*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lên xe rồi nói tiếp” cái gì chứ, rõ ràng là lừa anh ra pháp trường!
Nhưng hiểu ra thì đã muộn.
Không xuống được xe.
Thấy anh tỏ thái độ hối hận muôn phần vì lên nhầm thuyền giặc, Chu Dị nhận xét một chữ: “Nhát.”
“Là cậu thì cậu không sợ chắc?”
Biên Tà quay qua cãi ngay.
“Giới luật sư sao mà nhỏ thế nhỉ? Chuyện trùng hợp như thế mà cũng xảy ra được. Đám truyện vô danh tiểu tốt bán ở mấy hàng vỉa hè còn chẳng viết mở đầu như thế, đúng là nhảm nhí.”
Chu Dị nhấn chân ga, mặc kệ anh, cứ thế chạy xe ra đường Hoài Hải, đi về phía Thái Cổ Hối.
Trên đường đi, miệng Biên Tà không lúc nào ngừng nghỉ…
“Cậu quen Trình Bạch à? Chẳng nghe cậu nhắc bao giờ vậy.”
“Cậu nói trước thì tôi đã không viết rồi. Phòng làm việc của chúng ta đang tốt đẹp cả, có nhất thiết phải mời một vị luật sư tiếng tăm tệ hại vậy không? Ôi, lão Chu à, cậu nghĩ kĩ lại đi, buổi họp báo hôm trước tôi mới vừa…”
“Tính mang tôi đi gặp cô đó thật đấy à?”
“Mạng tôi đáng giá lắm đó.”
“Nếu vào đó bị người ta đánh chết thì phải làm sao đây?”
Chu Dị hít sâu một hơi, ngồi nghe từ nãy đến giờ thực sự không thể nghe nổi nữa, thấy bên ngoài có trung tâm thương mại liền hỏi anh ta: “Đã ăn bữa trưa bữa sáng chưa?”
Biên Tà lập tức ngậm miệng.
Chu Dị nhìn anh một cái, cười khẩy, nhận xét về anh thêm một từ nữa: “Phiền hà.”
Nói thì nói như thế, nhưng chạy thêm một đoạn ngắn, Chu Dị tấp vào một đường nhánh, quẳng lại một câu “chờ trong xe”, một mình ra khỏi xe, sau đó vào một cửa hàng cháo lấy một suất cháo tim vịt cồi sò điệp khô mang về, quay trở lại xe, vứt cho Biên Tà.
Xe chạy tiếp tới Thái Cổ Hối.
Biên Tà mở nắp hộp, xúc một thìa nếm thử rồi im lặng cau mày. Mùi vị thường quá. Nhưng xét thấy sắc mặt Chu Dị thực sự rất tệ, anh cố nhịn, ép mình ăn hết gần nửa hộp.
Dạ dày anh không khỏe.
Hồi đầu mới viết sách không để ý chuyện này, thường xuyên ngồi lì nguyên ngày trước máy tính. Lúc viết tập trung quá là quên hết mọi thứ, có khi cả ngày không ăn một bữa nào, lại có khi đột nhiên ngày ăn bốn, năm bữa. Làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật.
Sau này viết thành danh rồi thì dạ dày cũng thành bệnh.
Cộng thêm tính kén ăn từ nhỏ, người ta ăn gì cũng thấy ngon như ăn sơn hào hải vị, anh ăn gì cũng thấy nhạt thếch nên lại càng không hứng thú chuyện ăn uống, hễ có chuyện gì làm lỡ bữa hoặc là bận viết cho kịp hạn chót thì bỏ bữa là chuyện thường.
Trước khi Chu Dị trở thành người đại diện của anh đã từng đưa anh vào bệnh viện nên có ấn tượng rất sâu đậm với vụ bệnh dạ dày của anh. Sau khi trở thành người đại diện của anh thì ngoài việc giám sát anh viết sách còn phải giám sát anh ăn cơm.
Có đôi khi, Biên Tà cảm thấy mình đúng là được hầu như ông tổ nhà người ta.
Đương nhiên, chuyện này chẳng hề thay đổi việc Chu Dị nhận định anh là đồ học sinh tiểu học không biết tự lo liệu lấy cuộc sống.
Giờ này không phải cao điểm tắc đường nhưng cũng phải chạy rồi ngừng liên tục, mất hai mươi phút mới tới được trung tâm Hưng Nghiệp. Đến tầng một, Chu Dị làm đăng ký khách đã có hẹn trước ở sảnh đợi, quét mã vào thang máy đi lên tầng trên.
*trung tâm Hưng Nghiệp: cách gọi tắt khác của Khu phức hợp hưng nghiệp Thái Cổ Hối (gọi tắt là Thái Cổ Hối)
Trong thang máy, Chu Dị thương lượng với Biên Tà.
“Lên trên đó, tôi giới thiệu anh, anh xin lỗi người ta, coi như cho qua chuyện này.”
“Lý do?”
Biên Tà cắm hai tay trong túi hỏi anh ta.
Chu Dị cau mày: “Cô ấy không phải người như vậy.”
Biên Tà bật cười: “Cô ấy không phải người như vậy. Vậy cậu thấy Biên Tà này thì giống người vì mấy đồng bạc, sẵn sàng cúi đầu, từ bỏ nguyên tắc của mình hay sao? Cứ gặp đã, xem tình hình thế nào.”
Gặp rồi mới quyết định được.
Lúc ấy mặc dù là do anh uống nhiều nhưng xin lỗi là một chuyện nghiêm túc.
Không có lửa làm sao có khói, chắc gì khói của chuyện này là tự dưng mà ra.
Lỡ như Trình Bạch đúng là hạng thầy cãi đểu giả thì anh từ chối xin lỗi, cũng từ chối hợp tác.
Mang mấy phần hiếu kì khó nén nổi trong lòng, anh và Chu Dị lên tới tầng hai mươi lăm, nhưng đến lúc sắp vào thì Chu Dị lại có điện thoại. Vừa kiểm tra màn hình điện thoại, anh ta liền cau mày, ra dấu dặn Biên Tà chờ mình một lát rồi đi qua một bên nghe điện thoại.
Song, Biên Tà đâu phải người ngoan ngoãn nghe lời.
Anh chờ một lát, nhìn bóng lưng của tay đại diện nhà mình một lát, suy nghĩ một lát, gãi cằm đứng dậy, đi vào hãng luật một mình, bắt đầu quan sát đánh giá.
Nhân viên lễ tân đã làm việc tại hãng một thời gian, từng gặp rất nhiều người, lại thêm trước đó đã gặp anh chàng đẹp trai tên Tạ Lê của Chứng khoán Kim Hối nhiều lần nên đã miễn dịch với các trai đẹp bình thường khác, gặp ai cũng thờ ơ.
Nhưng vừa nhìn thấy Biên Tà, cô nàng liền nhìn không rời được mắt.
Biên Tà mỉm cười vô cùng lịch sự: “Xin chào, tôi họ Biên, có hẹn trước. Xin hỏi giờ luật sư Trình, Trình Bạch, có ở đây không?”
*
Biên Tà “lẻn vào” thành công.
Anh muốn nhân lúc Chu Dị không có mặt thì thử gặp “đại luật sư Trình” – nhân vật có thể làm Chu Dị nói giúp cho cô ấy, một chút xem sao.
Lễ tân dẫn anh tới văn phòng của Trình Bạch.
Nhưng vô cùng kém may mắn, người ta đi vắng.
Lễ tân nói ban nãy có thấy luật sư Trình ra ngoài, buổi chiều có lịch hẹn trước, chắc hẳn sẽ nhanh chóng quay lại, mời anh ngồi chờ trong phòng làm việc một chút.
Chuyện này rất bình thường, Biên Tà không để bụng.
Lễ tân rót nước cho anh, anh ngồi xuống sô pha quan sát căn phòng làm việc.
Phòng rất rộng rãi, được chia làm hai khu, một khu là bàn làm việc, một khu là sô pha tiếp khách.
“Đều mới hết.”
Giống căn nhà kia của mình, cũng vừa mới trang trí nội thất.
Một bên có cửa sổ sát đất, khả năng lấy sáng rất tuyệt vời làm cả văn phòng sáng bừng lên. Giờ là buổi chiều, nắng ngày thu ấm áp hắt vào phòng, trông ra xa có thể nhìn thấy tháp Minh Châu Phương Đông, tầm nhìn vô cùng khoáng đạt.
Đối diện là bàn làm việc và giá sách cao chạm nóc kê sát tường.
Trên cây treo đồ có một chiếc áo blazer màu xanh khói.
Trên bàn là các tập hồ sơ xếp rất ngay ngắn, bên cạnh chồng hồ sơ là một chiếc điện thoại ngửa lưng lên trời và một hộp kẹo bạc hà đã bóc ra dùng dở.
Hẳn là vị đại luật sư Trình này mới đi ra ngoài không lâu và chẳng mấy chốc sẽ quay về, nếu không đã chẳng đến điện thoại cũng không cầm theo.
Nhưng hộp kẹo bạc hà kia…
Biên Tà nhíu mày nhìn nó đôi chút rồi dời mắt nhìn sang giá sách.
Bình thường mà nói thì có thể nhìn ra được sơ lược về tính cách và sở thích của một người bằng cách quan sát giá sách của họ. Có điều, anh thật không ngờ, trên giá sách này chỉ toàn là sách luật chuyên ngành, không nhìn ra được điều gì, không biết phải nói gì nữa.
Nhưng có một cuốn là ngoại lệ.
“Quốc gia lý tưởng”.
Bìa tiếng Anh, xuất bản năm 1945.
Rất cũ.
Chỗ đặt nó là nơi có thể tiện tay với tới nếu ngồi sau bàn làm việc.
Cuốn sách này, Plato mượn câu chuyện về Socrates để trình bày tư tưởng của ông về chính trị, triết học và giáo dục.
Biên Tà cũng có xem rồi.
Anh không khỏi nói thầm một tiếng: “Hiếm thấy…”
Chờ đợi thực sự khá chán, anh đứng dậy đi qua chỗ cửa sổ sát đất ngắm cảnh. Tình cờ đưa mắt lại liếc thấy gần bên phía tay anh có một khung ảnh gỗ bị đổ.
Cỡ giấy A4.
Ngửa mặt sau lên.
Biên Tà cho là có ai đó bất cẩn làm nó ngã úp nên tiện tay muốn dựng nó đứng dậy, nhưng lúc lật nó lên xem, anh lại ngẩn ra.
Mặt chính diện là một tờ giấy khen.
Nền trắng viền vàng, thiết kế trang nhã.
Ở giữa là biểu tượng của hiệp hội luật sư Trung Quốc màu xanh đậm.
Tốp mười luật sư trẻ tiêu biểu hằng năm thành phố Bắc Kinh, Trình Bạch.
Sở tư pháp thành phố kết hợp với hiệp hội luật sư trao tặng.
Mốc thời gian là tháng Một năm nay.
Trong một thoáng, Biên Ta ngỡ là mình nhìn nhầm.
Trình Bạch thuộc tốp mười luật sư trẻ tiêu biểu ư?
Nhưng chỉ một thoáng sau, anh lại cau mày vì phát hiện ra một chi tiết khác vô cùng thú vị.
Trước khi dựng nó lên thì không biết nhưng dựng lên rồi mới nhận ra đầu của khung bằng khen này quay vào trong tường. Bình thường, nếu đồ đang dựng bị đổ úp xuống thì đầu của nó phải quay ra phía ngoài hoặc là rơi luôn xuống đất, tuyệt đối không có lý nào ngã úp mặt mà đầu lại quay vào trong.
Nói cách khác…
Không phải nó bị ai làm ngã mà là có người cố ý úp ngược nó.
Dường như, chủ nhân của nó cũng không muốn trưng nó ra cho mọi người xem.
“Nhưng vì sao?”
Biên Tà nhìn chằm chằm hai chữ “Trình Bạch” trên tờ giấy khen, không nghĩ ra được gì, anh đang định trả khung bằng khen về lại chỗ thì thấy trên mặt kính của bằng khen phản chiếu bóng một người.
Đối phương đứng tại cửa phòng làm việc, qua mặt kính bóng loáng đó, nhìn thấy anh.
Biên Tà quay người lại liền gặp ngay Trình Bạch.
Áo trắng cổ rộng bản, tay áo hơi kéo lên một chút lộ ra phần cổ tay trắng ngần đeo một chiếc đồng hồ Reverso Duoface màu xanh đậm, chiếc quần tây phẳng phiu cùng màu với chiếc blazer móc trên cây treo đồ, một sắc xanh mênh mang điểm thêm chút sắc tối, dường như không hề có chút tính công kích nào.
Nhưng khuôn mặt này thật sự là…
Đẹp hơn rất nhiều so với mấy tấm hình mờ tịt anh tìm thấy trên baidu.
Hàng mi dày, mắt có đuôi, môi nhấp hờ, tóc dài hơi uốn sóng và cặp bông tai đá malachite sao tám cánh. Dù không cau mày nhưng chỉ bằng cặp mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú cũng đã đủ để người ta nhận ra sự lãnh đạm và kém vui của cô.
Trình Bạch cầm chiếc cốc giữ nhiệt ngâm hạt cẩu kỷ của mình, Biên Tà cầm tấm bằng khen của cô nhìn cô.
Bỗng dưng không ai nói năng gì.
Chu Dị đi đằng sau Trình Bạch, vừa rồi họ gặp nhau ở bên ngoài, anh ta đau đầu, tính giới thiệu: “Luật sư Trình, vị này…”
Trình Bạch nhìn Biên Tà, mỉm cười, thản nhiên nói: “Biết. Nghe truyền là vị tác gia châm chọc tôi chuyên thưa kiện cho đám cặn bã đây mà. Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển sách này xem như là quyển đầu tiên mở màn cho series sách “viết lung tung bỏ mẹ” của tôi, cuộc xung đột giữa lý trí và tình cảm sắp bắt đầu. Mong là mọi người thích!
Chú giải:
*đoạn đường từ nhà Biên Tà tới Thái Cổ Hối: Thái Cổ Hối (tên tiếng Anh: Hkri Taikoo Hui) là khu phức hợp sầm uất nổi tiếng của Thượng Hải bao gồm tòa trung tâm thương mại, tháp văn phòng, tháp căn hộ.
Nhà Biên Tà được tả là nằm ở khu Tô giới Pháp trước đây. Nhắc đến Tô giới Pháp, có hai con đường nổi tiếng nhất là đường Phục Hưng Tây và đường Hoành Sơn, cả hai đường này đều nổi tiếng với hàng cây ngô đồng và các kiến trúc Pháp điển hình, và đều có một đầu thông ra đường Hoài Hải như miêu tả trong truyện. Trong hai đường này, đường Hoành Sơn sầm uất hơn với các quán bar, nhà hàng, khu giải trí, đường Phục Hưng Tây được quy hoạch thành khu dân cư cao cấp, cấm toàn bộ kinh doanh ở lô đất mặt tiền giáp đường và chỉ được phép xây dựng nhà kiến trúc kiểu Tây ở đây nên dọc đường này toàn là các căn hộ, nhà vườn, cảnh quan xanh mát, hai bên đường là hàng cây ngô đồng nước Pháp, rất được giới văn nhân Thượng Hải yêu thích.
Tính tương đối từ giao lộ cuối hai đường Hoành Sơn và Phục Hưng Tây giao với đường Hoài Hải đến Thái Cổ Hối dài 3.3km, 11 phút ô tô trong điều kiện giao thông bình thường (theo Google map – xem hình).
Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông là một kiến trúc biểu tượng của thành phố Thượng Hải nằm sát bờ sông Hoàng Phố. Thái Cổ Hối và Đông phương Minh Châu trên bản đồ:
*cháo tim vịt cồi sò điệp khô: tiếng Trung 干贝鸭心粥
*Quốc gia lý tưởng: Tên tiếng Anh là Republic, tên xuất bản phẩm tiếng Việt là “Cộng hòa”. “Quốc gia lý tưởng” là tên dịch trực tiếp từ tên tiếng Trung của tác phẩm này (理想国). Tên tác giả Plato và tên danh nhân Socrates trong chương này đều dùng tên tiếng Anh của các ông, do có nhắc đến bản in tiếng Anh năm 1945 của Republic (trong các ấn bản ở Việt Nam thường để tên là Platon là dịch theo tên gốc tiếng Hy Lạp của ông).
*Biểu tượng của Hiệp hội luật sư toàn Trung Quốc:
*một vài mẫu áo cổ bản rộng:
*đồng hồ Reverso Duoface
*kẹo bạc hà: chủ yếu để nhai thơm miệng nhưng loại này ăn được, không phải kẹo nhai
*bộ đồ blazer+quần tây màu xanh: