Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 22: Tác gia ba bồi




*ba bồi: dùng để gọi việc các tiếp viên nhà hàng vũ trường quán karaoke bồi khách ăn uống, bồi khách nhảy múa hát hò, bồi ngủ với khách. Bồi: làm bạn, tiếp, theo cùng.

Xe của Trình Bạch là một chiếc Porsche màu xanh lam xám bạc, không quá đắt đỏ, hơn hai triệu, nhưng là dòng mới ra năm nay. Lần trước Biên Tà đi gặp cổ đông trong công ty với Trình Bạch là đi nhờ xe cô. Khi đó anh đã nghĩ chiếc xe này của Trình Bạch hẳn là mua sau khi rời Bắc Kinh về Thượng Hải.

*không biết chiếc của Trình Bạch là dòng nào, đây là tất cả các dòng xe và màu xe của Porsche: Porsche.com

Anh nhận chìa khóa xe xong, Trình Bạch nói lát nữa đưa lão Tằng về trước.

Cho nên anh qua chỗ bãi đậu đánh xe ra trước.

Phí Tĩnh giờ này đã bị mấy đại Par của các công ty khác kéo đi ăn tối, Trình Bạch tìm thấy Tằng Niệm Bình đang đứng cách không xa nói chuyện điện thoại với bệnh viện.

Cuộc phẫu thuật đã kết thúc nửa tiếng trước.

Theo phía bệnh viện nói thì tạm thời coi như thành công, có điều còn phải nằm viện theo dõi một thời gian, phẫu thuật tiến hành gấp gáp, khó đảm bảo không xuất hiện tình huống ngoài mong đợi.

Tằng Niệm Bình mừng đến bật khóc, ông cầm chiếc điện thoại cũ mèm ngồi xổm dưới đất òa lên nức nở, người đi ngang qua ngoái lại nhìn ông.

Trình Bạch đứng yên tại chỗ không lại làm phiền.

Tiêu Nguyệt ôm lấy chỗ hồ sơ vụ kiện Trình Bạch đang cầm, còn phải về công ty luật một chuyến, không cùng đường với họ nên cười ngọt ngào chào tạm biệt Trình Bạch, tự bắt xe đi trước.

Một lát sau, Biên Tà đánh xe ra.

Chạy không được nhanh.

Nhưng Trình Bạch không để ý. Cô gọi Tằng Niệm Bình lên xe ngồi vào hàng sau, tự mở cửa ngồi vào ghế phụ lái cạnh Biên Tà.

Biên Tà thầm túa mồ hôi lạnh, ngồi trước tay lái mà người cứng đờ như thể cổ không phải cổ mình, đầu không phải đầu mình.

Nghĩ ngợi một hồi, anh hỏi thử một câu: “Hay là cô ra sau ngồi đi?”

Trình Bạch khép hờ mắt: “Không cần đâu.”

“…”

Biên Tà không nói được gì nữa.

Anh nhận ra trạng thái tinh thần của Trình Bạch hiện tại thực sự không được tốt cho lắm, đoán chừng phần nhiều là do vị giám đốc pháp lý của Bảo hiểm tài sản An Hòa.

Hình như là người quen thì phải.

Nhưng sau phiên tòa thì đã rạn nứt rồi.

Xe, Biên Tà có biết lái.

Chỉ có điều ít lái, lại thêm trên xe không chỉ có một mình mình cho nên lái hết sức cẩn thận.

Trình Bạch nhắm mắt, trên đường đi còn nói thêm với Tằng Niệm Bình đôi câu.

Nếu không phải lúc nãy Biên Tà đã nhìn thấy tận mắt vụ đó và lại để ý thấy chi tiết ngón tay cô hơi run thì e là cũng không thể nhìn ra Trình Bạch bây giờ và Trình Bạch lúc trước có gì khác.

Nhưng một khi đã biết thì nghe cô nói chuyện hết sức bình thường như vậy lại thấy khác hẳn.

Trình Bạch tựa như một điều bí ẩn.

Lúc hoàn toàn không biết gì về cô thì thực sự không hề cảm thấy có gì cả nhưng nếu tình cờ soi được chút dấu vết nào đó thì lại làm con người ta không nhịn được muốn đào sâu tìm hiểu nhiều hơn.

Biên Tà nghĩ lung tung trong đầu suốt dọc đường đi không góp chuyện câu nào.

Bệnh viện cách tòa án một đoạn.

Xe chạy từ lúc chiều tà ập đến cho đến khi bóng đêm lan tràn, ngày mùa đông rất ngắn, chỉ cách nửa tiếng, trời đã đen ngòm.

Đến bệnh viện, Tằng Niệm Bình xuống xe.

Hầu như cả ngày nay không lúc nào không nước mắt giàn giụa, đôi mắt ông đùng đục, những nếp nhăn in hằn vết thời gian lẫn sương gió dãi dầu trên khắp khuôn mặt, ánh đèn của phố hội phồn hoa hắt sáng lên bộ đồ mộc mạc trông đầy tương phản, làm tấm lưng ông như oằn xuống.

Trình Bạch xuống xe đưa ông tới tận cửa bệnh viện.

Biên Tà ngồi chờ trong xe, chỉ nhìn thấy Tằng Niệm Bình nói gì đó sau đấy cúi gập người trước Trình Bạch rồi đi vào trong bệnh viện.

Giờ này có khá đông người ra vào cửa bệnh viện.

Có người ăn mặc chỉn chu, có người lại rất đỗi bình thường.

Tằng Niệm Bình đi vào, chẳng mấy chốc tấm lưng còng đã lẫn vào trong đám đông, không còn tìm ra được.

Bấy giờ Trình Bạch mới quay trở lại xe.

Khoảnh khắc cô kéo mở cửa xe, gió lạnh thốc vào trong xe rồi lại nhanh chóng bị cửa xe đóng lại chặn đứng ở ngoài.

Ngoài xe đèn đuốc sáng trưng, trên đường người đi như mắc cửi.

Nhưng trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.

Làm cho người ta có cảm giác cô quạnh lạ kỳ.

Biên Tà vẫn cầm lái, anh nhìn về phía cửa bệnh viện, bỗng nhớ tới tờ hóa đơn mình nhặt được trong phòng bệnh rồi lại nghĩ đến chuyện Chử Hiền Văn nói Tằng Thanh đã đóng đủ tiền làm phẫu thuật bèn thắc mắc: “Rõ ràng là đang phải chờ tiền bồi thường thắng kiện bảo hiểm mới có tiền làm phẫu thuật, bỗng dưng lại có đủ tiền. Luật sư Trình cho là bác Tằng lấy khoản tiền này ở đâu ra?”

Trình Bạch ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt lại: “Không hỏi, không liên quan gì đến tôi. Phẫu thuật thành công là tốt rồi.”

Thật sao?

Biên Tà quan sát cô nhưng không mò ra được manh mối gì.

Nghĩ đến chuyện Tằng Niệm Bình gặp phải, lòng rối bời.

Ở đời, người như Tằng Niệm Bình mới là đại đa số.

Cực khổ quá nửa đời người vẫn chẳng tích lũy được mấy đồng, cố gắng sinh tồn lay lắt bám trụ ở thành phố, không có khả năng chống lại rủi ro.

Cuộc sống như thế nào đều tùy cả vào ông trời.

Có thể là may mắn, cả cuộc đời bản thân và gia đình đều trôi qua trong khỏe mạnh an bình, cũng có thể là bỗng dưng bệnh tật ập tới như một cơn bão càn quét, chớp mắt liền cuốn phăng đi tất cả bình yên đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt.

Tằng Thanh chỉ mới coi như là phẫu thuật thành công mà thôi.

Hậu phẫu còn phải mất thêm tiền.

Nằm viện mất thêm tiền.

Tái khám mất thêm tiền.

Trước mắt chẳng qua mới coi như là vượt qua được một thử thách, áp lực và khổ đau của cuộc sống sẽ vẫn còn tiếp diễn, chẳng qua là đổi sang một hình thức khác, xoay quanh những chuyện cơm áo gạo tiền đời thường.

Biên Tà lái xe rời khỏi cổng bệnh viện, nhập lại vào làn đường: “Họ như vậy, dù phẫu thuật thành công nhưng xem chừng cuộc sống sau này mới thực sự là khổ.”

Trình Bạch hiểu ý anh, hàng mi dày phủ bóng, cô không mở mắt, chỉ đáp: “Nhưng nếu không sống tiếp thì còn đâu ra hi vọng?”

Câu này nói hết sức hững hờ.

Biên Tà không nhịn được quay qua nhìn cô.

Trình Bạch bỗng hỏi anh: “Trước đây anh với Cao Thư Bằng thân thiết lắm à?”

“Thân lắm, chơi với nhau từ hồi cấp ba.”

Chuyển chủ đề đột ngột quá, suýt nữa thì Biên Tà không kịp hiểu là thế nào. Anh cảm thấy Trình Bạch hỏi chuyện này vào lúc này là có dụng ý khác.

Ạnh chợt nghĩ tới cô và Ngũ Cầm.

“Có điều làm gì có cuộc vui nào không có lúc tàn, chẳng phải trước đây cô còn khuyên tôi đấy sao? Con người luôn luôn thay đổi. Vị trí, hoàn cảnh của mỗi người khác nhau, lựa chọn đưa ra cũng sẽ khác nhau. Suy nghĩ và quan niệm đều dần dần thay đổi. Tôi cho rằng tư tưởng khác nhau thì chắc chắn rất khó để làm bạn. Cho nên, tàn thì tàn, chẳng có gì đáng tiếc. Cũ không đi, mới sao đến. Chẳng phải đời người luôn là đang chia ly, cũng luôn là đang hội ngộ hay sao?”

Đời người luôn là đang chia ly, cũng luôn là đang hội ngộ.

Trình Bạch nghe vậy bật cười.

Cô phát hiện ra Biên Tà đúng là một người rất cảm tính và đầy nhạy bén.

Thế là hỏi anh: “Nhà văn các anh ai cũng có sức quan sát tinh tế tỉ mỉ vậy à?”

Thực sự có những lời không cần phải nói trắng ra.

Trình Bạch hiểu câu này của Biên Tà là muốn an ủi ai, Biên Tà cũng hiểu vì sao Trình Bạch lại hỏi vấn đề vừa rồi.

Nghe cô cười, thấy hơi chút yên tâm.

Chiếc đuôi lập tức chực chực dựng lên mừng, anh hừm khẽ một tiếng: “Nhà văn mà, phải có mắt nhìn độc đáo chứ. Có điều không phải nhà văn nào cũng có sức quan sát như thế này đâu.”

Ồ.

Hiểu.

Nhà văn hàng đầu đang khoe khoang một cách “kín đáo” đây mà.

Trình Bạch gật gù, phụ họa: “Cũng không phải nhà văn nào cũng có da mặt tầm cỡ như vậy.”

“…”

Cho nên nãy giờ anh mất công lo lắng cho cô làm cái mèo gì chứ! Không phải vẫn đang còn sức châm chọc anh đầy hăng hái đây sao?

Biên Tà nhịn, không phản bác.

Anh cầm chặt tay lái, nở một nụ cười chuẩn mực rất giả: “Hôm nay tôi vui, không chấp cô.”

Trình Bạch nhìn anh.

Nói một cách công bằng thì ngoại hình của Biên Tà đúng là có thể hái ra tiền.

Nhưng đôi mắt của anh khác hẳn với những người cô từng tiếp xúc trước đây. Trong mắt mọi người luôn có một điều gì đó, có người có u ám, có người có chất con buôn, có người ngây thơ, có người nặng nề. Nhưng đôi mắt của Biên Tà thì rất trong trẻo.

Trong lòng không nghĩ điều xấu, cử chỉ hành vi làm ra cũng không kiểu cách, kiêu căng.

Có khi làm người ta cảm thấy là một ông tổ khó hầu, nghĩ một đằng nói một nẻo mà không biết, lúc không cần phải giữ hình tượng thì đi giữ hình tượng, lúc cần giữ hình tượng thì lại rớt hết liêm sỉ.

Chẳng có chỗ nào giống với những người khác.

Cũng không thể nói là người này thiếu trưởng thành.

Riêng chuyện của Giải trí Tứ Hợp Phiếm Ngu thôi là có thể thấy thực ra anh là người rất có trách nhiệm.

Vừa rồi lúc nhận chìa khóa xe cô đưa, rõ ràng anh hơi do dự nhưng rồi lại lập tức đồng ý ngay.

Trên đường đi không hỏi chuyện Ngũ Cầm.

Nhưng lúc cô hỏi về Cao Thư Bằng lại đáp một câu như vậy.

Không thể không thừa nhận, mắt nhìn người của Chu Dị xưa nay khá được.

Không hiểu sao tâm trạng của Trình Bạch bỗng khá hơn một chút, cô bỗng nảy ra một ý, hào hứng vạch trần anh: “Thực ra anh không có bằng lái chứ gì?”

Đậu xanh!

Biên Tà đâu có ngờ bỗng dưng cô lại làm một câu như vậy, giật mình suýt văng cả tay lái, đạp vội chân phanh thắng gấp ở ven đường!

Sau đó mới quay qua nhìn cô.

Lần này Trình Bạch cười phá lên thật, mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Tưởng tôi mù thật à? Nãy giờ anh lái xe tôi lấn vạch ba lần rồi nhé…”

Lấn vạch xong còn lén lút nhìn trộm cô qua gương chiếu hậu nữa.

Quả đúng là điệu bộ có tật giật mình.

Chẳng qua tâm trạng không tốt nên cô không muốn mở miệng nói chuyện, mặc kệ anh mà thôi. Dù sao thì mặc dù lái khá tồi nhưng mà cẩn thận, chưa đến nỗi xảy ra chuyện.

Biên Tà thì lại nghĩ hiếm hoi lắm anh mới phạm luật một lần còn bị bắt được, đã mất mặt lắm rồi cô lại còn cười, anh tức nghiến răng: “Ai bảo tôi không có bằng lái? Bằng lái hết hạn thì cũng vẫn là bằng lái chứ!”

“Hết hạn bao lâu rồi thế?”

Trình Bạch lấy một viên kẹo bạc hà trong hộp, cắn một cái, nhíu mày, thờ ơ hỏi.

“Nó…” Biên Tà cố nghĩ lại xem mình nhận được thông báo phải đi gia hạn giấy phép lái xe từ năm nào, tính rồi đáp, “cùng lắm thì cũng chỉ mới hết hạn hai ba năm thôi.”

Hai ba năm…

Trình Bạch cạn lời.

Người này đúng là cần phải đưa vào bảo tàng cất giữ rồi, lần đầu tiên cô biết còn có cả kiểu thế này.

“Anh biết không, bằng lái hết hạn quá hai năm không đi gia hạn thì không còn giá trị nữa đâu.”

Còn vậy nữa?

Ơ.

Hết hạn thì đã là không còn giá trị nữa rồi chứ!

*Ở Trung Quốc hiện tại, giấy phép lái xe (GPLX) phải được đi gia hạn lại trong vòng 90 ngày trước khi hết hạn, việc gia hạn này chỉ bao gôm nộp ảnh, giấy khám sức khỏe và đơn xin gia hạn cho cơ quan quản lý GPLX, không phải học lại lý thuyết hay thi sát hạch, tài xế cần phải đóng hết các khoản phạt đã dính để được gia hạn thêm, nếu bị trừ quá nhiều điểm hoặc gây TNGT chết người thì không được gia hạn. Lỗi dùng bằng lái hết hạn được tính như lái xe không có giấy phép lái xe.

“Dù sao tôi cũng không đi xe.” Anh nói mà chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, không hề thấy chột dạ với đám Ferrari phủ bụi trong nhà để xe chút nào, “Bình thường đi ra ngoài tôi toàn gọi xe hoặc đi tàu điện ngầm, tôi đâu có phải kiểu người xa xỉ phô trương thích lái xe sang! Rõ có hại cho môi trường lại còn bất tiện. Đường Thượng Hải, đáng ra đi mười phút thì tắc phải đi hết một tiếng, sao phải khổ vậy?”

Được thôi.

Cố tin là không phải vì những lý do kỳ quặc như lười hay tật trì hoãn nên anh mới không đi gia hạn bằng đi.

Đời đã đủ khổ rồi, chúng ta không nên vạch trần lớp vỏ bảo vệ mong manh của người khác.

Trình Bạch gật gù ra chiều tin tưởng, có điều cuối cùng cô vẫn xách cổ anh chàng ra khỏi ghế lái, hai người đổi chỗ cho nhau.

Biên Tà không cam lòng bị bắt chuyển sang ngồi bên ghế phụ lái, không hiểu sao cảm thấy ấm ức như bị người ta chê vậy.

Nãy giờ anh “bồi” đưa đón, “bồi” trò chuyện, còn “bồi” cười!

Tác gia “ba bồi” đâu có dễ gì đâu!

Nhưng Trình Bạch mặc kệ, cô thắt dây an toàn xong liền hỏi: “Anh đi đâu? Để tôi chở giùm cho.”

“Tôi…”

Biên Tà đang định đáp là về nhà nhưng lời ra đến miệng, thoáng liếc thấy đồng hồ trên xe, bỗng nhiên anh hét rầm lên, vội vàng móc hai tấm vé xem kịch ra kiểm tra.

“Tiêu rồi, vé bảy giờ rưỡi, giờ đã bảy giờ rồi!”

Là hai tấm vé “Nhân chứng buộc tội”.

Nhìn thấy chúng, Trình Bạch thoáng ngẩn ra, sau đó mới nhớ lần đầu tiên gặp Biên Tà, anh ta đã lấy hai tấm vé này ở chỗ mình.

Dạo này bận quá, suýt thì cô quên mất.

Thấy anh như vậy, Trình Bạch đặt tay lên vô lăng, thuận miệng đáp: “Chắc là vẫn kịp. Anh có hẹn ai không?”

Trong đầu Biên Tà lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ là liệu mình có thể kịp xem vở kịch này hay không, đâu còn tâm trí đâu nghĩ xem Trình Bạch hỏi gì, anh trả lời một cách vô thức: “Hẹn ai chứ. Lão Chu đi công tác rồi, cũng đâu có thời gian mà đi xem đâu.”

Vừa nói xong, anh liền muốn tát cho mình một cái.

Ngu rồi!

Nói vậy chi cho người ta hiểu lầm, anh đâu có đồng tính luyến ái đâu!

Trình Bạch thực sự buồn cười.

Cô ngẫm nghĩ, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, tỏ vẻ vô cùng tự nhiên hỏi một câu: “Hiện tại anh không có bạn gái à?”

Trí mệnh!

Câu này còn ác hơn câu “nhưng anh không có Wechat của Trình Bạch” của Chu Dị nhiều!

Biên Tà muốn chết lắm rồi, anh lập tức ngậm miệng không nói tiếng nào.

Nhưng Trình Bạch đã có được câu trả lời mình muốn, cô mỉm cười, đạp chân ga, cho xe chạy tiếp, tiến thẳng về phía nhà hát: “Không có thì khéo, để tấm vé xem kịch dư ra đấy cho tôi đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người có get được ý câu này của Trình Nhi không haha.

Ai là sói ai là dê nàoooo