Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 23: Bạn tính giới nam




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để tấm vé xem kịch dư ra đấy cho cô ấy?

Biên Tà ngẩn ra một thoáng mới hiểu.

Đương nhiên là anh không có ý kiến gì rồi.

Hoặc phải nói là không dám ý kiến gì rồi.

Phải biết rằng hai tấm vé xem kịch này vốn là anh xin được của Trình Bạch, một mình anh đi xem kịch quả thực cũng không cần đến tận hai tấm vé. Hơn nữa, giọng điệu cô nghe rất bình thường qua loa, hoàn toàn không có chỗ nào để người ta cảm thấy không ổn.

Sau thoáng ngạc nhiên, Biên Tà gật nhẹ đầu: “Vậy cũng tốt, tôi còn đang nghĩ dư ra một vé đúng là hơi lãng phí, còn định lát đến cửa nhà hát xem xem có ai muốn xem mà chưa mua được vé không thì cho người ta.”

Còn định cho người khác vé nữa…

Vị Biên đại tác gia này thật đúng là khác hẳn mọi người.

Trình Bạch cười một tiếng, không tiếp tục câu chuyện, chạy theo hướng dẫn chỉ đường tới nhà hát, tìm một bãi đậu xe ở gần đó xong, hai người cùng nhau đi vào nhà hát.

Họ tới trước giờ diễn chính thức chỉ năm phút.

Ghế số 4 hàng ghế số 2, ghế số 6 hàng ghế số 2. Trong nhà hát, ghế số lẻ ngồi với ghế số lẻ, ghế số chẵn ngồi với ghế số chẵn nên hai số ghế này ngồi liền nhau, lại còn là ngồi giữa, hàng ghế gần sân khấu.

Giá vé trong nhà hát được bán dựa theo vị trí ngồi.

Hai tấm vé Trình Bạch từng vứt đi này chắc chắn là ghế hạng VIP.

Hai người cầm vé vào khán phòng.

Nhưng bất kể là Biên Tà hay Trình Bạch cũng đều không ngờ tới, lúc họ đi vào hàng hai từ hướng bên trái để di chuyển đến chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt có một người đàn ông mặc áo khoác dạ màu nâu sẫm đi tới từ đầu bên phải.

Đậu má.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Biên Tà thầm thốt lên một câu chửi tục. Anh cực độ hoài nghi mình đang cầm trong tay một kịch bản phim xiết bao máu chó!

Sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy được!

Người đàn ông đó không phải ai khác, chính là người lần trước anh và Chu Dị mời cơm Trình Bạch đã gặp: Tạ Lê!

Nếu nhớ không nhầm thì anh ta là…

Bạn trai cũ của Trình Bạch.

Đáng sợ hơn nữa là, lúc đại luật sư Trình nói chuyện với Tạ Lê đã tự nhận bản thân là người bị đá. Nhưng trông thì rõ ràng Tạ Lê mới là bên không nỡ chia tay hơn.

Thảm khốc, thảm khốc quá.

Biên Tà lập tức dừng bước, chợt không biết rốt cuộc là nên làm như không thấy hay là nên cười giả lả chào hỏi xã giao.

Đương nhiên là Tạ Lê cũng đã nhìn thấy anh.

Và nhất là nhìn thấy Trình Bạch đi cùng anh.

Ở đời thường hay có một nghịch lý thế này.

Món đồ lúc mình không dùng đến thì cảm giác đi đâu cũng nhìn thấy nó, đến lúc thực sự cần dùng đến thì lục tung khắp nơi lên cũng không tìm ra. Trước khi chia tay chẳng có lúc nào có thời gian đi với nhau, không phải anh bận thì là tôi bận, đến khi mỗi người mỗi ngả thì lại thường xuyên nghe được tin của đối phương, thậm chí còn đụng mặt nhau ở những tình huống ngoài sức tưởng tượng.

Lúc nhìn thấy Tạ Lê, Trình Bạch hơi ngạc nhiên một chút nhưng cô nhanh chóng cho rằng đây là một chuyện rất bình thường.

Dù sao thì hồi trước cô mua vé vở này cũng là vì nghĩ rằng Tạ Lê thích xem.

Vậy thì giờ Tạ Lê có mặt ở đây tuy ngoài dự kiến nhưng thực ra lại rất hợp lý.

Cô không để lộ ra chút lúng túng nào, cười một tiếng hờ hững, chủ động chào hỏi trước: “Cũng tới xem kịch à?”

Sau đó đưa mắt nhìn ra sau lưng Tạ Lê.

Cô không đi một mình, Tạ Lê cũng vậy.

Đi cùng Tạ Lê là một cô gái khoảng chừng hăm tư hăm lăm tuổi, xem chừng mới đi làm chưa lâu, ăn mặc vẫn còn cảm giác ngây thơ. Khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn, tóc đen dài thẳng, trông rất nhã nhặn.

*mặt hạt dưa: khá tương đồng với mặt trái xoan nhưng nhỏ hơn mặt trái xoan và có cằm nhọn hơn.

lâm đại ngọc

Hai tay cầm túi Prada che trước người trông hơi rụt rè.

Tất nhiên cô gái này không biết Trình Bạch, lúc thấy Tạ Lê đứng lại và lại thấy Trình Bạch chào hỏi anh ta, cô ấy tỏ ra khá ngỡ ngàng.

Rồi nhanh chóng chuyển thành ngờ vực.

Mặc dù không biết nhưng có thể đã nghe phong thanh đâu đó.

Tạ Lê lúc này gần như đã quên chuyện mình còn đi cùng một cô gái khác, ngay khi nhìn thấy Trình Bạch, trái tim liền đập như nổi trống.

Duyên phận giữa người với người thật là kỳ lạ.

Vé xem kịch hôm nay anh đã mua từ trước khi chia tay nhưng cuối cùng vẫn nói chia tay với Trình Bạch trước, chuyện xảy ra trước mắt làm anh thấy lòng thực sự khó chịu.

Nghe Trình Bạch bình tĩnh chào hỏi không chút luống cuống như vậy, anh cũng cố phải nở nụ cười: “Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh. Bữa trước anh uống hơi nhiều, là anh thất lễ.”

“Cũng không có gì to tát.”

Trình Bạch hỏi ngắn gọn, đáp cũng ngắn gọn.

Xã giao xong không nói gì nữa.

Cô vào hàng trước nhưng lại ngồi ghế bên trái, chừa ghế liền kề với ghế Tạ Lê lại cho Biên Tà.

“…”

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc ghế trống, Biên đại tác gia thực sự đau đầu.

Anh là người nhạy cảm cỡ nào chứ?

Chỉ cần xem cách Trình Bạch chọn chỗ là anh biết ngay, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại cô không muốn ngồi kề Tạ Lê. Anh đành phải đeo nụ cười sống sượng ngồi vào cái chỗ đầy bất tiện giữa hai người.

Vị trí của bốn người lần lượt là: Trình Bạch, Biên Tà, Tạ Lê và cô gái đi cùng Tạ Lê.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, bầu không khí thực sự lặng ngắt, không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Bốn người mỗi người một tâm sự, không ai nói câu nào.

Khán giả xem buổi biểu diễn đã tới tương đối đông đủ.

Nhưng lạ một điều là hàng ghế đầu trước mặt họ thì mãi không có ai tới, ba mấy ghế không hề có bất kỳ một người nào ngồi.

Cô gái trẻ với mái tóc dài để xõa thì thầm hỏi Tạ Lê: “Hàng ghế đầu sao không có ai ngồi vậy nhỉ? Không được ngồi ạ?”

Giọng dịu dàng, nghe rất ngoan.

Thực ra đây không chỉ là thắc mắc của riêng mình cô ấy mà còn là thắc mắc chung của nhiều người.

Nhưng Tạ Lê chưa kịp quay qua trả lời cô ấy thì hàng đầu bỗng có một cặp nam nữ tới ngồi.

Không ai biết nhà gái là ai.

Nhưng nhà trai thì cả Trình Bạch lẫn Biên Tà đều nhận ra.

Chiếc vét đắp hờ trên người được mặc vào đàng hoàng, cốc trà sữa đã bốc hơi khỏi tay, nụ cười phóng khoáng nở trên môi Phương Bất Nhượng, một tay đút túi quần, một tay lồng vào tay cô gái đi cùng mặc chiếc váy cocktail màu tím sẫm khoác áo khoác lông trắng như tuyết bên ngoài.

Khuôn mặt điển trai, vóc dáng toát lên phong vị riêng có của đàn ông trưởng thành.

Có thể nói xưa nay anh ta luôn là sát thủ với phái đẹp.

Cô gái đi cùng hôm nay có đường nét thanh tú đoan trang, trang điểm tỉ mỉ cẩn thận. So với độ phóng khoáng của Phương Bất Nhượng thì xem chừng nhà gái coi trọng buổi hẹn hò tối nay hơn anh ta rất nhiều.

Đi đến giữa hàng, anh ta mới đưa mắt nhìn hàng hai, lẽ đương nhiên, anh ta nhìn thấy Trình Bạch và tiện thể đó cũng nhìn thấy ngồi cạnh Trình Bạch là Biên Tà, ngồi cạnh Biên Tà là Tạ Lê.

Về phần cô gái trẻ ngồi cạnh Tạ Lê thì anh ta bỏ qua.

Phương Bất Nhượng hơi bất ngờ, anh ta đứng đó nhướn nhướn mày: “Ồ, Trình Bạch?”

Nếu như nói gặp phải Tạ Lê là bất ngờ hợp lý thì việc gặp Phương Bất Nhượng ở chỗ này thực sự là vô lý đùng đùng.

Trình Bạch thậm chí còn nghi ngờ là mình nhận nhầm người.

Cô nghe ra được sự ngạc nhiên qua hai tiếng “Trình Bạch” này của Phương Bất Nhượng, ngoài ra còn nghe ra được một mùi quái gở đáng để nghiền ngẫm.

Chuyện cô từng qua lại với Tạ Lê chẳng phải là bí mật gì trong giới, thậm chí có người còn gọi đùa họ là “kim đồng ngọc nữ” – trai vàng gái ngọc, Phương Bất Nhượng cắm rễ sâu bền ở cái giới luật này, tin tức luôn luôn rất nhanh nhạy, hẳn là cũng biết chuyện họ đã chia tay.

Mùi quái gở ở đây hẳn là do nhìn thấy Tạ Lê.

Trình Bạch cười đáp kín kẽ: “Làm xong một vụ nên đi xem kịch thư giãn một chút, còn đại luật sư Phương thì sao?”

“À, anh được người ta tặng vé.”

Phương Bất Nhượng thôi nhìn Biên Tà, thản nhiên đưa tay quét chỉ hàng ghế, cười ngại ngùng:

“Đợt trước có giúp chủ nhà hát này giải quyết chút chuyện riêng, người ta cứ khăng khăng tặng anh một xấp vé xem kịch, nói anh không xem thì đưa cho những người khác trong đội xem cũng được. Anh không nhận đâu có được. Ôi, sao mọi người lại ngồi hàng sau hết vậy, hàng trước còn nhiều ghế trống lắm, hay lên hàng anh ngồi nhé?”

Một người, một hàng…

Khoe khoang chẳng chút giấu giếm…

Trình Bạch nhếch mép, bình thản từ chối: “Không cần, hàng hai cũng rất được. Vở kịch sắp bắt đầu rồi, mời đại luật sư Phương nhanh chóng ngồi xuống cho, tránh ảnh hưởng tới những người ngồi đằng sau.”

Đương nhiên là Phương Bất Nhượng biết không đời nào Trình Bạch lại lên hàng trên ngồi nhưng anh ta cố ý nói vậy để trêu tức.

Dù gì chẳng mấy khi mới có dịp tình cờ gặp.

Ai bảo cô bé không biết trời cao đất dày này lại dám từ chối lời mời của anh ta chứ? Cứ trả miếng lại được chút nào hay chút nấy.

Cuộc đối thoại của hai người cả thảy chỉ có bốn câu vậy mà sặc mùi đối chọi.

Biên Tà chỉ nghe Chu Dị kể Phương Bất Nhượng là lần thất bại đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của Trình Bạch, còn là thất bại cỡ thảm hại.

Vốn anh cho rằng hai người này mà đụng độ nhau thì kể cả có không lao vào bóp chết nhau cũng phải làm gì đó từa tựa vậy.

Hoàn toàn không ngờ bọn họ lại còn có thể nói chuyện với nhau trong hòa bình như vậy. Thật là kỳ diệu.

Vở kịch thực sự đã sắp bắt đầu.

Phương Bất Nhượng ngồi xuống, không nói thêm gì nữa.

Thái độ của anh ta rất bình thường nhưng cô gái đẹp mặc váy quấn khoác áo lông và lồng tay vào tay anh ta thì lại phải nhìn Trình Bạch một cái đầy kiêng dè rồi mới ngồi xuống cạnh Phương Bất Nhượng.

Chẳng mấy chốc, đèn trong khán phòng liền tối xuống, chỉ chừa lại vài ngọn đèn trên sân khấu.

Diễn viên lần lượt ra sân khấu.

Vở “Nhân chứng buộc tội” được cải biên từ tiểu thuyết của Agatha Christie, tiếng Trung thường dịch tên là “Nhân chứng bên nguyên”, kể câu chuyện về một người vợ, vì muốn người chồng nghi can giết người thoát tội, đã hợp mưu với chồng lừa gạt luật sư, thẩm phán và nhiều người khác. Nhưng đến cuối câu chuyện, người chồng lại ngông nghênh ôm tình nhân của anh ta xuất hiện, tuyên bố bản thân chỉ lợi dụng vợ để thoát tội. Trên tòa án không một bóng người, cuối cùng người vợ đã giết chết chồng mình, đặt dấu chấm kết thúc cho câu chuyện đầy kịch tính này.

Cuốn tiểu thuyết này đã được chuyển thể thành phim cùng tên từ lâu nhưng xem trực tiếp ở nhà hát rất khác xem phim qua màn ảnh nhỏ.

Vở kịch chỉ có hai cảnh chính.

Văn phòng của luật sư và tòa án.

Dưới sự dàn dựng và thiết kế sân khấu tuyệt vời, khán giả ngồi đối mặt với tòa án, mặc dù đang ngồi trên khán đài nhưng lại có cảm giác tưởng như mình đang có mặt trong chính câu chuyện, những nhân vật do diễn viên nước ngoài đến từ sân khấu kịch Broadway tái hiện mang đến một sự rung động độc đáo.

Biên Tà đã xem phim và biết trước diễn biến của câu chuyện nhưng giờ được ngồi xem trực tiếp vẫn theo dõi rất say mê.

Trình Bạch mới xem lần đầu nên cũng theo dõi rất chăm chú.

Tạ Lê ngồi bên tâm trạng thế nào thì không ai biết.

Chỉ có thể biết được tâm trạng của cô bạn gái đi cùng Phương Bất Nhượng.

Chẳng biết có phải là thấy vở kịch quá chán hay không mà cô nàng hai hồi kề vào tai Phương Bất Nhượng nũng nịu, hai hồi Phương Bất Nhượng đều khẽ khàng dỗ dành cô nàng.

Nhưng cô gái xinh đẹp ngu ngốc này xem chừng là không hiểu tính anh ta.

Được ngon ngọt hai hồi, đến hồi ba liền sáp tới hà hơi vào tai anh ta.

Lần này, Phương Bất Nhượng chỉ quay sang cười, quẳng cho cô gái đó một câu: “Không xem thì biến.”

Cô gái đi cùng lập tức tái mét mặt, vừa xấu hổ vừa ấm ức, cắn môi, suýt thì bật khóc nhưng lại không muốn đi nên không dám nói lại câu nào. Kể từ lúc đó mới chịu ngồi đàng hoàng cạnh Phương Bất Nhượng.

Vở kịch gần ba tiếng đồng hồ có mười lăm phút nghỉ giải lao giữa vở diễn.

Lúc Trình Bạch đang xem kịch, điện thoại cứ rung liên hồi, chờ đến giờ nghỉ giải lao mở ra kiểm tra thì đều là tin nhắn Wechat.

Gửi bởi Chiêm Bồi Hằng.

Một người bạn trong giới chuyên làm các vụ trả lại cổ vật quốc tế.

Không phải vị này đã xa rời giới luật chủ lưu nhiều năm rồi sao, sao tự nhiên lại nhắn tin?

Cô đọc nhanh đoạn tin nhắn dài, ít nhiều có phần ngạc nhiên, nói với Biên Tà một tiếng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện.

Biên Tà không biết cô có chuyện gì nhưng sau khi cô đi ra ngoài, anh cúi xuống xem giờ, tầm chín giờ, ngẫm nghĩ, anh cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Anh nhớ chắc chắn lúc đến có đi qua một cửa hàng đồ uống.

Tranh thủ vở kịch đang nghỉ giải lao giữa giờ, anh qua chỗ cửa hàng gọi nhân viên lấy cho một cốc sữa bò nóng kèm theo cả ống hút, giấu vào trong túi áo ấm, định bụng lát đưa cho Trình Bạch.

Anh không đói.

Quen thói ăn uống không có giờ giấc với lại cũng không thích ăn uống.

Nhưng hồi chiều Trình Bạch mới đi tranh tụng về, đưa Tằng Niệm Bình về lại bệnh viện rồi đi xem kịch với anh, vẫn chưa kịp ăn gì cả.

Sữa bò nằm trong túi áo rất ấm.

Biên Tà thủng thẳng trở về nhà hát, đang định móc cuống vé ra vào lại khán phòng, không ngờ đằng sau lại có người nói:

“Thực ra anh không phải bạn trai hiện tại của cô ấy chứ gì?”

Là Tạ Lê.

Nhân giờ nghỉ giải lao, anh ta ra ngoài hít thở, tình cờ gặp được Biên Tà. Mặc dù trong lòng biết hỏi vậy là khiêu khích nhưng nhìn thấy đối phương là anh ta không nhịn được, cứ thế hỏi thẳng ra như vậy.

Biên Tà lập tức nhướn mày, ngoái đầu lại nhìn anh ta, từ ánh mắt buốt lạnh căm căm của đối phương, dễ dàng nhận ra địch ý lồ lộ.

“Cô ấy” trong câu này chắc chắn là nói Trình Bạch.

Biểu cảm của anh trở nên là lạ, tạm không trả lời vội.

Tạ Lê nóng nảy nói tiếp: “Sau bữa đó, tôi đi nghe ngóng thì được biết anh chỉ là một khách hàng gần đây của Trình Nhi, trong nghề gọi là đương sự nhỉ?”

Không hiểu sao tay này làm anh thấy rất bực.

Nhưng đúng là cũng không cách nào phủ nhận.

Biên Tà không biết hiện tại quan hệ của Trình Bạch và vị trước mặt đây là thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lại kết cục lần nói linh tinh trước mặt Trình Bạch lần trước, anh liền quả quyết từ bỏ ý định bật lại, cười giả tạo đáp: “Chuyện lần trước đích thực là hiểu nhầm. Tôi không phải là bạn trai của luật sư Trình, cùng lắm chỉ có thể gọi là bạn, bạn-tính-giới-trai.”

Bốn chữ cuối cố ý nhấn thật mạnh.

Nhưng Tạ Lê còn chưa kịp nói gì, bỗng có một người đi ngang nói chen vào với điệu bộ hết sức ngạc nhiên: “Bạn tình?”

Biên Tà và Tạ Lê đồng thời giật mình.

Phương Bất Nhượng cũng đi từ ngoài về, tay cầm một cây kẹo mút một đồng một cái, nhìn hai người họ bằng ánh mắt vô cùng dị: “Trình Bạch thoáng vậy cơ à?”

“…”

“…”

Đậu, ngắt câu cái kiểu gì vậy!

Rõ ràng người ta nói là “bạn tính giới trai”, không phải “bạn tình”!

Tay họ Phương này…

Trong đầu toàn chứa những thứ bẩn thỉu gì vậy!

Biên Tà và Tạ Lê đều đứng đực ra, cho đến khi Phương Bất Nhượng lắc đầu, cầm cây kẹo mút đi mất thì mới đồng thanh chửi một câu trong bụng.

Nhưng muốn phản bác thì đã muộn.

Lúc này phần sau của vở kịch đã bắt đầu.

*nguyên gốc đoạn này vốn lần lượt là chơi chữ giữa các cụm:

Biên Tà chơi chữ: nam bằng hữu – nam tính bằng hữu (bạn trai – bạn là trai)

Phương Bất Nhương: nam tính bằng hữu – tính bằng hữu (bạn là trai – bạn chịch/bạn giường/bạn tình)

*

Trình Bạch ra ngoài gọi một cuộc điện thoại trở về, cô không để ý những người khác nhưng có thấy sắc mặt Biên Tà cứ là lạ nên hỏi nhỏ xem anh làm sao.

Biên Tà dám nói cóc đâu.

Anh nhìn chằm chằm vào gáy Phương Bất Nhượng một hồi rồi lấy cốc sữa bò giấu trong túi ra đưa cho Trình Bạch: “Không có gì, nãy ra ngoài tiện thể mua cho cô, uống tạm trước đã.”

Một cốc sữa bò nóng đưa đến tận tay.

Cô ngạc nhiên.

Ngẩng đầu nhìn Biên Tà, thấy đối phương xị mặt, chẳng biết vừa rồi ra ngoài gặp phải chuyện gì, nhưng vở kịch đã bắt đầu rồi, cô không tiện hỏi nhiều, chỉ nghiền ngẫm hai tiếng “tiện thể” trong câu của đối phương, thấy thật thú vị.

Đói thì đúng là có hơi đói thật.

Trình Bạch cũng chẳng phải người hay vờ vĩnh, cô bóc ống hút cắm vào cốc, vừa xem vừa thong thả uống.

Nửa sau của vở kịch chủ yếu là cảnh trên tòa, hai pha plot twist cuối vở kịch làm phía khán đài phải ồ lên.

Nhất là tình tiết người vợ nổi giận giết chết chồng mình.

Vở kịch vừa kết thúc, tiếng vỗ tay liền dậy lên như sấm.

Các diễn viên ra gửi lời cảm ơn, bầu không khí rất náo nhiệt, lại vì sắp Giáng sinh nên trong khán phòng còn tổ chức phát tặng một vài món quà nho nhỏ.

Đương nhiên là Phương Bất Nhượng thì chẳng thèm để ý những thứ này, vở kịch vừa hết, diễn viên ra chào là anh ta liền dẫn bạn gái đi cùng leo lên chiếc xe hơi thân dài sang trọng chờ sẵn ở ngoài rời khỏi nhà hát.

Tạ Lê cũng không nấn ná lại thêm là bao.

Vốn anh ta định tìm Trình Bạch nói mấy câu nhưng thấy cô và Biên Tà ngồi với nhau, cảm giác bực bội choán lấy tâm trí, anh ta dẫn bạn gái đi cùng bỏ về thẳng.

Trình Bạch và Biên Tà lại chẳng vội gì.

Hai người còn nhận một chiếc mũ giáng sinh nho nhỏ, đợi thưa người rồi mới ra về.

Đêm đông, gió lạnh thấu xương.

Trình Bạch vứt cốc sữa bò đã uống hết vào thùng rác, sóng bước bên Biên Tà, liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi anh: “Anh cũng vẫn chưa ăn gì phải không? Vất vả cả ngày, tôi mời anh ăn bữa khuya nhé?”

Ăn?

Bữa khuya?

Vốn Biên Tà đang cảm thấy đi cạnh cô rất thoải mái, nghe xong câu đó, lông măng dựng hết cả lên! Kỷ niệm đau đớn thê thảm bị Trình Bạch gắp thức ăn cho ăn đến muốn ói cả ra hôm nào dội về trong tâm trí, anh lắc vội: “Không không không không, không được không được, tôi thật sự hoàn toàn không đói.”

Chậc, cái thói kén ăn này thật đúng là thâm căn cố đế!

Định thăng thiên hay sao mà không chịu ăn cơm?

Trình Bạch khoanh tay nhìn anh, nhoẻn cười, tung ra đòn sát thủ: “Wechat của tôi, anh còn muốn thêm chứ?”

Wechat Trình Bạch!

Thêm được thật chứ?

Biên Tà ngẩng phắt đầu lên, lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn nghe lời cô, vứt bỏ lập trường vốn có của bản thân, hùng hồn tuyên bố: “Giờ chúng ta đi ăn cơm liền đi! Cô chủ trì, tôi chủ chi, sơn hào hải vị gì cứ gọi thoải mái! Từ trên trời xuống dưới nước, cô muốn ăn gì chúng ta ăn đó! Ăn kỳ no thì thôi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu ăn cơm xong, không đồng ý thêm Wechat… [Doge]