn khách hàng riêng của mình thì có khi một tuần bảy ngày có tới sáu ngày chạy ở ngoài, rất ít khi về hãng luật. Còn các đại Par cấp cao của hãng luật thì lại là một thái cực khác, họ hầu như không nhận làm các vụ án, chủ yếu tập trung vào điều hành hãng, không khác là bao với việc điều hành các công ty bình thường.

Khung giờ làm việc của Trình Bạch coi như khá tự do.

Nhưng hôm nay, cô ngồi lại phòng làm việc tới sáu giờ tối.

Các chùm đèn đường vừa bật sáng.

5c92dff8e4b099b8f7ab69ff

Ngoài kia có rất nhiều luật sư nhận lương tăng ca đang đi gọi thức ăn ngoài hoặc đi ra ngoài ăn cơm.

Dãy văn phòng này chỉ còn mỗi phòng cô còn sáng.

Phí Tĩnh đi đánh golf xong đi ăn cơm tối với mọi người, quay về hãng luật thấy Trình Bạch vẫn chưa về, lập tức hứng khởi.

“Cốc cốc.”

Anh ta gõ cửa rồi mở cửa, thò đầu vào: “Trình Nhi, chưa về à?”

Mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, Trình Bạch chẳng hề làm gì, nghe anh ta hỏi, cô ngẩng đầu lên đáp: “Lát nữa ra ngoài ăn cơm với bạn, vẫn chưa tới giờ.”

“Thế chiều nay em gặp Biên Tà rồi à?”

So với những người cùng địa vị thì tóc Phí Tĩnh vẫn còn được coi là dày nhưng cũng đã hơi có dấu hiệu hói một chút rồi. Tướng người Phí Tĩnh hơi mập, lúc thời tiết chưa đến nỗi quá lạnh thì chỉ quen mặc áo sơ mi trắng quần tây và mang dây đai đeo quần. Bình thường có thói quen vừa đi vừa ngoắc hai tay đầy đặn thịt kéo hai đầu dây đai đeo trông lắc lư như một chú chim cánh cụt.

O1CN018LVwYu26K5N5otTmD_0-item_picjpg_300x300

Hỏi tới Biên Tà, hai mắt anh ấy tỏa sáng.

“Sách có chữ ký của anh đâu?”

“Nhưng em đâu đã đồng ý xin giúp anh đâu.” Trình Bạch thờ ơ xem anh ta đi vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc xoay ghế xoay xoay qua xoay lại không ngồi yên nổi, “Không phải anh nói để sau anh tự xin à?”

“Anh…”

Phí Tĩnh chỉ một ngón tay vào cô, ngẫm nghĩ rồi lại ấm ức rụt tay về, hai má phồng lên như cá nóc.

“Thế trên hợp đồng kiểu gì cũng phải có chữ ký chứ? Em cho anh xem một tí cho đỡ thèm đi.”

Thật đúng là fan hâm mộ nhiệt thành mà.

Trình Bạch thực lòng không hiểu dù gì Phí Tĩnh cũng là một tay già đời tuổi ngoại tứ tuần, cũng đã có tuổi rồi còn học đòi lớp trẻ đu idol làm gì?

Mà lại còn là đu Biên Tà.

Đúng là kéo tụt cả mặt bằng chung trình độ thưởng thức của các đại Par toàn Thượng Hải.

“Hợp đồng đã đưa đi nhập liệu rồi, đây là bản lưu.” Trình Bạch nói trước, “Chữ ký này là chính Biên Tà ký đấy, anh xem xong đừng có khóc.”

“Em đùa gì vậy?”

Phí Tĩnh không để tâm, nhận ngay mấy tờ A4 Trình Bạch đưa, lật đến trang cuối cùng xem chữ ký ở ô bên A, mí mắt giật một cái.

Anh ta gấp ngay hợp đồng lại.

“Không, đây không thể nào là chữ ký của thần tượng của anh.”

Chữ ký đúng là xấu bỏ mẹ đi được!

Trình Bạch từ chối nhận xét nhưng trên khuôn mặt Phí Tĩnh, cô nhìn thấy rõ hiệu ứng bị mười ngàn điểm sát thương trí mạng, cô hỏi: “Anh tới tìm em còn chuyện gì khác không?”

Không thì cô phải đi đến chỗ hẹn đây.

Thực ra Phí Tĩnh đã đọc sách của Biên Tà nhiều năm.

Trước đây anh ta không học luật mà là học ngành tiếng Trung nhưng tốt nghiệp xong khó xin việc lại may mắn gặp trúng cuộc cải cách chế độ luật sư của quốc gia năm 93, lúc đó thi tư pháp không cấm người không học chuyên ngành tham gia thi, anh ta liền quyết tâm thi.

Hơn hai mươi năm dốc sức làm việc mới có được địa vị ngày hôm nay.

Mặc dù không có hi vọng dấn thân vào nghiệp văn chương nhưng niềm đam mê với các tác phẩm văn học thì mãi mãi không phai mờ.

Tay nhà văn viết sách bán chạy tên Biên Tà này, tuy gọi là “sáng tác thương mại” nhưng thực ra trong sách vẫn có rất nhiều thứ đáng để suy ngẫm, thực sự viết không thua gì so với các nhà văn truyền thống.

Chẳng qua những độc giả còn trẻ tuổi của Biên Tà chưa chắc đã đọc hiểu được.

Tóm lại, Phí Tĩnh chưa từng cảm thấy trình độ thưởng thức của mình thấp.

“Ôi.”

Không ngờ chữ ký của thần tượng lại khó tả như vậy…

Bỗng dưng thấy hơi vỡ mộng.

Phí Tĩnh đã có tuổi, bình thường học mấy trò trào lưu của giới trẻ chẳng qua là để mình không bị lạc hậu thôi chứ bàn chuyện nghiêm túc thì vẫn chững chạc vô cùng.

“Đúng là anh còn chuyện muốn hỏi em.” Anh ta gõ gõ nhè nhẹ tay vịn của ghế xoay, đuôi mắt đã có nếp nhăn, sự lõi đời và thấu tỏ qua năm tháng lắng đọng trong đôi mắt, anh ta chỉ nói, “Hiện tại bên phía hiệp hội luật sư đã ổn rồi, em cũng đã giữ được chứng chỉ hành nghề rồi nhưng em ở Bắc Kinh nhiều năm như thế, giờ chuyển về Thượng Hải chẳng khác gì bắt đầu lại từ con số không, các mối quan hệ giao thiệp trước đây đều không còn hữu dụng nữa. Hôm nay, lúc ở sân golf, mọi người đều tỏ ra rất hứng thú với em, hỏi anh rất nhiều về em đó. Đợi bữa nào có cơ hội thì đi xã giao chút chứ hả?”

Tất thảy đều là vì một vụ án hồi đầu năm được biết đến với cái tên vụ án “3-28 công tử nhà giàu sát hại hàng xóm”.

Tháng Một, cô được bầu là một trong mười luật sư trẻ tiêu biểu, vô cùng vinh dự; tháng Hai thì nhận vụ này.

Chẳng ai ngờ rằng, sau này chuyện lại ầm ĩ như vậy.

Hai vị cộng sự sáng lập hãng luật Thừa Phương Bắc Kinh Trình Bạch và Phương Nhượng, một người mất sạch thanh danh, suýt bị hiệp hội luật sư thu hồi chứng chỉ hành nghề, một người nản lòng thoái chí bỏ đi Anh, giải thể luôn cả hãng luật.

Ở trong giới, vụ này chẳng khác gì một trận động đất cấp tám.

*thang phân loại động đất dựa trên thiệt hại nhìn thấy được ở Trung Quốc chia làm 12 cấp giống thang Mercalli

Bên phía Bộ Tư pháp và hiệp hội luật sư tiến hành điều tra và thảo luận về Trình Bạch suốt hơn nửa năm, mãi tới tháng trước mới kết thúc, xác nhận trong vụ việc này, Trình Bạch không có sai phạm, không phải gánh trách nhiệm.

Nhưng sau chuyện này, chẳng còn mấy hãng luật dám mạo hiểm nhận cô vào.

Trước đây Phí Tĩnh từng tiếp xúc đôi lần với Trình Bạch, có một chút hiểu biết về con người cô, lại có tiếng nói ở Thiên Chí, là người nắm quyền quyết định tuyệt đối nên mới có thể một mình quyết định cho Trình Bạch tới Thiên Chí làm việc ngay với cương vị là một cộng sự.

Trình Bạch cũng là người quyết đoán, bỏ Bắc Kinh lại, đi Thượng Hải.

Chỉ có điều, vẫn còn phải đối diện với rất nhiều vấn đề hiện thực.

Trình Bạch hiểu ý Phí Tĩnh muốn giúp cô tạo quan hệ, làm quen với các đại Par ở Thượng Hải nhưng sau khi trải qua vụ việc vừa rồi, cô đã không còn mấy quan tâm những chuyện này, lắc đầu đáp: “Em xin nhận tấm lòng của anh, có điều để một thời gian nữa hẵng bàn, giờ em vẫn còn đang rất mông lung.”

“Chuyện này có gì mà mông lung chứ?” Phí Tĩnh an ủi cô, “Xưa nay kẻ có tài luôn gặp nhiều trắc trở, chỉ cần vững chí thì dù có bắt đầu lại từ đầu cũng không sao. Quan trọng là em cần gây dựng đội của em trước đã. Em là cộng sự mà giờ dưới quyền chỉ có mỗi một trợ lý luật sư, căn bản không thể làm được chuyện gì hết.”

Trình Bạch nhìn nhìn tay cáo già trước mặt, cong môi chẳng rõ là cười hay không cười: “Nhưng theo như em biết, hiện tại Thiên Chí có hơn mười đội luật sư, hầu như bao trùm toàn bộ các lĩnh vực từ tố tụng đến phi tố tụng, tổ chức rất hoàn thiện. Em mà gây dựng một đội mới thì bất kể là chọn làm án dân sự hay thương mại, chắc chắn cũng đều sẽ phát sinh xung đột với đội khác. Rốt cuộc anh kéo em qua Thiên Chí là muốn em làm gì?”

“Khụ, chuyện đó…”

Tay cáo già giả vờ ho một tiếng, ngửa mặt nhìn trời, mắt đảo qua đảo lại lia lịa.

“Em biết mà, nghề của chúng ta biến động người đến người đi xảy ra rất nhanh. Có trời mới biết mấy tháng tới sẽ phát sinh những chuyện gì chứ?”

Xét về mặt sự nghiệp, xưa nay Trình Bạch không phải con thỏ ngoan ngoãn dịu dàng. Ngược lại, cô giống như một con sói có cặp răng nanh sắc nhọn.

Sao cô có thể không hiểu ẩn ý của tay cáo già này chứ?

Hẳn là trong hãng có cộng sự nào đó muốn đi nhưng Phí Tĩnh vẫn chưa chắc chắn người này có đi thật không.

Người khôn ăn nói nửa chừng. Trình Bạch tiếp lời: “Vậy vừa hay em tranh thủ nghỉ một thời gian. Chuyện bên phía hiệp hội luật sư vừa mới xong, đã nửa năm rồi em không nhận vụ nào, mấy tháng tới em sẽ nhận đại mấy vụ nhỏ, làm quen lại. Bên phía anh có gánh nổi không?”

Hãng luật đề ra chỉ tiêu công việc cho các cộng sự, không đạt thì hoặc là giáng cấp, hoặc phải cuốn gói ra đi. Mấy tháng chỉ nhận đại vài vụ nhỏ, nói nghe thật nhẹ nhàng nhưng là người đứng đầu hãng, Phí Tĩnh phải chịu áp lực rất lớn.

Nhưng sau khi nghe Trình Bạch nói vậy, anh ta lại chẳng hề có chút ý kiến nào.

“Yên tâm, không thành vấn đề.”

Đừng thấy hiện giờ Trình Bạch chỉ là một vị tướng không có quân, dưới quyền chẳng có nổi một vị luật sư nào mà nhầm, nếu cô muốn gây dựng đội của mình thì chỉ cần giương hai chữ “Trình Bạch” lên, tự sẽ có người chạy theo như vịt ngay.

Hết thảy đều tùy xem cô có muốn hay không.

Phí Tĩnh thảo luận xong xuôi, lúc sắp đi còn dặn: “Thế, lần sau em gặp Biên Tà nhớ gọi anh một tiếng cho anh đi cùng đấy nhé.”

“…”

Trình Bạch không nói gì, chỉ ngồi im nhìn Phí Tĩnh chân đi chữ bát, tay túm dây đai đeo, thong thả lắc la lắc lư đi ra ngoài.

Thảo luận nãy giờ cũng không hết bao nhiêu thời gian, vừa hay đến sáu giờ mười.

Cô tính giờ, lấy áo treo trên cây treo đồ mặc vào, xách chiếc túi đeo chéo màu xanh đậm, tắt đèn phòng làm việc ra về.

Lúc đi qua chỗ quầy lễ tân thì thấy nhân viên lễ tân vẫn còn đang trực.

Cô không nhớ đối phương tên gì, đối phương gọi cô trước: “Luật sư Trình chờ chút đã. Vị khách lúc nãy tới có để lại một tờ giấy nhờ tôi chuyển cho cô.”

Nói rồi đưa nó cho Trình Bạch.

Một tờ giấy xé từ vở ra, trên đó chỉ ghi một dãy số điện thoại và một cái tên: Tằng Niệm Bình.

“Tôi nói với ông ấy là hôm nay cô không có thời gian, không thể gặp ông ấy được nhưng ông ấy không về, đứng chờ ở ngoài. Tôi muốn hỏi lại cô xem sao nhưng ông ấy không cho, bảo là không muốn làm phiền cô làm việc. Ông ấy chờ tới gần sáu giờ mới về, vừa mới đi được một lát. Ông ấy để lại cái này, nhắn là xin cô có thời gian thì gọi cho ông ấy, ông ấy thực sự không còn cách nào khác.”

Giọng nhân viên lễ tân có vẻ thương tình.

Làm lễ tân ở hãng luật, có cơ hội gặp nhiều người máu mặt và cũng có dịp gặp nhiều người cực khổ.

Hẳn là ông cụ chất phác đã gặp phải chuyện gì đó.

Con người có máu có thịt, có ai lại không có đôi chút lòng trắc ẩn?

Trình Bạch nghe xong im lặng, gấp tờ giấy lại cầm ở tay, chỉ nói một tiếng “cám ơn, tôi biết rồi”, không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, cứ vậy ra về.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Par là gọi tắt của đại partner.